Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Nghe thấy tiếng thúc giục của Tô Thanh Dương, An Điềm lập tức ngây người ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lý An Ni đang đến rồi mà, sao Tô tổng vẫn kêu mình thay quần áo?

“Tô, Tô tổng, nếu Lý An Ni đang trên đường đến rồi, hay anh cứ để cô ấy mặc Fairy đi. Dù gì, dù gì tôi cũng không phải là người mẫu chuyên nghiệp.” An Điềm ấp úng nói ra suy nghĩ của mình với Tô Thanh Dương qua cánh cửa phòng thay đồ.

“An Điềm, cô có chắc là cô muốn tôi nhắc lại những gì tôi vừa nói không?” Tô Thanh Dương chớp mắt, trên gương mặt ôn hòa đầy vẻ không thể nghi ngờ. “Mau mặc Fairy vào, sắp đến giờ rồi!”

“Nhưng mà…”

“Nếu thời gian triển lãm của Fairy bị trì hoãn, thì cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!” Tô Thanh Dương ngắt ngang lời An Điềm muốn nói, một cách không hề khách sáo.

“Tôi…” An Điềm mím chặt môi đầy vẻ tủi thân, cô cũng có lòng tốt suy nghĩ cho Tô Thị thôi, sao việc trì hoãn buổi diễn Fairy lại bắt cô chịu chứ?

An Điềm liếc nhìn Fairy lộng lẫy trong tay với vẻ mặt bất lực, và bắt đầu thay quần áo với vẻ miễn cưỡng kèm theo một chút phấn khích.

An Điềm vừa thay áo vừa nghĩ: Tô tổng này, sao tính tình thẳng thắn quá vậy? Bây giờ Lý An Ni đã nhận sai, vậy mà anh ta cũng không cho cô ấy đường lui! Vậy sau này, đến công ty nhất định phải nói ít, làm nhiều mới được!

Lily đứng bên ngoài phòng thay đồ cũng rất bất ngờ, vậy mà Tô tổng đã từ chối yêu cầu của Lý An Ni. Cô há miệng, muốn thuyết phục Tô Thanh Dương: “Tô tổng, thực ra cô Lý An Ni…”

Tuy nhiên, Lily còn chưa nói xong thì cánh cửa phòng thay đồ đột nhiên được mở ra. Ngay lúc nhìn thấy An Điềm mặc Fairy và bước ra khỏi phòng thử đồ, Lily bỗng quên mất mình đang định nói gì.

Chỉ thấy An Điềm mặc Fairy và chầm chậm đi tới, như thể đang trong mơ. Fairy được mặc trên người cô, không chỉ thể hiện được những đường cong hoàn hảo nữ tính, mà còn làm nổi bật khí chất của An Điềm: Thiết kế cổ áo trễ vai để lộ ra hai xương quai xanh xinh xắn của An Điềm, màu xanh nhạt xen lẫn trên chiếc sườn xám màu trắng, làm nổi bật khuôn mặt trắng hồng của An Điềm. Đôi mắt cô sáng long lanh, hình dáng độc đáo, kết hợp cùng với Fairy, trông lại càng xinh đẹp lạ thường.

Điểm thiếu sót duy nhất là, Fairy được may theo chiều cao một mét bảy mươi lăm của Lý An Ni. Mặc dù An Điềm cũng cao một mét bảy mươi hai, nhưng chiếc váy trông vẫn hơi dài.

Tô Thanh Dương quan sát An Điềm một lúc lâu, rồi lấy từ trên kệ vài chiếc ghim ngọc trai và một chiếc kéo, rồi đi đến chỗ An Điềm.

An Điềm không biết Tô Thanh Dương định làm gì, cô vô thức lùi về sau một bước, kết quả là bị Tô Thanh Dương nắm lấy cổ tay và giữ lại. Anh nhìn vào mắt của An Điềm, đôi môi mỏng thốt ra ba từ: “Đừng nhúc nhích.”

Hơi ấm của lòng bàn tay của Tô Thanh Dương truyền đến từ cổ tay, An Điềm bỗng nhiên căng cứng cả người. Cô nhìn vào vẻ mặt bình thản và nghiêm túc của Tô Thanh Dương, rồi gật đầu một cách ngơ ngơ.

Chỉ thấy Tô Thanh Dương cúi người xuống, dùng một chiếc ghim ngọc trai để cố định tà váy Fairy với độ dài phù hợp, rồi lấy kéo ra và khoét một cái lỗ nhỏ ở thân váy. Tô Thanh Dương nắm lấy phần váy ở hai bên cái lỗ và kéo mạnh, chỉ nghe “rẹt” một tiếng.

An Điềm lập tức nhắm chặt mắt lại đầy đau khổ. Đây là Fairy hoàn hảo mà, sao Tô tổng lại đành lòng xé nát nó một cách thô bạo như vậy!

Tô Thanh Dương khoanh hai tay trước ngực, kiểm tra An Điềm một lượt từ đầu đến chân: Ừm, được rồi, Fairy đã được chính tay mình biến đổi, không thay đổi nhiều, nhưng lại phù hợp hơn với chiều cao và khí chất của An Điềm, còn tăng thêm vài phần cao quý. “Mở mắt ra, nhìn thử xem bây giờ nó thế nào?”

An Điềm từ từ mở mắt ra. Cô nhìn Fairy một lượt từ trên xuống dưới, nhận ra nó đã trở nên hoàn hảo hơn, cô liền phấn khích đến mức không biết phải nói gì, chỉ gật đầu liên tục. “Ừm, đẹp, rất đẹp!”

Bộ dạng hào hứng của An Điềm làm cho Tô Thanh Dương nhìn thấy cũng phải mỉm cười: Nhìn thấy người khác ngạc nhiên về tác phẩm của mình, đó là một việc rất vui. Ngay cả khi tác phẩm của mình lúc nào cũng được người khác khen tặng, nhưng mỗi biểu hiện kinh ngạc đó đều mang lại cho anh cảm giác mới mẻ!

Tay phải của Tô Thanh Dương đang xoa xoa cằm. Bây giờ Fairy đã hoàn hảo rồi, nhưng người mẫu vẫn còn một chút thiếu sót. Rốt cuộc là thiếu ở đâu cà?

Tô Thanh Dương nhìn vào mặt An Điềm, và đột nhiên phát hiện ra vấn đề. Anh cau mày lại và hỏi: “Sao cô không trang điểm?”

An Điềm bị câu hỏi của Tô Thanh Dương làm cho đỏ mặt. Cô lắp bắp giải thích: “Tôi…, thật ra tôi cũng có dùng kem dưỡng, thoa son bóng, rồi, rồi…”

Thật ra An Điềm rất muốn nói với Tô Thanh Dương rằng: Cô là nhà thiết kế, không phải ngôi sao truyền thông, tại sao phải trang điểm? Bộ mua mỹ phẩm không cần tốn tiền à? Cô còn phải nuôi con nữa, làm gì dư dả mà mua nhiều mỹ phẩm như thế!

Tất nhiên, những lời này, An Điềm cũng chỉ dám nói trong lòng thôi.

“Không cần giải thích nữa!” Tô Thanh Dương xua tay rồi nói với một người không rõ là nam hay nữ đang đứng sau anh. “Jason, giao cho anh đó!”

“Vâng!” Jason không rõ là nam hay nữ đó liền lập tức đi đến cạnh An Điềm, sau đó mỉm cười với cô. “Mời cô ngồi!”

An Điềm nhanh chóng ngồi xuống.

Sau đó, An Điềm thấy Jason lấy ra một cái vali lớn, mở nó ra một cách thuần thục. Chỉ thấy bên trong vali xếp đầy mút trang điểm, cọ nền, cọ mắt, bút chì kẻ chân mày…

Vài phút sau, một “An Điềm” mà ngay cả bản thân An Điềm cũng chưa từng thấy trước đây đã xuất hiện trong gương.

Đôi gò má mịn màng và thanh tú, đôi môi hồng ánh lên vẻ gợi cảm, đôi chân mày đen dài, đôi mi cong lên ở phần đuôi và lười biếng nép về một bên, như được cố định bởi một vần điệu cổ xưa. Phong cách này hoàn toàn giống với phong cách của “Fairy”, trong nét hiện đại được khảm thêm ánh sáng cổ điển.

Tô Thanh Dương đứng sau lưng An Điềm, nhìn thấy cô trong gương, bỗng mỉm cười đầy hài lòng.

An Điềm bỗng đỏ ửng mặt lên. Mặc dù đã là mẹ của một cậu bé bốn tuổi, nhưng An Điềm chỉ có thể tỏ vẻ kiêu ngạo mang tính trả thù ở trước mặt Cố Thiên Tuấn, hoặc vì công việc nên đành phải giả vờ phong trần trước mặt những người đàn ông khác.

Song, có người phụ nữ nào mà không sống trong trái tim của một cô thiếu nữ?

Giờ đây, trái tim thiếu nữ của An Điềm, dưới ánh mắt chăm chú của Tô Thanh Dương, chỉ biết đập “thình thịch, thình thịch” liên hồi.

Tô Thanh Dương thấy An Điềm đỏ mặt, liền mỉm cười nói với An Điềm: “Đứng dậy đi, tôi sẽ đưa cô ra sàn diễn.”

“Vâng.” An Điềm gật đầu và nhanh chóng đứng dậy. Cô bước tới trước mặt Tô Thanh Dương và cúi đầu xuống, không biết phải làm gì.

Ngay lúc này, Tô Thanh Dương đang chuẩn bị rời đi bỗng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay sang nói với Lily: “Lily à, lấy túi xách của tôi đến đây.”

“Vâng.” Hiệu suất làm việc của Lily rất tốt. Một phút sau, cô ấy đã đem đến túi xách mà Tô Thanh Dương luôn đeo bên mình.

Tô Thanh Dương lục tìm trong túi xách một hồi và lấy ra một cái hộp bằng vải nhung màu đỏ. Cái hộp trông có vẻ cũ kỹ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy nó rất quý báu.

Tô Thanh Dương nhìn vào cái hộp bằng vải nhung màu đỏ và mỉm cười, rồi đưa nó ra trước mặt An Điềm: “Tặng cô.”

“Đây…” An Điềm do dự rồi đưa tay ra, nhận lấy chiếc hộp mà Tô Thanh Dương đưa cho.

An Điềm ngước mắt lên và nhìn Tô Thanh Dương, chỉ thấy Tô Thanh Dương gật đầu với cô, ra hiệu rằng cô có thể mở nó ra.

An Điềm mím chặt môi và dè dặt mở chiếc hộp bằng vải nhung màu đỏ đó ra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy thứ được để bên trong, cô không kìm được tiếng hét bất ngờ: “Đôi bông tai san hô đẹp quá!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky