Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

 Chu Mộng Chỉ đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng có phần suy sụp của Chu Hán Khanh, cô ta khẽ thở dài. Không biết tại sao, dù Chu Hán Khanh sắp rời đi rồi, nhưng nỗi hoảng sợ trong lòng cô ta vẫn ngày càng lớn hơn.

 Sau khi Chu Hán Khanh thu dọn xong, anh ta liền rời khỏi biệt thự Cố Thị dưới ánh mắt đưa tiễn của Chu Mộng Chỉ. Anh ta lái xe như bay trên đường, và đi đến trước cổng tòa nhà công ty Cố Thị.

 Nhìn vào nơi mình đã làm việc trong bốn năm qua, Chu Hán Khanh bước vào với tâm trạng rối bời.

 Đến trước cửa văn phòng của Cố Thiên Tuấn, Chu Hán Khanh đưa tay ra gõ cửa. Sau khi nhận được sự cho phép của Cố Thiên Tuấn, anh ta liền đi vào.

 Khi bước vào cửa, Chu Hán Khanh nhìn thấy rõ ràng rằng, khoảnh khắc mà Cố Thiên Tuấn nhìn thấy mình, trên mặt anh đã xuất hiện chút kinh ngạc và bối rối.

 Cũng phải, tự nhiên phát hiện nhân viên của mình đã thích vợ mình trong nhiều năm qua, chắc sẽ cảm thấy rất kinh ngạc và bối rối. Tuy nhiên, chuyện nhân viên của mình và vợ mình đã qua lại trong nhiều năm qua, chắc anh ta sẽ không bao giờ biết được đâu nhỉ!

 Nghĩ vậy, cuối cùng trong lòng Chu Hán Khanh cũng có chút vui thú vì trả được thù.

 “Anh họ, sao anh lại đến đây? Hôm qua anh uống say như thế, hôm nay cứ ở lại biệt thự mà nghỉ đi chứ.” Cố Thiên Tuấn hơi khựng người lại rồi mới đứng dậy chào đón Chu Hán Khanh.

 Chu Hán Khanh lắc đầu, biết tại sao Cố Thiên Tuấn lại không được tự nhiên.

 Không muốn nói gì thêm, Chu Hán Khanh đưa tay ra đặt lá thư từ chức của mình ở trước mặt Cố Thiên Tuấn.

 “Anh họ, anh làm vậy là ý gì?” Cố Thiên Tuấn liếc nhìn lá thư từ chức trên bàn, giọng nói hơi ngập ngừng.

 “Thiên Tuấn à…” Chu Hán Khanh thở dài thườn thượt rồi nhìn vào Cố Thiên Tuấn một cách trịnh trọng. “Thật ra, chuyện xảy ra sau khi tôi uống say tối qua, sáng nay Mộng Chỉ đã nói cho tôi biết rồi.”

 “Anh họ, tôi…”

 “Thiên Tuấn, cậu nghe tôi nói trước đã.” Chu Hán Khanh ngắt lời Cố Thiên Tuấn. “Tôi đến đây, thực ra là muốn nói với cậu, tôi thực sự đã thích Mộng Chỉ nhiều năm rồi. Nhưng cậu yên tâm, chuyện tôi thích Mộng Chỉ, cô ấy vẫn chưa biết.”

 Chu Hán Khanh cúi đầu và nói: “Tôi biết mình làm thế này là rất thiếu đạo đức, nhưng chuyện này không liên quan đến Mộng Chỉ, Mộng Chỉ hoàn toàn vô tội. Tôi mong cậu sẽ không hiểu lầm cô ấy, bởi vì người mà cô ấy một lòng một dạ yêu thương, chính là cậu. Vì bí mật của tôi không giữ được nữa, nên tôi cũng sẽ không tiếp tục ở lại bên cạnh hai người, tránh gây thêm rắc rối. Vì vậy…”

 Chu Hán Khanh hít một hơi thật sâu và nói: “Vì vậy, phiền cậu ký tên vào đơn xin từ chức của tôi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi mong cậu và Mộng Chỉ, có thể ở bên nhau suốt đời.”

 Khi nói ra câu này, Chu Hán Khanh cảm thấy ngực mình rất đau. Anh ta sẽ không được gặp Mộng Chỉ trong một thời gian rất dài!

 “Anh họ…”

 “Được rồi. Thiên Tuấn à, cậu đừng nói nữa, ký tên đi!” Chu Hán Khanh kiên quyết ngắt ngang lời của Cố Thiên Tuấn.

 Cố Thiên Tuấn nhìn vào Chu Hán Khanh rồi do dự một lúc, sau đó ký tên mình lên thư từ chức.

 Bên trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa đang rất yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng đầu bút trượt trên mặt giấy.

 Chu Hán Khanh thấy Cố Thiên Tuấn đã ký tên xong và đặt bút xuống, anh ta cũng khẽ thở phào.

 Chu Hán Khanh bước tới, cầm lấy lá thư từ chức trên bàn và nói với Cố Thiên Tuấn: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi hoàn tất các thủ tục từ chức khác, tạm biệt.”

 “Anh họ, đợi một chút.” Cố Thiên Tuấn đứng dậy. “Mặc dù anh đã từ chức, nhưng cũng là nhân viên cũ của công ty Cố Thị, lại còn là anh họ của Mộng Chỉ. Nên khi nào anh họ đi, tôi sẽ dặn Cao Lỗi đích thân tiễn anh đi. Đây cũng là việc duy nhất mà tôi có thể làm cho anh.”

 Chu Hán Khanh dừng bước lại, khóe miệng cong lên trong im lặng: Cố Thiên Tuấn làm vậy vì lo mình chỉ từ chức chứ không rời khỏi thành phố H chứ gì! Để anh ta yên tâm, cho Cao Lỗi tiễn mình đi cũng không sao.

 “Tốt quá!” Chu Hán Khanh quay người lại, nói với Cố Thiên Tuấn bằng giọng khách sáo. “Vậy làm phiền cậu rồi.”

 “Không phiền.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu và nói đầy ý tứ sâu xa. “Cám ơn anh về tất cả những việc đã làm trong nhiều năm qua, vì công ty Cố Thị, vì tôi và cả Mộng Chỉ.”

 Chu Hán Khanh mỉm cười như thể được an ủi, rồi quay người lại, cố ra vẻ thong dong và rời khỏi văn phòng của Cố Thiên Tuấn.

 Ngay thời khắc cánh cửa đóng lại, vẻ bịn rịn trên mặt Cố Thiên Tuấn ngay lập tức biến thành vô cảm.

 Đưa tay ra và ấn vào chiếc điện thoại bàn trên bàn làm việc, Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nói: “Cao Lỗi, anh vào đây một lát.”

 Chưa đầy một phút, Cao Lỗi đã bước vào văn phòng. Anh cố nén sự hào hứng trong lòng, nhìn vào Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng, Chu Hán Khanh từ chức rồi hả?”

 “Ừm.” Cố Thiên Tuấn điềm tĩnh gật đầu, không hề để lộ niềm vui như Cao Lỗi. Bởi vì kết quả này, anh đã dự đoán được từ trước.

 Tất cả mọi chuyện đều được thực hiện từng bước đúng theo kế hoạch của anh.

 Chu Hán Khanh dù gì cũng là một người từng trải nhiều năm trong thương trường, vì vậy anh ta sẽ có sự thông minh và tính cảnh giác nhất định. Nếu Cố Thiên Tuấn triệu tập hội đồng quản trị để buộc anh ta rời khỏi, tuy cũng có thể đạt được mục đích, nhưng chắc chắn sẽ khiến anh ta cảnh giác.

 Trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến Chu Hán Khanh bối rối, cũng chỉ có Chu Mộng Chỉ.

 Vậy nên, cuộc họp hội đồng quản trị đột ngột sáng hôm qua, chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi. Anh phải quấy nhiễu tâm trí của Chu Hán Khanh trước, sau đó mới kiếm cớ cho những việc mình sẽ làm tiếp theo.

 Chỉ có cách làm rối loạn tâm trí của Chu Mộng Chỉ, mới khiến cô ta đích thân đuổi Chu Hán Khanh đi. Chu Hán Khanh cũng sẽ không chút cảnh giác, tình nguyện ra đi. Đây chính là kế hoạch của anh.

 Bây giờ Chu Hán Khanh đã đi, tức là đã thủ tiêu được trợ tá đắc lực của Chu Mộng Chỉ. Tiếp theo, việc gài bẫy Chu Mộng Chỉ sẽ đơn giản rất nhiều!

 “Đi theo Chu Hán Khanh, xem anh ta đã đi đâu. Có chuyện gì phải báo cáo cho tôi kịp thời.” Cố Thiên Tuấn đan hai tay vào nhau, vẫn tiếp tục suy nghĩ. Ván cờ này vẫn chưa kết thúc, anh phải thận trọng từng bước mới được.

 “Vâng.” Cao Lỗi gật đầu rồi ra khỏi văn phòng.

 Cố Thiên Tuấn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng rồi ngả người ra ghế: Đều tại mình năm xưa đã làm tổn thương An Điềm, vì vậy mọi thứ đang xảy ra bây giờ chính là quả báo. Sau này, mình thực sự phải yêu thương An Điềm nhiều hơn.

 Song, ngày nào mà Chu Mộng Chỉ vẫn còn là người vợ hợp pháp của anh, thì ngày đó anh không thể lơ là được!

 **

 Trong mấy tuần tiếp theo, Cao Lỗi đã đích thân đưa Chu Hán Khanh về quê. Còn những người trước đây đã theo Chu Hán Khanh mà ra sức cho công ty Cố Thị, Cố Thiên Tuấn cũng đã liên tục tìm lý do để sa thải họ.

 Không chỉ vậy, về việc Dương Thanh Lộ trượt chân rơi xuống nước, Cố Thiên Tuấn vẫn đang âm thầm điều tra, bây giờ đã có chút manh mối. Đoán chừng rằng chứng cứ mà Chu Hán Khanh thuê người giết cô chắc chắn sẽ sớm xuất hiện.

 Đồng thời, Cố Thiên Tuấn cũng mượn cớ tạm thời không thể đối mặt với Chu Mộng Chỉ, ở lại công ty để không phải gặp mặt cô ta.

 Mấy ngày nay, Chu Mộng Chỉ vì chuyện này mà giống như một con kiến bò trên chảo lửa, lúc nào cũng sốt ruột lo lắng. Công việc vốn đã không như ý muốn, bây giờ lại càng rối tung lên.

 “Chu Mộng Chỉ, hôm nay phải nộp bản phác thảo mà Tô tổng đã giao vào tuần trước đấy.” Khưu Doanh Doanh đi đến cạnh Chu Mộng Chỉ, rồi nói với vẻ không mặn mà gì.

 “Tôi chưa làm, cô đi thu của người khác đi.” Chu Mộng Chỉ khoát tay như thể đang đuổi một kẻ ăn xin, rồi nói với giọng bực dọc.

 “Chị…” Khưu Doanh Doanh bị Chu Mộng Chỉ nói mà giận đến trợn tròn hai mắt. Cô chưa từng gặp ai đã không hoàn thành nhiệm vụ mà còn không sợ trời đất như cô ta!

 “Cô có đi không hả?” Chu Mộng Chỉ liếc Khưu Doanh Doanh một cái. Cô ta nhận ra ngày càng có nhiều người chống đối mình!

 “Chị! Tôi…” Khưu Doanh Doanh chỉ vào Chu Mộng Chỉ, rồi lại chỉ vào mình, không biết phải nói gì.

 “Doanh Doanh, bản vẽ của chị còn chưa thu này! Em đến thu của chị đi!” An Điềm đang ngồi ở đối diện vẫy tay với Khưu Doanh Doanh, ra hiệu cho cô mau đến đây.

 Khưu Doanh Doanh mím môi với vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

 “Rầm” một tiếng, Khưu Doanh Doanh đập xấp tài liệu xuống bàn rồi ngồi vào ghế của mình.

Chọn tập
Bình luận
× sticky