An Điềm lúc này toàn thân đầy máu, chiếc váy sang trọng trên người cũng đã rách bươm. Cô bất lực cúi đầu xuống, trên mặt đầy mồ hôi: Lâm Hiểu Hiểu có làm vậy cũng vô ích thôi, Chu Mộng Chỉ dường như đang muốn liều mạng, e là cả hai người họ đều khó mà thoát được căn hầm tối tăm này.
Lúc này đây, An Điềm đột nhiên rất nhớ Cố Thiên Tuấn, nhớ đến dáng vẻ đối xử với người ngoài thì lạnh lùng, nhưng đối xử với cô thì lại dịu dàng của anh, còn nhớ cả những cái hôn trộm và cái ôm thường xuyên của anh, tất cả những kí ức ấy giờ đây biến thành thứ quý giá nhất đối với An Điềm.
“Được, cô muốn bảo vệ cho An Điềm, vậy tôi sẽ đánh cho cô không dám bảo vệ nữa!” Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không hề vì thấy Lâm Hiểu Hiểu che chắn mà ngừng tay, ngược lại, sự bảo vệ này của Lâm Hiểu Hiểu càng khiến Chu Mộng Chỉ điên tiết hơn, cô ta lại vung cây roi trên tay lên vụt mạnh xuống.
“Á!” Lâm Hiểu Hiểu đứng chắn trước mặt An Điềm lập tức hét lên đau đớn, nước mắt trào ra, không kìm được mà lắc đầu: Đau quá! Thật sự đau không chịu nổi!
Chu Mộng Chỉ nheo mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi lại tiếp tục giơ roi lên, dùng hết lực toàn thân mà đánh xuống.
Một loạt tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng lên khắp cả tầng hầm, đám đàn ông xăm mình đứng bên cạnh trông thấy cảnh ấy còn phải khiếp sợ.
Cuối cùng, Lâm Hiểu Hiểu đau đớn không chịu nổi nữa, ngã vật xuống đất nằm quằn quại.
Chu Mộng Chỉ lúc này mới hài lòng dừng tay lại, khẽ xoay cái cổ tay có hơi mỏi của mình, rồi ngay sau đó bóp chặt lấy cằm của An Điềm: “Nhìn thấy chưa? Mày và cả những người đối xử tốt với mày đều sẽ có kết cục thế này!”
An Điềm lúc này đã đau đến mức không còn sức lực nữa, cô cúi đầu, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với Chu Mộng Chỉ, nhưng vì đau quá nên không còn hơi sức quan tâm cô ta nữa.
“Chậc chậc chậc… Đúng là vô dụng, mới đánh có mấy cái mà đã không chịu nổi rồi à?” Chu Mộng Chỉ khinh miệt đẩy cằm An Điềm sang một bên rồi dương dương đắc ý nói, “Hay là, để tao báo cho mày một tin vui, cho mày vui lên nhé?”
An Điềm thầm giật mình, cô cố gắng dùng hết sức lực còn sót lại, lúc này mới miễn cưỡng ngước được mắt lên, nhìn vào gương mặt nham hiểm méo mó của Chu Mộng Chỉ.
“Mày đừng quên mày con một con bạn thân là Khưu Doanh Doanh!” Chu Mộng Chỉ vừa vung vẩy sợi roi vừa đắc ý nói.
An Điềm nghe Chu Mộng Chỉ nói đến đó thì máu toàn thân như đông cứng lại, Chu Mộng Chỉ sao lại nhắc đến Doanh Doanh?
Phải rồi! Doanh Doanh hôm đó đã trông thấy Chu Mộng Chỉ ôm ấp một người đàn ông khác!
Vậy nên Chu Mộng Chỉ bây giờ cũng muốn báo thù Doanh Doanh!
An Điềm run rẩy nhìn Chu Mộng Chỉ, sợ hãi đến mức thở hổn hển, vừa thở vừa hỏi: “Cô đã làm gì Doanh Doanh rồi?”
“Tao chẳng làm gì nó cả! Mọi chuyện là do nó tự chuốc lấy thôi!” Chu Mộng Chỉ cầm sợi roi nhún vai nói, “Bây giờ có lẽ nó đã mù rồi.”
An Điềm sững người trong giây lát, rồi ngay sau đó gào khóc: “Chu Mộng Chỉ, cô đang nói cái gì?”
“Tao nói…” Chu Mộng Chỉ áp sát lại người An Điềm, lặp lại từng chữ một, “Khưu Doanh Doanh bây giờ có lẽ đã mù rồi!”
“Chu Mộng Chỉ…” An Điềm cắn chặt môi, rồi bất chấp việc mình đang bị thương mà ra sức vùng vẫy, “Con khốn! Mày sẽ không được chết yên ổn! Mày sẽ không được chết yên ổn!”
Cho dù vết thương trên người đang rất đau, nhưng An Điềm vẫn dốc hết sức lực cuối cùng của mình mà vùng vẫy, cô bây giờ đang rất muốn đi cứu Khưu Doanh Doanh, bởi cô bé ngây thơ đáng yêu đó từ đầu đến cuối chẳng hề biết chuyện gì cả, hoàn toàn không đáng phải gặp phải chuyện đáng sợ này! Hoàn toàn không đáng chút nào!
Từng giọt nước mắt lã chã men theo gương mặt đầy vết thương của An Điềm mà rơi xuống, tiếng khóc của cô từ sự phẫn nộ ban đầu dần dần chuyển thành sự tuyệt vọng bất lực.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu đang quỳ dưới đất, nghe Chu Mộng Chỉ nói thế thì cũng giật mình: Sự tự tiện của mình không những đã làm liên lụy An Điềm mà còn hại thêm tính mạng của một người khác nữa sao?
“Không!” Lâm Hiểu Hiểu gào to rồi đứng dậy, tức giận thở phì phò nhìn Chu Mộng Chỉ, sau đó liều mạng chạy ra cửa hầm: Mình phải chạy ngay, phải đi báo cảnh sát, phải kể hết mọi chuyện cho anh ba, nhờ anh ba đi cứu cô gái vô tội ấy!
Sẽ kịp, chắc chắn sẽ kịp mà!
“Ngăn nó lại!” Chu Mộng Chỉ vừa ra lệnh, đám lưu manh kia đã liên xông đến, kéo Lâm Hiểu Hiểu lại rồi đẩy cô ngã xuống đất.
“Bịch” một tiếng, Lâm Hiểu Hiểu ngã sóng xoài, đầu gối bật máu. Cô chống hai tay trên mặt đất, từ từ đứng dậy.
Chu Mộng Chỉ nhoẻn miệng cười khinh bỉ rồi bước lên nói: “Nếu mày muốn cứu An Điềm, vậy thì tao sẽ cho mày nếm luôn mùi vị của sợi roi này!”
Chu Mộng Chỉ nói xong liền quay sang nói với đám lưu manh: “Các người mau trói cả Lâm Hiểu Hiểu lại!”
“Chuyện này…” Đám lưu manh có hơi do dự, đối với chúng mà nói thì chuyện bắt An Điềm là hoàn toàn không có vấn đề, nhưng mà Lâm Hiểu Hiểu thì lại là một ngôi sao nổi tiếng con nhà danh giá, chúng sợ sẽ đắc tội.
“Được thôi!” Chu Mộng Chỉ chép miệng nói, “Các người sợ một ngôi sao cỏn con chứ gì? Không có gan thì bây giờ cút hết đi! Đừng có đi theo Chu Hán Khanh nữa!”
Đám lưu manh nghe Chu Mộng Chỉ nói thế thì liền xông lên, chỉ một lát sau đã trói được Lâm Hiểu Hiểu, bọn chúng hiện giờ đều là những tên cặn bã xã hội, nếu không đi theo Chu Hán Khanh thì e rằng sau này sẽ khó sống!
Chu Mộng Chỉ hài lòng gật đầu, nhìn An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu đang bị trói trên cột rồi nói: “Tao sẽ cho chúng mày ghi nhớ thật kĩ, chỉ cần là người đắc tội với Chu Mộng Chỉ này thì sẽ không có kết cục tốt!”
Chu Mộng Chỉ vừa dứt lời liền vung sợi roi trong tay xuống quất túi bụi lên người An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu đau đớn gào khóc, còn An Điềm thì đã đau đến mức không còn sức ngẩng đầu lên nữa. Sợi roi lúc này đã dính đầy máu, tiếng roi quất vang vọng khắp ngóc ngách căn hầm tối tăm.
Chu Mộng Chỉ cười thích thú, tay cứ liên tục vung roi xuống, chẳng mấy chốc tay cô ta đã mỏi nhừ.
Lâm Hiểu Hiểu đã đau đến mức ngất đi, nhưng An Điềm thì vẫn còn khẽ động đậy mắt: Không biết Doanh Doanh bây giờ thế nào rồi, mình thật sự muốn biết Doanh Doanh hiện giờ ra sao rồi!
“Con khốn, da cũng dày thật!” Chu Mộng Chỉ ném sợi roi xuống đất, lớp trang điểm trên mặt có hơi nhòa đi vì mồ hôi, khiến cô ta trông đáng sợ như một con quỷ.
“Các người!” Chu Mộng Chỉ quay sang nói với đám lưu manh, “Cử một người ra đây giúp tôi tiếp tục đánh chúng!”
Đám lưu manh nghe Chu Mộng Chỉ nói thế lập tức lùi về sau một bước, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một tên bị cả bọn đẩy ra mà bước lên một cách không cam tâm tình nguyện.
“Mau lên!” Chu Mộng Chỉ khó chịu ra lệnh.
Tên kia nuốt nước bọt đánh ực rồi bất đắc dĩ cúi xuống nhặt sợi roi lên, sau đó từ từ bước đến trước mặt An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu, không kìm được mà rùng mình.
So với mấy vết thương trên người Lâm Hiểu Hiểu thì An Điềm còn thảm hơn nhiều, bộ váy cô mặc bây giờ dính đầy máu, vải và máu lẫn lộn vào nhau, những chỗ bị đánh vừa mới chảy máu ra lại bị đánh tiếp đến mức tét cả thịt…
“Đánh đi!” Chu Mộng Chỉ bước ra ngồi phía sau tên kia, thở phì phò rồi quát lên.
Tên kia hít một hơi thật sau rồi vung roi đánh xuống, vết thương còn chưa kịp khô lại tiếp tục nhỏ máu tươi, bên dưới cây cột An Điềm đang bị trói lúc này, máu đã chảy thành vũng.
Ý thức của An Điềm dần trở nên mơ hồ, tiếng roi vút vẫn còn vang lên bên tai, nhưng cô đã bắt đầu không còn cảm thấy đau nữa, cô chỉ thấy cả người mình chợt trở nên rất nhẹ, nhẹ đến mức như sắp sửa bay lên.
Cố Thiên Tuấn, An An, Doanh Doanh, và tất cả những người quan tâm tôi, tôi chắc là… không cầm cự được nữa rồi. An Điềm toàn thân đầy máu khẽ chớp mắt, bóng người trước mặt liền nhòa đi, cuối cùng, hóa thành màu đen…