Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Vâng.” An Điềm vội vàng gật đầu thật mạnh. May mắn thay, cuối cùng hai người không phải quá ngượng ngùng nữa.

Phó tổng hồ đang đứng một bên đã nhìn ra phản ứng là lạ của hai người từ trước. Để không làm mình trở nên chướng mắt, ông liền mỉm cười với Tô Thanh Dương: “Tô tổng, cô An Điềm đã đến rồi, vậy chú xin phép đi làm việc khác.”

“Dạ vâng.” Tô Thanh Dương gật đầu với phó tổng Hồ. Mặc dù phó tổng Hồ đã đem chuyện anh có thiện cảm với An Điềm nói cho bố mẹ biết, nhưng phó tổng Hồ cũng là lão thần và công thần của công ty Tô Thị, vậy nên Tô Thành Dương vẫn rất tôn trọng ông.

“An Điềm, theo tôi qua đây làm thủ tục thuyên chuyển công tác nào.” Tô Thanh Dương liếc nhìn An Điềm đang cúi gầm mặt xuống, chủ động cất bước về phía trước.

An Điềm cũng hít một hơi thật sâu rồi mới đi theo Tô Thanh Dương đến phòng Nhân sự.

Hai người cùng đến phòng Nhân sự, Tô Thanh Dương nhìn An Điềm làm xong thủ tục thuyên chuyển công tác, tâm trạng phức tạp, đi đến trước mặt cô và nói: “An Điềm, vất vả cho cô rồi. Chiều nay, cô phải cùng tôi đi gặp cô Lâm Hiểu Hiểu. Sau khi ký thỏa thuận, cô sẽ là trợ lý của cô ấy. Đột ngột bắt cô thuyên chuyển công tác, thành thật xin lỗi.”

Mặc dù trong lòng An Điềm có hàng vạn lần không muốn, nhưng cô còn phải nuôi con trai, vì vậy cô đành phải mỉm cười: “Công ty cần tôi ở đâu, tôi sẽ có mặt ở đó.”

“Tuy nhiên, Tô tổng à, tôi muốn hỏi anh một việc.” An Điềm cắn môi hỏi.

“Ừm, cô nói đi.” Tô Thanh Dương vừa trả lời vừa quay đầu lại ra hiệu cho An Điềm đi về phía trước.

An Điềm vội đi theo Tô Thanh Dương hỏi: “Tô tổng, tôi phải làm trợ lý cho cô Lâm Hiểu HIểu đó trong bao lâu? Tôi vẫn có thể quay lại phòng Thiết kế chứ?”

“Việc này…” Tô Thanh Dương dừng lại một lúc, vẫn không biết phải giải thích với An Điềm thế nào.

Thời gian làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu, chắc phải xem ý của bố rồi. Bây giờ anh là tổng giám đốc của công ty, không thể tùy tiện chống đối lại bố như khi còn trẻ nữa.

Vả lại, so với cách làm tuyệt tình của bố trước đây, ông xử lý An Điềm như thế này là đã nể mặt mình lắm rồi. Vì vậy, Tô Thanh Dương cũng không thể tự ý sắp xếp cho An Điềm quay lại phòng Thiết kế.

“Lẽ nào ngay cả anh cũng không biết?” An Điềm khẽ thở dài. Rốt cuộc số cô là số con gì? Đến công ty Tô Thị làm chưa được hai tháng, vậy mà đã trải qua biết bao nhiêu chuyện thế này!

Nghĩ lại trong thời gian khá dài đó, ngoài việc may được một chiếc váy cho Chu Mộng Chỉ ra, các dự án hợp tác chính thức đều chưa được tham gia, vậy mà đã bị chuyển công tác rồi!

“An Điềm, tôi hứa với cô, nhất định sẽ nhanh chóng đưa cô quay lại phòng Thiết kế.” Tô Thanh Dương nhìn vào An Điềm đang nhăn nhó mặt mày rồi nói như thể đang hứa hẹn.

“Vậy mọi việc xin làm phiền anh.” Trước lời hứa của Tô Thanh Dương, An Điềm lại không hề từ chối. Vì quay lại phòng Thiết kế làm việc mới là mơ ước của cô!

“Ờ, đây là văn phòng của cô.” Tô Thanh Dương đưa An Điềm đến trước một cánh cửa và nói với cô. “Sau này cô làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu, sẽ ngồi làm việc ở đây.”

“Không phải chứ?” An Điềm nhìn vào cánh cửa nói một cách cường điệu. “Chỉ là một trợ lý cỏn con thôi mà, vậy mà còn có văn phòng!”

An Điềm chặc lưỡi. Bây giờ, cuối cùng đã biết được gốc gác của cô Lâm Hiểu Hiểu đó thực sự không nhỏ, chỉ là trợ lý của cô ấy mà cũng có một văn phòng riêng!

“Đúng vậy.” Tô Thanh Dương gật đầu, đây cũng là một điều làm anh khá hài lòng về bố mình. Mặc dù ông đã chuyển vị trí công tác của An Điềm, nhưng lương bổng và các đãi ngộ khác đều được tăng lên. “Đây là văn phòng của cô, văn phòng của Lâm Hiểu Hiểu nằm ngay bên cạnh.”

Tô Thanh Dương nói xong liền chỉ vào cánh cửa hơi lớn hơn một chút so với cửa của văn phòng An Điềm.

“Dạ vâng, tôi biết rồi.” An Điềm gật đầu. Cô nhìn vào cánh cửa văn phòng sang trọng kia, nghĩ rằng cô Lâm Hiểu Hiểu này phải có gốc gác không nhỏ, sau này mình nhất định phải hầu hạ Lâm Hiểu Hiểu cẩn thận, nếu không thực sự phải ôm một cục mà ăn cho hết.

“Được rồi, đến phòng Thiết kế thu dọn đồ đạc của cô đi. Chiều nay, cô phải cùng tôi đi gặp cô Lâm Hiểu Hiểu đó rồi.” Tô Thanh Dương mỉm cười với An Điềm, vẻ mặt rất hăng hái.

Tuy nhiên, Tô Thanh Dương vẫn cảm thấy rất buồn bực. Anh vẫn chưa làm rõ tình cảm của mình với An Điềm, bây giờ bố anh lại sắp xếp vào đây một cô Lâm Hiểu Hiểu!

“Vâng, cám ơn Tô tổng.” An Điềm gật đầu với Tô Thanh Dương một cách lễ phép như cấp dưới đối với sếp, hoàn toàn không giao tiếp bằng mắt quá nhiều, chỉ quay người rời đi.

Tô Thanh Dương nhìn theo bóng lưng An Điềm, khẽ cúi đầu rồi quay người rời khỏi.

Khi An Điềm quay trở lại văn phòng, các đồng nghiệp ngay lập tức vây quanh cô, tranh nhau mà hỏi:

“An Điềm, có chuyện gì thế? Bị phó tổng Hồ đích thân gọi ra ngoài, lại còn trao đổi lâu đến vậy?”

“Chắc không phải vì việc tám chuyện với em mà chị bị phê bình đó chứ?” Khưu Doanh Doanh xụ mặt nói. “Nhưng người đáng bị phê bình là em mà. Chị An Điềm, em xin lỗi chị!”

“Phó tổng Hồ không thể vì chút chuyện nhỏ này mà gọi An Điềm ra ngoài lâu như thế đâu. Doanh Doanh, trí tưởng tượng của em cũng phong phú quá đấy!”

Các đồng nghiệp tranh nhau suy đoán, làm An Điềm nghe mà đau cả đầu.

“Chị bị thuyên chuyển công tác rồi!” An Điềm nhún vai với vẻ bất lực, nói ra một việc khiến cả phòng Thiết kế đều chết lặng.

“Gì cơ? Thuyên chuyển? Tại sao lại thuyên chuyển?” Khưu Doanh Doanh là người đầu tiên đặt câu hỏi.

Tại sao lại thuyên chuyển? Bởi vì chị đã có liên hệ mật thiết với người lẽ ra không nên có liên hệ. An Điềm thở dài buồn bã, che giấu sự thật: “Chị cũng không biết nữa!”

An Điềm nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn mình một cách thẫn thờ.

“Vậy cô được chuyển đi đâu?” Các đồng nghiệp lập tức tò mò hỏi.

“Tôi từ một nhà thiết kế trở thành trợ lý cho một người mẫu!” An Điềm dừng lại việc dọn dẹp, không nhịn được cái trợn tròn mắt. Hai công việc này rõ ràng không liên quan gì đến nhau cả, chủ tịch Tô làm vậy cũng chỉ để cảnh cáo mình thôi!

“Trợ lý cho người mẫu?” Các đồng nghiệp đồng thanh hỏi. “Trợ lý cho người mẫu nào, mà bảo một nhà thiết kế như cô làm?”

“Đây là điều tôi được phép hỏi à?” An Điềm ngửa cổ lên trời hét lên. “Tôi đã tạo nghiệp gì chứ? Sao lại bị cử đến một vị trí mà chẳng liên quan gì đến chuyên ngành của mình?”

“Chặc chặc chặc…” Các đồng nghiệp đều lắc đầu với vẻ tiếc nuối.

“Chị An Điềm, có phải chị đã làm mích lòng ai rồi không?” Khưu Doanh Doanh nghĩ sao nói vậy.

Tất nhiên, đây cũng là điều mà các đồng nghiệp tò mò, nhưng họ không nói ra.

Nhưng, An Điềm vừa đến phòng Thiết kế chưa được mấy tháng, đối đãi với mọi người cũng rất tốt, làm gì có việc mích lòng ai?

Đương nhiên là làm mích lòng ông chủ của công ty Tô Thị chúng ta, chủ tịch Tô đấy!

Song, giận thì giận, nhưng An Điềm lại không thể nói bất cứ điều gì. Cô chỉ thở dài và nói đùa với các đồng nghiệp: “Tôi cũng không biết nữa.”

“Vậy Tô tổng có nói gì không?” Một trong những đồng nghiệp suy nghĩ rồi hỏi. Tổng giám đốc Tô không chỉ là giám đốc của công ty Tô Thị, mà còn là người chịu trách nhiệm phòng Thiết kế, An Điềm bị thuyên chuyển công tác, chắc anh cũng phải biết ít nhiều chứ!

“Không, anh ấy chỉ phụ trách sắp xếp việc ký hợp đồng với cô người mẫu đó vào chiều nay thôi. Tôi cũng phải đi theo.” An Điềm nhún vai và nói với vẻ sức cùng lực kiệt.

“Vậy liệu có khả năng, chính cô người mẫu này chỉ đích danh cô làm trợ lý không nhỉ?” Các đồng nghiệp nhìn vào bộ dạng không biết gì của An Điềm, và bắt đầu động não phân tích cho An Điềm nghe.

“Làm gì có chuyện đó được!” An Điềm sắp bất lực rồi. “Tôi đâu có quen biết gì với cô người mẫu Lâm Hiểu Hiểu này!”

“Chị nói sao?” Khưu Doanh Doanh không đợi An Điềm nói hết, cô nàng chuyên tám chuyện như cô đã ngay lập tức hét lên với vẻ kinh ngạc: “Chị nói cô người mẫu đó là Lâm Hiểu Hiểu?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky