Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 188

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

“Thôi thôi, đạo diễn anh đừng la nữa, bảo Lý An Ni tẩy trang đi là được rồi.” Lâm Hiểu Hiểu thấy sắp đến giờ diễn rồi bèn nói.

Người duy nhất ở nơi làm việc có thể khiến đạo diễn thay đổi sắc mặt chính là Lâm Hiểu Hiểu, nếu Lâm Hiểu Hiểu đã lên tiếng rồi thì anh cũng tha cho Lý An Ni.

Lý An Ni cũng không cảm kích Lâm Hiểu Hiểu, mặt lạnh lùng đi tẩy trang thay đồ.

Sau khi các bộ phận đã chuẩn bị xong xuôi, MV quảng cáo sẽ chính thức bắt đầu.

Cảnh quay lần này là Lý An Ni đóng vai cô gái trẻ bị chị đại ức hiếp, Lâm Hiểu Hiểu đóng vai cô gái giúp đỡ cứu Lý An Ni, hai người có một tình bạn bền chặt, cô gái mà Lâm Hiểu Hiểu nhập vai còn tặng cho cô gái mà Lý An Ni nhập vai một bộ quần áo mới, đương nhiên đó chính là sản phẩm mới tung ra trong quý này của Tô Thị

Chị đại trong kịch bản chính là do Amanda nhập vai.

Sau khi phó đạo diện hét lên “Cảnh một lần một action” thì MV quảng cáo chính thức bắt đầu quay.

Amanda vào vai chị đại đẩy mạnh Lý An Ni, Lý An Ni ngã sóng soài xuống đất, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng.

Vốn dĩ quảng cáo quay đến đây đã khá tốt rồi, không ngờ Amanda bỗng dưng bật cười, kết quả lại phải diễn lại từ đầu.

Amanda cười xong thì vội cúi đầu xin lỗi mọi người, nhưng An Điềm nhận thấy lúc Amanda xin lỗi thì vẫn còn để lộ niềm vui, không có vẻ gì là hối hận cả.

Cứ như vậy, cảnh một được quay lại 5 6 lần, lần nào sau khi Amanda cũng đẩy Lý An Ni xuống thì lại cười, khiến cho mọi người ở trường quay đều chán nản.

Khi cảnh quay đến lần thứ 7, khi Lý An Ni ngã sóng soài xuống đất, Amanda lại tiếp tục cười.

Lần này ngay cả Lâm Hiểu Hiểu cũng thấy chường mắt, bất mãn bỉu môi, vừa định đi đến nói chuyện với Amanda.

Không ngờ Lý An Ni đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Amanda.

Khi Amanda chưa kịp phản ứng gì thì Lý An Ni đã nhanh chóng giơ tay lên, chỉ nghe bốp một tiếng, tiếng bạt tai giòn giã vang lên, má phải của Amanda lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ chót.

“Con khốn, khi chị đây lên sân khấu diễn thì không biết mày đang nằm rên rỉ với thằng nào đấy! Chơi chị à, muốn chết hả?” Lý An Ni cười lạnh, chửi lớn tiếng trước mặt mọi người.

An Điềm bên cạnh nghe thấy sững sờ: Đây lẽ nào là chuyện đấu đá giữa các ngôi sao nữ trong showbiz trong truyền thuyết sao?!

Nhưng vẻ mặt của mọi người như đã quen với những cảnh như vậy rồi, không ai nói gì cả chỉ lặng lẽ nhìn Lý An Ni và Amanda cãi nhau.

“Chị đánh tôi, chị dám đánh tôi sao?” Amanda giống như vừa mới có thể phản ứng lại, cô ta ôm mặt, có thể nào cũng không dám tin cái tát này là Lý An Ni đánh cô ta, “Tôi sẽ nói cho anh Trạch biết, chị…”

“Anh Trạch là để cô gọi sao?!” Lý An Ni vừa dứt lời lại nhanh chóng đưa tay lên, một tiếng bốp lại vang lên, mặt trái của Amanda lại xuất hiện một dấu tay đỏ chót.

Lần này Amanda đã bị Lý An Ni đánh gần như choáng váng mặt mày, đôi tay cô ta đặt lên bên má sưng phồng, ú ớ không biết nên nói gì.

Một lúc hai cái tát, quả thực có hơi quá đáng, là ai cũng không thể chịu được!

Trong lúc mọi người đang đoán già đoán non xem Amanda có đánh trả Lý An Ni không thì Lâm Hiểu Hiểu lập tức bước tới trước, Amanda ở phía sau, cô nhìn Lý An Ni to tiếng: “Lý An Ni, cô đừng quá đáng, dù sao thì Amanda cũng mới chỉ 18 tuổi, bỏ qua được thì bỏ qua.”

Nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt của Lý An Ni vẫn chưa biến mất, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu, đầu tiên dừng lại một chút, sau đó nói rõ ràng từng chữ một: “Lâm Hiểu Hiểu, đừng tưởng cô là em gái của anh Trạch thì tôi không dám làm gì cô, nếu không vì cô thì anh Trạch cũng sẽ không bỏ tôi.”

“Ha ha ha!” Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy Lý An Ni thường ngày ân cần với mình bây giờ trông mặt lại không coi ai ra gì, đột nhiên như nghe được một câu chuyện cười vậy, rõ ràng là do cô không biết điều, bây giờ lại quay lại trách mình.

Điều quan trọng nhất là, Lý An Ni thật sự không có não sao? Lại dám nói như vậy với mình, Lâm Hiểu Hiểu ngước cằm lên, nhìn chằm chằm Lý An Ni rồi hỏi ngược lại: “Cô dám thử đụng đến tôi không?”

An Điềm ở bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội kéo Lâm Hiểu Hiểu để cô bình tĩnh lại rồi lại quay sang nói với mọi người: “Tôi thấy Hiểu Hiểu mệt lắm rồi, đạo diễn à, hay là nghỉ một chút nhé.”

Vốn dĩ ai ai cũng muốn hóng chuyện, nhưng An Điềm nói như vậy họ cũng không thể nào nói là “Mọi người tiếp tục gây nhau đi, chúng tôi hóng”, nên đành lần lượt phụ họa, “được được, nghỉ ngơi chút đi.”

Được đạo diễn cho phép, An Điềm ra sức kéo Lâm Hiểu Hiểu đi về trước, Lâm Hiểu Hiểu lúc đầu vẫn không chịu, An Điềm kéo một lúc mới chịu đi.

An Điềm vừa kéo Lâm Hiểu Hiểu đi vừa quay đầu nhìn Lý An Ni, Lý An Ni vẫn đứng đó tiếp tục trợn mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu.

Lúc đó An Điềm bị ánh mắt đáng sợ của Lý An Ni làm cho hú vía, bất giác nắm lấy tay của Lâm Hiểu Hiểu đi nhanh về trước.

“An Điềm mỗi lần tôi gây nhau thì cô đều kéo tôi đi!” Lâm Hiểu Hiểu đi theo An Điềm được một đoạn thì vẫy tay An Điềm ra.

“Tôi cứ cảm thấy Lý An Ni có gì đó không ổn.” An Điềm rờ lên mũi suy tư.

“Có gì mà không ổn chứ, cũng chẳng qua là bị anh tôi đá thôi mà.” Lâm Hiểu Hiểu nhún vai, “Nhưng bất luận thế nào, cũng không nên để cảm xúc chen vào công việc, lỡ như làm trễ tiến độ rồi sao, lại gây thêm rắc rối cho anh Tô của tôi, sao tôi đành lòng chứ!”

Vừa nãy An Điềm còn có dự cảm không hay, thì giờ lập tức bị kẻ si tình Lâm Hiểu Hiểu đập tan suy nghĩ, cô trợn mắt phụ họa theo: “Đúng vậy, anh Tô của cô là quan trọng nhất. Cô mau nghỉ ngơi lại sức đi, tranh thủ một chút nữa quay, đừng gây phiền phức cho anh Tô nữa!”

“Đó là điều tất nhiên rồi!” Lâm Hiểu Hiểu búng tay đắc ý.

“An Điềm, Hiểu Hiểu……” Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời thì nghe một giọng nói ấm áp và trong trẻo truyền đến.

An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu lập tức quay lại thì thấy Tô Thanh Dương đang đi ngược với ánh sáng mặt trời ấm áp của mùa đông tiến về phía họ.

“Anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nhìn Tô Thanh Dương là đôi mắt sáng lên rồi, cô nhún nhảy tiến về trước chào Tô Thanh Dương.

“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu, nụ cười trên mặt không gượng ép lắm.

Sau khi gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu, Tô Thanh Dương lại nhìn sang An Điềm.

An Điềm nhanh chóng lịch sự chào hỏi: “Tô tổng anh đến rồi à!”

“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu nói: “Tôi vừa bàn xong một dự án, thì tranh thủ qua đây. Nhưng vừa nãy đạo diễn bảo trường quay xảy ra một chút chuyện. Có phải là tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không?”

“Chuyện này kể ra thì dài lắm, để Hiểu Hiểu nói cho Tô tổng nghe vậy!” An Điềm nói xong thì đẩy Lâm Hiểu Hiểu về trước, bản thân quay người rời đi, còn lại Lâm Hiểu Hiểu và Tô Thanh Dương đứng đó: Đây là trình độ của một bóng đèn, lúc sáng nên sáng, lúc tối nên tối.

Chọn tập
Bình luận