“Mẹ! Mẹ làm gì vậy?” Ôn Minh vội bước tới kéo Ôn Mỹ Lan đứng dậy, anh nhìn Lý Tư Kỳ với ánh mắt ghét bỏ, “Mẹ anh đã thành ra thế này rồi, em không thể thuận theo ý của mẹ sao?”
“Nhưng…” Lý Tư Kỳ nghiến chặt răng, bố mẹ cô nuôi cô bao năm nay, ngoài dịp lễ tết về thăm nhà, tặng ít đồ thì cô chưa làm được gì cho họ cả.
Ôn Minh thì ngược lại, không những giao hết tiền kiếm được cho Ôn Mỹ Lan, còn thường xuyên dùng tiền lương của cô để trợ cấp cho bạn bè họ hàng của anh ta.
Hơn nữa, căn nhà cô và Ôn Minh là bố mẹ cô mua cho cô trước khi kết hôn, không những thế, bố mẹ Lý Tư Kỳ thỉnh thoảng còn đưa ít tiền cho Lý Tư Kỳ để cô sắm đồ, không muốn cô phải chịu thiệt thòi.
Lý Tư Kỳ lắc đầu, bố mẹ cô trước giờ đều chưa bao giờ được hưởng phước từ mình và Ôn Minh, bây giờ còn phải vì mẹ chồng của mình mà bắt họ phải bán nhà sao? Sao cô có thể đối xử với bố mẹ mình như thế chứ?
“Anh cũng đâu có thực sự lấy tiền của bố mẹ cho mẹ anh trị bệnh, nhưng em hiểu chuyện một chút được không!” Ôn Minh nhìn Lý Tư Kỳ, giọng nói đã bộc lộ rõ sự tức giận, “Lý Tư Kỳ, anh không ngờ, em lại là người đàn bà như vậy!”
“Em…”
Lý Tư Kỳ vẫn chưa nói gì, Ôn Mỹ Lan đang chăm chăm nhìn Ôn Minh và Lý Tư Kỳ bỗng nhiên phụt một tiếng, nôn ra rất nhiều máu, bỗng chốc mà nhuộm đỏ cả sàn nhà!
“Mẹ!” Ôn Minh và Lý Tư Kỳ hoảng loạn hét lên một tiếng rồi vội đưa Ôn Mỹ Lan chạy đến phòng cấp cứu…
**
Trước cửa phòng làm việc của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu cầm thiệp mời trên tay, không biết có nên vào không.
Cách ngày gặp mặt An Điềm và Cố Thiên Tuấn đã qua ba ngày rồi.
Trong ba ngày này, Lâm Hiểu Hiểu đều né tránh An Điềm. Lòng cô rất rối, vốn dĩ không biết phải đối mặt thế nào với An Điềm.
Nhưng một tuần sau chính là kỷ niệm ngày cưới của anh ba và chị ba rồi, trong tay cô lại có thiệp mời của An Điềm, nên Lâm Hiểu Hiểu đang do dự, phải làm thế nào đưa thiệp mời cho An Điềm: Mặt lạnh như tiền đưa cô ấy sau đó quay lưng đi; hay là ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với An Điềm, tiếp tục làm bạn với cô đây?
Đang lúc Lâm Hiểu Hiểu còn đang do dự thì Tô Thanh Dương cầm tài liệu đi đến sau lưng Lâm Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, sao cô lại đứng ở đây?” Tô Thanh Dương tay cầm một xấp tài liệu nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Dương vội quay người lại: “Anh, anh Tô…”
“Chào cô.” Tô Thanh Dương gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu, “Cô tìm An Điềm có việc à?”
Lâm Hiểu Hiểu vội gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước An Điềm vừa mang bộ váy mà cô ấy thiết kế cho chị ba, à, cũng chính là phu nhân chủ tịch của tập đoàn Cố Thị, đúng lúc đó em cũng đi theo đến đó. E cảm thấy, nếu An Điềm đã là nhà thiết kế bộ váy đó thì sẽ rất hy vọng nhìn thấy tác phẩm của mình được trưng bày trước công chúng, nên đã xin chị ba mời cả An Điềm tham gia buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới của chị ấy.”
Tô Thanh Dương nghe thấy Lâm Hiểu Hiểu có lòng với An Điềm như vậy thì liền mỉm cười nói: “Hiểu Hiểu, cô suy nghĩ chu đáo quá.”
Thực ra, Tô Thanh Dương cũng nhận được thiệp mời kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, nhưng anh lại không nghĩ đến điều này.
“Hi hi… Thực ra cũng không có gì.” Lâm Hiểu Hiểu gãi gãi đầu, lập tức quên hết những gì không vui những ngày trước.
“Vậy cô vào nhanh đi. Đợi khi nào cô rảnh rỗi, chúng ta lại nói tiếp chuyện của chúng ta.” Tô Thanh Dương gật đầu tỏ ý Lâm Hiểu Hiểu có thể vào trong rồi.
“Chuyện của chúng ta?” Lâm Hiểu Hiểu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi, “Chúng ta có chuyện gì nhỉ? Anh Tô à chuyện thiệp mời không vội đâu, anh nói… chuyện của chúng ta trước đi.”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong, bản thân cảm thấy ngượng ngùng cúi đầu xuống.
“Nếu vậy thì tôi nói chuyện của chúng ta trước cũng được.” Tô Thanh Dương dừng lại một chút rồi đưa xấp tài liệu trong tay cho Lâm Hiểu Hiểu, “Cô còn nhớ tháng sau cô và Lý An Ni sẽ cùng chụp ảnh quảng cáo và quay MV không?”
“Nhớ chứ!” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, cô còn nhớ vì chuyện của An Điềm mà cô và Lý An Ni trở mặt với nhau nữa! Ôi, bạn như cô đây quá tuyệt vời rồi còn gì!
“Hai tuần sau, cô và Lý An Ni phải bấm máy quay phim MV và quảng cáo rồi. Do làn này hai người đại diện là những mẫu đơn giản Fairy, nên bố tôi chỉ đích danh tôi phụ trách hoạt động quay hình của hai người.”
Nói đến đây, Tô Thanh Dương thở dài, bố anh ấy cũng thật là, tìm một cái cớ cũng quá rõ ràng đi, anh là tổng giám đốc của công ty Tô Thị, bây giờ lại phải phụ trách đóng quảng cáo của hai người mẫu, đây không phải là vì Lâm Hiểu Hiểu, thì còn vì ai nữa?
“Anh Tô đích thân phụ trách sao?” Lâm Hiểu Hiểu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu lên, rồi nhận ra mình quá kích động, cô vội cúi đầu, “Xin lỗi, anh Tô, em kích động quá rồi.”
“Không sao.” Tô Thanh Dương lắc đầu, bộ dạng Lâm Hiểu Hiểu hoạt bát đáng yêu không toan tính, nên anh không ghét điều đó, “Nên, sau này có một số hoạt động tôi sẽ thông báo trước với cô và Lý An Ni.”
“Vâng vâng, em nhất định sẽ mở máy 24/24, sẵn sàng đợi lệnh!” Lâm Hiểu Hiểu giơ ra ba ngón ta, trịnh trọng nói.
Tô Thanh Dương vì bộ dạng nghiêm túc của Lâm Hiểu Hiểu mà không thể không nhoẻn miệng cười cười. Đột nhiên, Lâm Hiểu Hiểu có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
“Được rồi, tôi cũng không còn việc gì nữa, cô đi tìm An Điềm đi.” Tô Thanh Dương nhìn về phía cửa phòng của An Điềm, ánh mắt hơi buồn: Từ ngày anh đưa An Điềm và An An về nhà, đã ba ngày rồi anh chưa gặp An Điềm, không biết cô có ổn không.
Nhìn thấy Tô Thanh Dương dán mắt vào cửa phòng làm việc của An Điềm, ánh mắt của Lâm Hiểu Hiểu cũng không vui, một lúc sau, cô mới gật đầu nói với Tô Thanh Dương: “Được rồi, chào anh Tô.”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì từ từ quay người lại, cô đưa tay lên muốn gõ cửa phòng làm việc của An Điềm.
“Hiểu Hiểu…”
“Hả?” Nghe thấy Tô Thanh Dương gọi tên mình, Lâm Hiểu Hiểu vội xoay người lại, vì cô sợ bỏ lỡ mỗi một lời nói của Tô Thanh Dương.
Tô Thanh Dương nhìn vẻ mong chờ của Lâm Hiểu Hiểu, thở dài một chút rồi nói: “Hiểu Hiểu, nhiều lúc cô khiến tôi rất ngưỡng mộ, có thể bỏ qua những hiềm khích để làm bạn với An Điềm, còn luôn nghĩ cho cô ấy nữa.”
Em chỉ vì anh mà thôi!
Trong lòng Lâm Hiểu Hiểu đang điên cuồng hét lên với Tô Thanh Dương rằng, An Điềm vui thì anh mới vui, không phải sao? Cho nên em làm như vậy, đều là vì anh cả!
Nhưng cuối cùng, Lâm Hiểu Hiểu vẫn không nói những lời trong lòng ra cho Tô Thanh Dương biết, vì, cô sợ Tô Thanh Dương vì tình yêu của mình mà có quá nhiều gánh nặng.
“Thực ra cũng không có gì, em rất vui khi làm như vậy.” Lâm Hiểu Hiểu tỏ ra nhẹ nhõm mỉm cười, “Anh Tô à, không nói nữa, em đi tìm An Điềm đây!”
“Đi đi.” Tô Thanh Dương gật đầu rồi quay người rời đi.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn hình bóng phía sau của Tô Thanh Dương khá lâu, cô thở sâu: Nếu anh Tô vẫn quan tâm An Điềm như vậy, cô vẫn phải tiếp tục giúp anh Tô, nên Lâm Hiểu Hiểu à mày cứ tiếp tục chịu ngược đi nhé!
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ như vậy rồi đưa tay gõ cửa phòng làm việc của An Điềm.
An Điềm mở cửa ra nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu đứng trước cửa, vui mừng kéo tay của Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, cô đến rồi à!”