“Hiểu Hiểu, sao em lại không hiểu chuyện như vậy?” Lâm Kính Trạch đau đầu cau mày, “Được, bây giờ em đi nói cho chị ba biết, sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Lâm Hiểu Hiểu rất mạnh miệng, nhưng ngay sau đó lại không biết nói gì nữa, đúng rồi, sau đó thì sao?
Nếu giữa anh ba và An Điềm không có gì cả thì việc này chỉ tạo thêm hiểu lầm giữa anh ba và chị ba, hơn nữa còn gây phiền phức cho An Điềm.
Còn nếu giữa anh ba và An Điềm thật sự có gì đó, vậy thì chẳng phải sẽ khiến anh ba và chị ba li hôn sao? Họ trước nay luôn yêu thương nhau như vậy, chị ba luôn hạnh phúc như vậy cơ mà! Mục đích của cô không phải là muốn chị ba và anh ba rời xa nhau!
Nhưng nếu cứ giấu chị ba thế này thì cô không phải là đã biết mà không nói sao?
Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu, lúc này đây không biết phải nên làm sao nữa.
Lâm Kính Trạch thấy Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, từ từ khuyên nhủ: “Hiểu Hiểu, về việc này, chúng ta cứ xem như chưa nhìn thấy đi, có thể có vài việc không cần phải điều tra, qua một khoảng thời gian là sẽ rõ ràng chân tướng thôi.”
“Em chỉ sợ lúc rõ ràng chân tướng rồi thì người bị tổn thương sẽ là chị ba!” Lâm Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, quyết định: “Bây giờ em sẽ không nói cho chị ba biết chuyện này, nhưng em tuyệt đối sẽ không khoanh tay làm ngơ đâu!”
“Hiểu Hiểu, anh khuyên em đừng gây chuyện.” Vẻ mặt nghênh ngang của Lâm Kính Trạch lúc này trở nên nghiêm nghị, “Nếu em làm ảnh hưởng đến việc của anh ba thì em không gánh nổi đâu! Cả công ty Lâm Thị chúng ta cũng không gánh nổi!”
“Em sẽ không nói thẳng cho chị ba biết việc này, nhưng em vẫn sẽ bảo vệ chị ấy! Còn về An Điềm…” Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây thì giọng nói lập tức tràn đầy sự thất vọng, “Em sẽ xem tình hình.”
“Hiểu Hiểu, nếu em cứ muốn làm loạn thì về nhà luôn đi, đừng có đi làm nữa!” Lâm Kính Trạch cảnh cáo.
“Anh…” Lâm Hiểu Hiểu lạnh lùng hừ một tiếng, không tranh luận với anh trai nữa.
Nhưng trong lòng Lâm Hiểu Hiểu đã hạ quyết tâm: Tình yêu của anh ba và chị ba là biểu tượng tình yêu tuyệt đẹp mà cô luôn ngưỡng mộ, giá trị đạo đức và chính nghĩa hình thành trong con người cô bao nhiêu năm nay đã thôi thúc cô phải bảo vệ tình cảm của anh chị ba.
Còn nữa, An Điềm thật sự đã khiến cho cô vô cùng thất vọng!
Ngày hôm sau…
Việc quay phim diễn ra bình thường, Tô Thanh Dương hôm nay cũng đến, hỏi thăm về tiến độ làm việc, kết quả khiến anh rất hài lòng.
Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay chính là, vai cô gái của An Điềm diễn và cô gái của Lâm Hiểu Hiểu diễn trở thành bạn thân của nhau, họ cùng nhau đi khắp sân trường, lưu giữ những kỉ niệm tình bạn đẹp đẽ.
Song không hiểu vì sao, An Điềm luôn cảm thấy nụ cười của Lâm Hiểu Hiểu hôm nay có chút gì đó khiên cưỡng.
Nhưng cũng may, việc ghi hình hôm nay diễn ra rất thuận lợi, chưa đến chiều là đã xong xuôi rồi.
Vào giờ nghỉ buổi trưa, An Điềm như mọi khi đi tìm Lâm Hiểu Hiểu, muốn cùng cô đi ăn cơm
Nhưng khi vừa mới quay phim xong thì Lâm Hiểu Hiểu đã mất tăm mất dạng rồi, An Điềm tìm mãi ở trường quay mà không tìm thấy Lâm Hiểu Hiểu đâu, gọi điện thoại cũng không bắt máy.
“An Điềm!” Trong lúc An Điềm đang lo lắng thì thấy Tô Thanh Dương cầm hai hộp cơm hộp mang đến.
“Chào Tô tổng.” An Điềm liền mỉm cười với Tô Thanh Dương.
“Tôi thấy từ lúc quay phim xong đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, cho nên đã bảo Lily đặt thêm một phần cơm đây, có muốn ăn cùng tôi không?”
“Chuyện này…” An Điềm nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, “Không cần đâu, tôi đang muốn đi ăn với Hiểu Hiểu.”
“Lâm Hiểu Hiểu?” Tô Thanh Dương hơi nhíu mày, “Vừa nãy tôi thấy cô ấy, Amanda, Lâm tổng và Cố tổng ra nhà hàng bên ngoài ăn cơm rồi.”
“Thật sao?” An Điềm cảm thấy không thể tin được, vì Hiểu Hiểu làm gì cũng thường báo trước với cô kia mà.
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Lúc ấy Lâm tổng còn mời tôi đi cùng, nhưng tôi đang có chút việc nên đã từ chối.”
“Thế à?” An Điềm hụt hẫng gật đầu, thầm trách trong lòng: Hiểu Hiểu đi ăn với Amanda, sao lại không báo với mình một tiếng chứ?
“Lâm Hiểu Hiểu đã đi ăn cơm rồi, vậy cô không cần phải đợi nữa. Dù gì tôi cũng mua thừa một phần, nếu cô không ăn thì sẽ lãng phí lắm.” Tô Thanh Dương vừa nói vừa chìa hộp cơm ra trước mặt An Điềm.
An Điềm nghĩ một lát bèn gật đầu: “Thôi được, cảm ơn Tô tổng.”
“Không cần khách sáo.” Tô Thanh Dương đưa hộp cơm cho An Điềm, An Điềm cũng nhận lấy một cách tự nhiên.
Hai người cũng không chú trọng gì nhiều, tìm đại một góc trong trường quay rồi ngồi xuống.
An Điềm mở hộp cơm ra, thấy trong đó là rất nhiều món ăn rất ngon như thịt xào xắt sợ, gà kungpao, thịt kho và nấm xào rau.
“Trông hấp dẫn quá đi mất.” Nhìn thấy món ăn ngon, tâm trạng của An Điềm lập tức khá lên.
“Cô thích là được.” Tô Thanh Dương hài lòng gật đầu, “Ăn đi.”
“Vâng.” An Điềm gật đầu thật mạnh, đã mệt mỏi cả buổi sáng rồi nên cô thật sự thấy có hơi đói.
An Điềm trước tiên gắp một miếng thịt kho cho vào miệng, ừm, béo mà không ngấy, mềm tan trong miệng, vị ngọt nhẹ rất hợp để khai vị.
An Điềm sau đó liền ăn lia lịa, có vẻ rất vui.
Trong lúc An Điềm mải ăn đến quên trời đất thì Tô Thanh Dương ngồi bên cạnh lại chợt nhìn cô mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng ấy kết hợp với khí chất ôn hòa của Tô Thanh Dương như một làn gió xuân ấm áp thổi qua mùa đông lạnh lẽo.
“Chuyện gì thế?” An Điềm thắc mắc nhìn Tô Thanh Dương.
“Ở đây…” Tô Thanh Dương vừa nói vừa lấy khăn giấy ra lau hạt cơm dính trên miệng An Điềm.
“Cảm ơn anh.” An Điềm lập tức thấy ngượng ngùng, cô đỏ mặt đưa tay chùi miệng, sau khi xác định đã không còn hạt cơm nào rồi mới dám tiếp tục ăn.
Nhưng điều tình cờ là, cảnh tượng ấy lại bị Lâm Hiểu Hiểu và Cố Thiên Tuấn vừa mới đi ăn cơm về bắt gặp.
“Tô tổng với An Điềm nhìn cứ như hai người đang yêu nhau ấy nhỉ.” Amanda huých vào tay Lâm Hiểu Hiểu cười nói.
Nhưng Amanda vừa dứt lời thì cả Lâm Hiểu Hiểu và Cố Thiên Tuấn đều đồng loạt biến sắc mặt.
Cố Thiên Tuấn mặt không cảm xúc nhìn An Điềm đang ngồi ăn cơm với Tô Thanh Dương, sau đó quay người bước thẳng ra cổng trường quay.
“Anh ba!” Lâm Kính Trạch thấy thế liền vội vàng đuổi theo, “Anh ba, anh đi đâu thế?”
“Về công ty.” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nói xong thì như chợt nhớ ra gì đó, anh khựng lại, nhìn Lâm Kính Trạch nói, “Kính Trạch, đổi lại thời gian hợp tác của chúng ta với Tô Thị trở lại như lúc đầu đi.”
“Trở lại như lúc đầu?” Lâm Kính Trạch thắc mắc hỏi, “Công ty Tô Thị không phải vì sự cố của chùm đèn và Lý An Ni nên đã dời thời gian hợp tác lại sau ba tháng nữa sao? Bây giờ nếu đổi thời gian lại như lúc kí hợp đồng thì Tô Thị phải hoàn thành việc quay quảng cáo này trong vòng một tháng đấy.”
“Tôi biết.” Cố Thiên Tuấn nhìn Lâm Kính Trạch rồi nói chắc nịch, “Cứ làm theo tôi nói đi.”
Sự kiện quay quảng cáo mà hiện giờ An Điềm đang tham gia đều do Tô Thanh Dương phụ trách, Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không thể can thiệp vào, chỉ có thể giương mắt nhìn Tô Thanh Dương ở bên cạnh An Điềm.
Thế nên, cần phải mau chóng kết thúc việc quay quảng cáo này, sau đó bắt đầu để cho Cố Thị tham gia dự án hợp tác, có như vậy thì anh mới có cơ hội tiếp cận An Điềm.
Cố Thiên Tuấn ngồi vào xe, gõ ngón tay vào vô lăng, trong lòng cảm thấy có chút cay đắng: Mình còn chưa kịp nhận lỗi, tuyệt đối không được để cho An Điềm hướng lòng về người khác!
“Được rồi, em biết rồi.” Lâm Kính Trạch hơi suy tư gật đầu, sau đó yên lặng bước vào trong xe của mình, cùng Cố Thiên Tuấn rời khỏi trường quay.
Bên này, Lâm Hiểu Hiểu vẫn đứng yên ở cổng với Amanda, lạnh lùng nhìn An Điềm đang ngồi ăn với Tô Thanh Dương, không nói gì cả.
An Điềm ăn sắp xong rồi mới trông thấy Lâm Hiểu Hiểu đang đứng với Amanda.
Cô liền đặt hộp cơm xuống, bước lên khoác tay Lâm Hiểu Hiểu cười nói: “Hiểu Hiểu, cô ra ngoài ăn cơm sao không nói tôi biết? Hại tôi chờ cô cả buổi!”
“Không phải cô đang ăn với anh Tô rất vui vẻ sao?” Lâm Hiểu Hiểu giằng tay mình ra khỏi tay An Điềm, nói bằng giọng lạnh lùng.