60404.Nghe bác sĩ nói rằng tiếp tục ngủ sẽ giúp cơ thể An Điềm hồi phục tốt hơn, cuối cùng chàng trai cũng đã yên tâm. Anh khẽ thở phào nhưng không để ai nhận thấy, rồi vẫy tay và nói: “Nếu đã vậy, các người cứ về trước đi!”
“Vâng.” Các bác sĩ gật đầu và quay người rời đi mà trong lòng hoảng sợ.
Chàng trai trầm ngâm một lúc rồi quay người lại, đưa tay mở cánh cửa phòng bệnh.
An Điềm đang nằm trên giường bệnh hít thở rất đều đặn, chàng trai nhẹ nhàng đi đến bên giường và ngồi xuống cạnh An Điềm. Mặt trời bên ngoài cửa sổ rất đẹp, chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, chiếu lên mặt An Điềm. Ngoài vài vết sẹo nhìn thấy mà đau lòng ra, lớp da ở những chỗ khác trên mặt cô vẫn mịn màng và bóng loáng như sứ trắng.
Chàng trai nhẹ nhàng đặt tay lên trán An Điềm, trong giọng nói đầy yêu thương quyến luyến: “Nhiên Nhiên, khi nào em mới tỉnh lại? Anh rất lo cho em.”
Giọng nói của chàng trai vừa dứt, mí mắt của An Điềm đang nhắm nghiền mắt bỗng cử động. Cô chớp chớp hàng mi dài rồi từ từ mở mắt ra.
“Đừng nhìn!”
Ngay lúc An Điềm mở mắt ra, chàng trai nhanh chóng đưa tay ra trước mắt An Điềm, chặn tầm nhìn của cô lại.
An Điềm vừa mở mắt nên thị lực vẫn chưa tập trung. Khi vừa nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ xuất hiện trước mắt mình, liền bị một bàn tay che mắt mình lại.
Vì đã ngủ mê man trong một thời gian dài, đầu óc cô nhất thời trống rỗng. An Điềm chớp mắt trong vô thức, hàng mi dài đó di chuyển lên xuống, khẽ chạm vào lòng bàn tay của chàng trai.
Cổ họng của chàng trai nhúc nhích, cái chạm như có như không này làm cho nhịp tim đều đặn của anh đột nhiên trở nên hỗn loạn: Nhiên Nhiên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, tốt quá.
Sau khi đã thích nghi, đôi mắt của An Điềm dần dần nhìn rõ những gì trước mắt mình. Ánh nắng ấm áp len qua kẽ tay, cô mượn ánh sáng này dần dần nhìn thấy rõ những đường chỉ tay trên lòng bàn tay này.
Đây là bàn tay của một chàng trai, khớp xương rõ ràng, trắng và thon dài. Những đường chỉ tay rất rõ ràng, eo bàn tay khá dày.
Trước đây An Điềm nghe nói, vết chai dày ở vị trí này trên tay là do tập bắn quanh năm mới có. An Điềm cũng từng nhìn thấy vết này trên tay của Cố Thiên Tuấn, nhưng An Điềm chắc chắn rằng chàng trai này không phải là Cố Thiên Tuấn.
Vậy, anh ta là ai?
“Anh là ai?” An Điềm nhúc nhích cổ họng hơi khàn, chỗ vết thương vẫn còn đau nhói. “Chính anh đã cứu tôi có phải không?”
Giọng nói của An Điềm đã kéo chàng trai đang đắm chìm trong suy tư về lại thực tại. Anh không ngừng tự nhủ: Nhất định phải cố chịu! Bây giờ vẫn chưa phải lúc gặp lại Nhiên Nhiên!
Chàng trai nhúc nhích những ngón tay, giọng nói trở nên hơi khàn vì An Điềm đột nhiên tỉnh dậy, nên đã vừa khéo giấu đi chất giọng vốn có của anh: “Tôi… Cô, cô có thể nhắm mắt lại không?”
“Ừm.” An Điềm gật đầu. Cô rất mệt, ngay cả việc mở mắt ra cũng phải dùng rất nhiều sức. Nãy giờ đã mở mắt khá lâu, lại nói vài câu, nên An Điềm cũng muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Chàng trai cảm nhận được An Điềm đã nhắm mắt lại, lúc này mới hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nhấc bàn tay run rẩy ra khỏi mắt cô.
An Điềm đang nhắm mắt lại xuất hiện trước mặt, như thể cô đang ngủ, nhưng chàng trai biết rằng anh phải rời đi ngay bây giờ. Đôi mắt anh lưu luyến trên khuôn mặt của An Điềm một giây, sau đó quay người lại một cách dứt khoát và đi ra cửa.
“Cạch” một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên. Khi An Điềm mở mắt ra lần nữa, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng mờ mờ biến mất ở cửa.
An Điềm nhìn vào cánh cửa mà lấy làm lạ. Từ đầu đến cuối, cô không biết chàng trai đó là ai. Anh ta cứ vậy mà xuất hiện trước mắt mình một cách khó hiểu, và rời đi một cách không thể giải thích được.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Vào đi.” An Điềm di chuyển đôi môi tái nhợt, nói to hết mức có thể về phía cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, và một cụ bà khoảng năm mươi sáu mươi tuổi bước vào. Bà mặc trang phục của người giúp việc, có khuôn mặt của một người nước ngoài chính gốc, trên mặt đầy những nếp nhăn hiền hậu, đang cười với An Điềm.
An Điềm hoàn toàn bối rối về những việc xảy ra trước mắt, cô đành phải nhìn vào cụ bà ngoại quốc kia nói: “Excuse me, I…”
“Cô An, cô nói tiếng Trung cũng được.” Dì giúp việc mỉm cười với An Điềm. “Tiếng Trung của tôi cũng tốt lắm. Từ nay, tôi sẽ chăm sóc cho cô. Cô cứ gọi tôi dì Dương là được.”
“Vâng.” An Điềm gật đầu. Mặc dù cô vẫn không biết gì về những chuyện đang xảy ra, nhưng cô cảm nhận được rõ rằng rằng hiện tại mình rất an toàn. Nên những chuyện còn lại, chỉ cần chờ hỏi cho rõ là được.
Trong lòng không còn cảm giác khủng hoảng, An Điềm cảm thấy mình đã khôi phục được một chút sức sống. Cô nhìn dì Dương và hỏi: “Dì có thể đỡ con không? Con muốn ngồi dậy một lát.”
“Tất nhiên rồi.” Dì Dương gật đầu nói, rồi sau đó đỡ An Điềm ngồi dậy một cách cẩn thận.
“Cám ơn dì.” An Điềm gật đầu với dì Dương. Cô nhìn quanh một lượt, nhận thấy căn phòng mình đang ở được trang hoàng rất sang trọng, có đủ các loại tiện nghi.
“Con đang ở đâu đây? Ai là người đã cứu con về?” An Điềm nhìn dì Dương và bắt đầu hỏi một số câu hỏi cơ bản nhất.
“Bây giờ cô đang ở thành phố S, chính cậu chủ đã cứu cô về.”
“Cậu chủ?” An Điềm cau mày và hỏi: “Cậu chủ là ai? Là chàng trai vừa nãy à?”
“Cô An, vừa rồi cô đã nhìn thấy mặt cậu chủ à?” Dì Dương ngạc nhiên hỏi.
“Không.” An Điềm lắc đầu và nói: “Lúc đó, anh ta đã che mắt con lại. Khi con mở mắt ra lần nữa, thì nhìn thấy dì đấy.”
“Ra thế!” Dì Dương gật đầu đầy tiếc nuối, đôi khi cậu chủ khiến bản thân mình chịu thiệt vì quá cầu toàn rồi.
“Cậu chủ của dì tên gì? Con có quen anh ta không?” An Điềm rất tò mò.
“Một ngày nào đó, hai người sẽ gặp nhau thôi.” Dì Dương mỉm cười với An Điềm. “Cô An à, việc quan trọng nhất đối với cô bây giờ, chính là chú tâm tịnh dưỡng cơ thể. Còn những việc khác, cứ tạm thời gác sang một bên đi.”
“Vậy con có thể quay lại thành phố H bây giờ không? Bạn bè của con, và con trai con An An, chắc họ đang lo lắng cho con lắm.”
“Không được.” Dì Dương lắc đầu. “Cậu chủ có nói, chờ khi nào cô khỏe lại mới đưa cô quay về thành phố H.”
“Vậy con có thể gọi điện cho bạn tôi để báo tin bình an không?”
“Cô An, cô cứ yên tâm tịnh dưỡng đi.” Dì Dương không trả lời đúng câu hỏi của An Điềm, thay vào đó, bà đi đến trước cửa sổ sát sàn và kéo rèm ra. Bà chỉ ra ngoài cửa sổ nói với An Điềm. “Bây giờ mặt trời bên ngoài đang rất đẹp, cô có muốn tôi đẩy cô ra ngoài phơi nắng một chút không?”
An Điềm thấy dì Dương dường như không muốn cho mình rời khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ vết thương của mình vẫn chưa khỏi hẳn, hoàn toàn không thể tự mình rời đi, vì vậy đành phải gật đầu và nói: “Vậy cám ơn dì.”
“Không có gì.” Dì Dương lắc đầu, sau đó cẩn thận dìu An Điềm ngồi lên xe lăn.
Trong quá trình di chuyển, vết thương của An Điềm vẫn còn hơi đau, nhưng cô cố chịu không nói ra. Dường như cô đã nằm trong bóng tối một thời gian dài rồi, nên cô cũng muốn ra ngoài phơi nắng.
An Điềm vừa được dì Dương đây ra khỏi phòng bệnh, ánh nắng ấm áp liền chiếu vào người cô, khiến cô cảm thấy rất thoải mái, năng lượng lại hồi phục thêm đôi chút.