Bàn tay đang cầm li rượu của An Điềm lập tức khựng lại. Cần tiền ư? Tôi đương nhiên là rất cần tiền rồi! Bốn năm nay, tôi mỗi khắc mỗi giây đều cảm thấy mình rất cần tiền!
Cố Thiên Tuấn trông thấy phản ứng của An Điềm thì trong lòng lập tức hiểu ra, anh nghĩ một lát rồi đưa tay đẩy li rượu trong tay An Điềm ra, bình thản nói: “Bốn năm trước, lúc tôi và cô kí đơn li hôn, tôi đã có để cho cô một số tiền đền bù li hôn. Năm đó cô không chịu nhận, nhưng tiền đó giờ vẫn còn, nếu cô bằng lòng thì tôi sẽ đưa số tiền đó cả gốc lẫn lãi cho cô hết.”
Làm như vậy thì liệu sự áy náy anh dành cho cô có bớt đi không? Nghĩ như thế, trong lòng Cố Thiên Tuấn chợt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Câu nói ấy của Cố Thiên Tuấn khiến An Điềm giật mình, hiện giờ đang lâm vào tình cảnh khó khăn nên khi nghe anh nói câu đó, cô suýt nữa đã muốn trả lời ngay rằng “Tôi đồng ý.”
Số tiền đó đối với bất kì ai cũng là một số tiền không nhỏ, nếu An Điềm nhận số tiền ấy của Cố Thiên Tuấn thì sẽ có thể giải quyết được vấn đề đau đầu trước mắt, thậm chí có thể giúp cô và An An sống thoải mải cả đời. Cô cũng không cần phải vất vả ngồi đây lấy lòng Vương tổng, mang lên mình một cái mặt nạ giả tạo uống rượu với đàn ông thế này.
Nhưng An Điềm ngay sau đó lại cắn chặt răng, ép bản thân mình không được nói câu đồng ý.
Nếu bây giờ cô nhận số tiền đền bù li hôn ấy của Cố Thiên Tuấn thì sự kiên trì suốt bốn năm qua chẳng phải sẽ công cốc hay sao?
Nếu Cố Thiên Tuấn vẫn còn một chút nhân tính thì chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy về những việc mà anh ta đã làm với cô.
Thế thì cô tuyệt đối không thể để sự áy náy ấy tan biến được! Sự áy náy ấy phải luôn luôn tồn tại trong lòng Cố Thiên Tuấn, để anh ta ăn không ngon ngủ không yên!
Cô thà hèn kém khuất phục với người khác chứ tuyệt đối không thể thua Cố Thiên Tuấn được!
Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm mãi vẫn không nói gì bèn quyết định thay cô: “Thế này đi, đưa số tài khoản của cô cho tôi, tôi sẽ mau chóng bảo trợ lí chuyển tiền cho cô.”
“Cố tổng, tôi nói là sẽ nhận số tiền đó khi nào?” An Điềm nhẹ nhàng lắc li rượu trong tay, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt xinh đẹp của cô càng thêm quyến rũ, “Số tiền đó anh cứ giữ lại mà trị bệnh cho người vợ hiện giờ của anh đi! Nghe nói cô ta mãi vẫn không có thai đúng không? Ha ha, chắc chắn là báo ứng rồi.”
“An Điềm, cô đừng có mà quá đáng!” Cố Thiên Tuấn mạnh tay chụp lấy cổ tay An Điềm, động tác mạnh đến mức khiến rượu trong li văng cả ra, “Lúc trước người có lỗi với cô là tôi, hoàn toàn không liên quan gì đến Mộng Chỉ cả!”
“Ha ha, không liên quan gì đến cô ta sao?” An Điềm bật cười, biểu cảm trên gương mặt càng thêm lạnh lùng, cô áp sát vào tai Cố Thiên Tuấn rồi nói, “Trong lòng anh rõ ràng đã có người khác rồi vậy mà vẫn lấy tôi, cô ta rõ ràng biết anh đã kết hôn vậy mà vẫn cam tâm làm tình nhân! Cố Thiên Tuấn, anh và ả đàn bà đó đều chẳng phải hạng tốt lành gì!”
“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn càng nắm chặt tay hơn, An Điềm chẳng mấy chốc cảm thấy cổ tay mình như sắp bị bóp nát.
“Sao hả, tôi chỉ mới nói một chút thôi mà anh đã đau lòng rồi sao?” An Điềm nhếch môi, nở nụ cười cay đắng, tuy cô không còn yêu Cố Thiên Tuấn nữa, nhưng nhìn người mà năm xưa mình từng yêu chết đi sống lại nay lại vì con khốn đó mà gần như muốn giết cả cô, cô vẫn cảm thấy có một nỗi chua xót trong lòng.
“Tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy!” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, gằn giọng cảnh cáo.
“Ha ha!” An Điềm không kiềm được mà bật cười lạnh lùng, rồi cô dùng giọng nhỏ chỉ đủ cho Cố Thiên Tuấn nghe thấy, hỏi một cách vừa trấn tĩnh vừa mỉa mai, “Đúng là một gã đàn ông si tình! Nhưng mà tôi đã làm sai gì chứ? Tại sao sau khi bị anh lợi dụng xong thì lại bị vứt bỏ như vậy?
An Điềm còn chưa nói dứt câu thì bàn tay đang nắm lấy cổ tay An Điềm của Cố Thiên Tuấn chợt không còn chút sức lực nào.
Ánh mắt của anh trở nên thẫn thờ, không còn vẻ sắc bén như vừa rồi nữa, Cố Thiên Tuấn nhận ra, từ lúc anh bước vào con đường kinh doanh thì đã làm rất nhiều việc tàn nhẫn, nhưng rất ít việc nào lại khiến anh cảm thấy áy náy.
Nhưng An Điềm thì lại là một trong số ít những việc ấy.
Có lẽ chính sự đối xử chân thành năm xưa An Điềm dành cho anh đã khiến anh không thể nào quên được. Cũng có thể là do tình cảnh hiện giờ của An Điềm khiến anh phải suy nghĩ lại.
“Cho dù ra sao thì tôi cũng sẽ bảo thư kí chuyển số tiền đó cho cô.” Cố Thiên Tuấn không nhìn vào mắt An Điềm nữa, tự đưa ra quyết định.
“Tôi nói rồi, tôi không cần số tiền đó.” An Điềm quyết không nhượng bộ, cô lại nâng li rượu trong tay lên đưa ra trước mặt Cố Thiên Tuấn, “Hôm nay chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, tôi đến mời rượu, anh uống rượu, đơn giản vậy thôi.”
“Nếu tôi không uống thì sao?” Cố Thiên Tuấn lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của An Điềm, rất không thích thái độ bức ép này của cô, bốn năm trước, cô chỉ là một cô bé ngây thơ mặc cho người ta sai khiến, bốn năm sau cô lại biến thành một người phụ nữ đi mời rượu đàn ông thế này.
An Nhiên, bốn năm không gặp, cô có bản lĩnh rồi! Bây giờ lại còn ra lệnh cho tôi nữa!
Cố Thiên Tuấn nheo mắt với An Điềm, muốn khiến cô phải bỏ cuộc, tốt nhất là phải làm cho cô chịu nhận số tiền kia, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa là được.
Nhưng An Điềm không hề sợ hãi ánh nhìn của anh, bốn năm trước cô đã quá quen với ánh mắt đó rồi, lúc đó chỉ cần một ánh mắt này của anh cũngg khiến cô giật thót mình!
Thế nhưng bây giờ chuyện đã khác, cô hoàn toàn không còn sợ Cố Thiên Tuấn nữa, cô cũng muốn thử một lần vuốt râu hùm xem như thế nào!
“Nếu Cố tổng không muốn tự mình uống, vậy thì…”
An Điềm chưa nói hết câu đã dốc li rượu vào miệng mình, sau đó nắm lấy cổ áo Cố Thiên Tuấn, áp đôi môi quyến rũ của mình vào môi anh.
Đôi mắt của An Điềm lúc này ở gần ngay trước mặt anh, hàng mi cong vút, lông mày kiêu sa, trong ánh mắt ấy ánh lên một vẻ kiên quyết muốn đạt được kế hoạch của mình.
Một chất lỏng cay nồng quyện với hương thơm của An Điềm chảy thẳng vào miệng Cố Thiên Tuấn, anh trợn tròn mắt, muốn cất tiếng quát An Điềm, nhưng lại càng khiến rượu trong miệng mau chóng chảy thẳng xuống cổ họng.
Cố Thiên Tuấn đẩy mạnh An Điềm ra rồi không thể tin được mà nhìn cô, người phụ nữ này sao lại thành ra thế này?
“Anh xem, không phải bây giờ anh đã uống rồi đó sao?” Bàn tay An Điềm vẫn nắm lấy cổ áo Cố Thiên Tuấn, vẻ mặt đắc ý, bốn năm trước, mỗi khi anh về nhà thì trên người luôn có mùi của người phụ nữ khác, bây giờ, trừ phi trước khi về nhà anh thay một bộ đồ khác, còn không thì vị phu nhân của anh chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ của tôi năm xưa!
Việc An Điềm gặp lại Cố Thiên Tuấn hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên, thế nên hành động vừa rồi cũng chỉ là kích động nhất thời, chứ cô hoàn toàn không muốn trả thù người vợ hiện tại của anh.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh cô ta sẽ ngửi thấy mùi của người phụ nữ khác trên người của chồng mình, gương mặt sẽ nhăn nhó khó coi, An Điềm liền cảm thấy rất sảng khoái.
Phải công nhận, nhiều khi trả đũa được người từng làm mình tổn thương đúng là một việc rất đã, cho dù thời gian có trôi qua lâu thế nào.