Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Ồ, chuyện là thế này.” Giả thích sơ với Lâm Kính Trạch, An Điềm cảm thấy không thành vấn đề, bởi vì thái độ của Lâm Kính Trạch tốt hơn nhiều so với Lý An Ni. “Hôm đó, tôi và Tô tổng cùng ăn tối…”

“Ối! Lại lôi cả Tô Thanh Dương vào đây à? Cô tưởng nêu tên anh ta ra đây thì tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?” Lý An Ni ngắt ngang lời An Điềm, rồi quay sang nói với Lâm Kính Trạch. “Kính Trạch, An Điềm không đề cập đến chuyện này thì em cũng quên luôn đấy!”

“Chuyện gì thế?” Lâm Kính Trạch rất kiên nhẫn với Lý An Ni thích gây sự vô cớ. Anh đưa tay ra xoa xoa đầu Lý An Ni, dường như đang nhớ lại điều gì đó. “Em nói đi.”

Lâm Kính Trạch yêu chiều Lý An Ni như thế, làm sao Lý An Ni không đắc ý cho được?

Cô ta nhướn mày nhìn An Điềm với vẻ vênh váo hống hách, sau đó mới lắc tay Lâm Kính Trạch nũng nịu nói: “Kính Trạch, tại anh không biết đó thôi. Thủ đoạn của cô An Điềm này cao minh lắm, Hiểu Hiểu cũng bị cô ta gạt luôn! Hiểu Hiểu thích Tô Thanh Dương như thế, nhưng An Điềm vừa vờ làm bạn thân của Hiểu Hiểu, lại vừa quyến rũ Tô Thanh Dương đấy.”

“Lý An Ni, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy. Tốt xấu gì cô cũng là một ngôi sao, cô có thể nào đừng đảo ngược đúng sai như vậy không?” An Điềm cảm thấy bức bối trong lòng, thật sự không thể chịu đựng cô Lý An Ni này được nữa.

Thấy Lý An Ni và An Điềm đang ăn miếng trả miếng, Lâm Kính Trạch cũng không biết ai đúng hay sai. Bản tính Lý An Ni ngang ngược kiêu ngạo, điều này anh biết, nhưng việc có liên quan đến Hiểu Hiểu, nên anh cần phải hỏi cho rõ ràng.

“An Ni, em nói Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu thế nào?” Lâm Kính Trạch bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Hiểu Hiểu đã bị cô An Điềm này lừa dối rồi!” Lý An Ni nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Kính Trạch, liền thêm mắm thêm muối nói lung tung ngay trước mặt An Điềm. “Hiểu Hiểu chỉ biết mỗi việc đi học, đâu biết lòng người hiểm ác thế nào. An Điềm bên này thì dây dưa với Tô Thanh Dương, bên kia thì làm bạn với Hiểu Hiểu, bây giờ việc gì Hiểu Hiểu cũng nghe theo cô ta hết. Hôm đó, em đến tìm Hiểu Hiểu chơi, An Điềm còn gây xích mích giữa em và Hiểu Hiểu. Dưới sự đầu độc của An Điềm, Hiểu Hiểu đã nói những lời rất quá đáng với em, em…, em…”

Lý An Ni không hổ danh là diễn viên kiêm người mẫu, mới đó còn yên lành, bây giờ đã khóc như mưa. Cô ta khóc nức nở rồi sà vào lòng Lâm Kính Trạch: “Em chỉ muốn tốt cho Hiểu Hiểu, vậy mà Hiểu Hiểu lại nói thế, em không thể nào không buồn được. Tuy nhiên, em nghĩ kẻ đầu sỏ vẫn là An Điềm!”

“Cô An à, cô có thể giải thích một chút được không?” Mặc dù Lâm Kính Trạch biết rằng Lý An Ni thích làm bộ làm dáng, nhưng việc này có liên quan đến em gái mình là Lâm Hiểu Hiểu, nên anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Hơn nữa, cô An Điềm này thực sự không đơn giản, đã có liên quan với Tô Thanh Dương đã đành, bây giờ còn dính líu đến anh ba nữa.

“Những lời cô Lý nói đều là bịa đặt.” An Điềm nói không chút do dự. “Tôi không làm gì có lỗi với Hiểu Hiểu cả.”

Nhìn thấy vẻ mặt không thẹn với lòng của An Điềm, Lâm Trạch hơi khựng lại, nhưng không hỏi gì thêm. Với sự hiểu biết của anh về An Điềm, có lẽ sự thật không quá cường điệu như lời An Ni đã nói.

“Hứ! Chỉ giỏi giả vờ!” Lý An Ni hừ một tiếng không thiện cảm. “Đồ mưu mô!”

An Điềm nghe thấy Lý An Ni bôi nhọ mình như thế, cô thực sự không thể chịu được nữa: Còn nói tôi là đồ mưu mô? Làm ơn đi, Lý An Ni cô mới là kẻ lắm mưu mô thì có!

An Điềm há miệng ra, định lớn tiếng phản bác.

Ngay lúc này, một giọng nói giễu cợt bỗng xen vào: “Tôi bảo này Lý An Ni, hôm đó ở văn phòng của tôi, cô vẫn chưa nhận được một bài học thích đáng hả? Hôm nay lại chạy đến làm chướng mắt tôi nữa rồi?”

An Điềm quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu đang khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn vào Lý An Ni. Đứng sau cô là một nhân viên phục vụ, anh ta đang cầm mấy chiếc hộp trong tay, chắc đó là váy và giày mà Lâm Hiểu Hiểu chuẩn bị cho An Điềm.

“Hiểu Hiểu, sao em lại nói với An Ni như thế?” Lâm Kính Trạch tiến lên trước một bước, mặc dù giọng trách móc nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.

“Anh à, anh có thể nào đừng như thế này nữa không? Anh nhìn đi, cô Lý An Ni này có điểm nào tốt mà anh cứ cưng chiều cô ta như thế?” Ngay trước mặt Lý An Ni, Lâm Hiểu Hiểu đã lớn tiếng hỏi rõ: “Vả lại, anh đâu có thích cô ta thật sự, mà chỉ vì cô ta trông giống như Thẩm…”

“Im miệng!”

An Điềm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Kính Trạch thích đùa giỡn lại nói chuyện lớn tiếng đến thế với Lâm Hiểu Hiểu, làm cô ngẩn người ra vì sợ.

Lâm Kính Trạch nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu Hiểu, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt trở nên sâu thẳm.

“Không nói thì không nói, anh làm gì hung dữ quá vậy…” Lâm Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói. Mặc dù cô biết anh trai thương mình, nhưng tên của người đó luôn là điều cấm kị trong tim Lâm Kính Trạch. Không ngờ đã bốn năm trôi qua rồi, vậy mà anh vẫn không thể mở lòng được.

“Hiểu Hiểu, anh còn phải bàn chuyện hợp tác với công ty Tô Thị và anh ba nữa, mọi người ở đây chơi đi nhé!” Lâm Kính Trạch hít một hơi thật sâu, rồi vẻ mặt mới trông thư giãn hơn một chút. “Nhớ đấy! Không được bướng bỉnh! Không được cãi nhau!”

Lâm Kính Trạch nói xong liền cầm ly rượu và bước về phía trước.

Song, Lý An Ni đang đứng bên cạnh bỗng đưa tay ra túm lấy Lâm Kính Trạch. Cô ta nhìn vào Lâm Kính Trạch rồi hỏi với vẻ ngớ ngẩn: “Anh Trạch, cô gái họ Thẩm mà Hiểu Hiểu vừa nhắc đến là ai?”

Cả người Lâm Kính Trạch bỗng cứng đờ. Anh rút tay mình ra khỏi tay Lý An Ni, giọng nói có hơi khó chịu: “Những việc không nên hỏi thì đừng hỏi, em cứ ngoan ngoãn ở đây là được rồi.”

“Em không chịu…” Lý An Ni lại túm lấy cánh tay của Lâm Kính Trạch, giọng cô ta bắt đầu nấc nghẹn. Lần này, An Điềm có thể nhìn ra được, Lý An Ni không hề giả vờ, cô ta thực sự rất buồn.

Lâm Kính Trạch hít một hơi thật sâu, cố nhẫn nại tiếp tục dỗ dành: “Ngoan nào, em bỏ tay ra.”

“Em không bỏ…” Nước mắt của Lý An Ni rơi xuống. “Cô gái họ Thẩm đó, có phải tên có một từ “Sở” không?”

Lâm Kính Trạch lập tức thay đổi sắc mặt. Anh nắm chặt tay Lý An Ni, đôi chân mày lưỡi mác dựng đứng lên: “Em điều tra anh?”

“Em làm gì có đủ thế lực để điều tra anh?” Lý An Ni mỉm cười chua chát, rồi hỏi ngược lại: “Bộ anh không biết, mỗi khi ngủ, anh luôn gọi tên cô ấy à?”

Nghe thấy câu hỏi của Lý An Ni, ngay cả Lâm Hiểu Hiểu cũng sững sờ: Không phải chứ? Đã bốn năm trôi qua rồi, vậy mà anh vẫn nhớ đến cô gái đó, ngay cả khi ngủ mà cũng gọi tên cô ấy?

Lâm Kính Trạch chết lặng ngay tại chỗ, sau một lúc mới nói: “Em nghe nhầm rồi.”

“Em không nghe nhầm!” Lý An Ni đột nhiên kích động hẳn lên. “Anh không chỉ gọi tên cô gái đó khi đang ngủ, ngay cả trang sức và quần áo mà anh tặng cho em, cũng đều là phong cách mà cô gái đó thích chứ gì?”

“Lý An Ni!” Giọng Lâm Kính Trạch bỗng lớn hơn rất nhiều. “Tốt nhất em nên hiểu chuyện một chút!”

Song, Lý An Ni không hề để ý đến lời nói của Lâm Kính Trạch, cô ta vẫn lẩm bẩm nói: “Em nói em thích phong cách hiện đại, nhưng anh cứ muốn sưu tầm trang sức theo phong cách Rococo thế kỷ 18 cho em đeo. Em nói em thích trang điểm đậm, thích phong cách punk, nhưng anh cứ bắt em trang điểm nhạt, mặc váy như thục nữ.”

Lý An Ni nói đến đây liền đưa ánh mắt buồn bã nhìn về phía Lâm Kính Trạch đang sa sầm mặt lại kia rồi hỏi: “Hôm nay, anh bảo em trang điểm nhạt, vậy là em đã trang điểm thật đậm mà đến đây, vậy là từ đây về sau anh sẽ không quan tâm đến em nữa? Lâm Kính Trạch, anh nói cho em biết đi. Nếu em không phải là vật thay thế cho cô gái đó, vậy thì em là gì?”

“Anh đi đây!” Lâm Kính Trạch không trả lời những câu hỏi của Lý An Ni, mà chỉ hất mạnh tay cô ta ra rồi quay người rời đi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky