Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Tô Thanh Dương nhíu mày lại. Nghe nói? Nghe ai nói? Mình lớn vậy rồi, mà nhất cử nhất động vẫn bị bố giám sát! Thôi kệ. Việc này cũng không phải mới đây, và anh đã không còn thấy lạ nữa.

“Dạ vâng.” Tô Thanh Dương gật đầu, không có ý định phủ nhận. Tuy nhiên, Tô Thanh Dương cảm thấy việc này không hề đơn giản. Một người mẫu cỏn con mới ký hợp đồng thôi, đâu xứng được bố mình đích thân hỏi đến.

Quả nhiên, sau khi thấy Tô Thanh Dương thẳng thắn thừa nhận, Tô Dược Lâm tiếp tục hỏi bằng giọng thờ ơ: “Nghe nói, con và cô người mẫu đó xảy ra mâu thuẫn, là vì một nhân viên của phòng thiết kế?”

Tô Thanh Dương nghe thấy vậy liền hiểu ra dụng ý của bố mình. Thời gian gần đây, mình quả thực đã quan tâm đến An Điềm rất nhiều, bị tay chân của bố nhìn thấy và mách lại với bố, điều này cũng không có gì lạ.

“Dạ vâng.” Tô Thanh Dương cũng không có ý định che giấu. “Hôm đó, vì cô người mẫu đó già mồm át lẽ phải, và cố tình làm khó An Điềm, nên con mới ra mặt.”

“Vậy là, tên của cô nhân viên đó là An Điềm.” Tô Dược Lâm khẽ gật đầu, có hàm ý trong lời nói.

Còn Tần Thanh Nguyệt đang ngồi bên cạnh đã không kìm nén được nữa, bà hào hứng nhìn Tô Thanh Dương hỏi: “Thanh Dương à, vậy… cô An Điềm đó có xinh không? Nhân phẩm có tốt không? Con có hình của cô ấy không? Mẹ cũng muốn xem một chút!”

Thật ra, Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm vội vàng gọi Tô Thanh Dương về, là vì vừa rồi phó tổng Hồ đã đến uống trà với họ.

Mặc dù Tô Dược Lâm đã quay lại công ty làm việc, nhưng bình thường ông sẽ không gặp Tô Thanh Dương. Nhưng còn phó tổng Hồ vì vấn đề nghiệp vụ nên thường xuyên gặp mặt Tô Thanh Dương.

Thế là, phó tổng Hồ đã kể với Tô Dược Lâm và Tần Thanh Nguyệt về những biểu hiện tích cực của Tô Thanh Dương trong thời gian gần đây ở công ty, luôn tiện cũng đề cập đến An Điềm.

Vừa nghe tin con trai mình đã có qua lại với các cô gái, Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm thực sự vừa bất ngờ và hạnh phúc. Trong những năm qua, mặc dù con trai được bao quanh bởi nhiều cô gái tài năng, xinh đẹp hoặc gia cảnh không tệ, nhưng Tô Thanh Dương chưa bao giờ nhìn thấy họ, đến mức đã 25 tuổi rồi mà anh chưa bao giờ yêu ai.

Điều này từng làm cho Tần Thanh Nguyệt hơi lo lắng, lo rằng có phải con trai mình thích đàn ông hay không!

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, con trai của họ, cuối cùng đã chịu yêu đương rồi!

Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm đã không thể đợi được nữa, nên sau khi tiễn phó tổng Hồ về, họ liền gọi điện bảo Tô Thanh Dương về nhà ngay, để hỏi anh về cô An Điềm này.

Tô Thanh Dương nghe thấy mẹ mình hóng chuyện như vậy, bỗng cảm thấy hơi bất lực: Mẹ ơi, mẹ quá lo lắng rồi thì phải? Giữa anh và An Điềm còn nhiều điều vẫn chưa nói rõ với nhau nữa mà!

“Khụ khụ khụ!” Tô Dược Lâm ho thật lớn vài tiếng, rồi dùng mắt ra hiệu với Tần Thanh Nguyệt đừng nên mất bình tĩnh như thế.

Tô Dược Lâm cũng muốn biết tình hình của An Điềm, nhưng vừa rồi chỉ cố tình ép Tô Thanh Dương tự nói ra mà thôi. Ai ngờ vợ mình lại mất bình tĩnh như thế, đã lên tiếng hỏi trước mất rồi.

Tần Thanh Nguyệt thấy mình bị chồng chê là mất bình tĩnh, và thấy ánh mắt bất lực của con trai, bà cũng hơi xấu hổ. Bà bĩu môi và nói: “Được rồi, được rồi. Tôi không hỏi nữa, hai bố con ông nói chuyện đi!”

Tần Thanh Nguyệt nói xong liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ trên tầng hai. Kết quả, mới đi được vài bước, bà bỗng quay người lại nhìn Tô Dược Lâm và Tô Thanh Dương, nói bằng giọng nghiêm túc: “Tôi chỉ yêu cầu hai bố con một việc. Không được như trước đây, nói một câu không hợp liền cãi nhau!”

Tô Dược Lâm và Tô Thanh Dương đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc gật đầu nghiêm túc với Tần Thanh Nguyệt.

Lúc này, Tần Thanh Nguyệt mới gật đầu tỏ vẻ yên tâm. Bà liếc nhìn đứa con trai đầy triển vọng, nhất thời liên tưởng đến việc cô con dâu tương lai có thể sinh đôi một cặp long phụng, bèn ngân nga một bài hát rồi vui vẻ đi lên lầu.

Bây giờ, trong phòng khách của biệt thự chỉ còn lại hai cha con Tô Dược Lâm và Tô Thanh Dương.

Tiếp theo đó, lại có một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Cuối cùng, vẫn là Tô Thanh Dương lên tiếng trước: “Bố à, bố có việc gì thì cứ hỏi đi, con sẽ trả lời bố.”

Tô Dược Lâm thấy con trai mình thẳng thắn như thế, bỗng thấy yên tâm hơn hẳn. Ông khẽ ho một tiếng và hỏi: “Con và cô An Điềm đấy, là thế nào?”

Thật ra, vừa rồi khi nghe thấy cái tên An Điềm, Tô Dược Lâm đã muốn nhờ người điều tra thật kỹ về cô. Nhưng, lúc đó đã được Tô Thanh Nguyệt khuyên nhủ. Ý của bà là, biết được chuyện của cô gái đó từ chính miệng con trai, chính là tôn trọng Tô Thanh Dương, cũng là tôn trọng cô gái đó.

Tô Dược Lâm suy nghĩ một lúc, rồi nghe theo đề nghị của Tần Thanh Nguyệt.

Khi nghe bố hỏi về An Điềm, Tô Thanh Dương bỗng không nén được tiếng thở dài. Thật ra, anh cũng không biết mình và An Điềm là thế nào, nhưng anh đã nói ra cảm xúc thật của mình dành cho An Điềm: “Con cảm thấy con có nhiều cảm giác đối với An Điềm.”

“Ừm.” Tô Dược Lâm gật đầu, trong lòng mừng thầm. Thanh Dương cũng 25 tuổi rồi, đã đến lúc nên thành gia lập nghiệp, con trai mình giỏi giang như thế mà. Nếu Thanh Dương có cảm giác với An Điềm, vậy thì An Điềm cũng sẽ thích con trai mình thôi!

“Vậy, tình hình của cô An Điềm đó ra sao?” Tô Dược Lâm chỉ mới nghe phó tổng Hồ nói được một ít: An Điềm là một nhà thiết kế thời trang rất tài năng, khả năng nghiệp vụ tốt, tuổi tác tương đương với con trai mình, còn tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng.

Chỉ có một việc, dường như An Điềm không có một gia thế giàu mạnh, không thể hỗ trợ cho sự nghiệp của Tô Thanh Dương, điều này khiến Tô Dược Lâm rất không hài lòng.

Tuy nhiên, nếu các mặt khác của cô An Điềm này thực sự rất xuất sắc, và có thể giúp đỡ con trai mình trong sự nghiệp, ông có thể miễn cưỡng đồng ý. Dù gì, ông và vợ ông, Tần Thanh Nguyệt, cũng từng như thế.

Nhớ lại trước đây, gia thế của Tô Dược Lâm cũng là một công ty nhỏ, còn Tần Thanh Nguyệt, chỉ có thể xem là một cô gái xuất thân từ một gia đình thường thường bậc trung.

Lúc đó, Tô Dược Lâm có cơ hội cưới cô con gái của một ông chủ có thể mang lại lợi ích cho công ty của mình, nhưng ông biết rất rõ tình cảm của mình, ông chỉ thích Tần Thanh Nguyệt. Nên lúc đó, ông đã bất chấp sự phản đối của bố mẹ, kiên quyết cưới Tần Thanh Nguyệt cho bằng được.

Và sau đó, mọi việc phát triển tốt đẹp đến không ngờ, khiến cho sự kiên trì của hai người đã được đền đáp: Tần Thanh Nguyệt dù không lanh lợi, cũng không rành về công việc kinh doanh của công ty, nhưng mỗi lần khi trở về nhà, Tô Dược Lâm nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Tần Thanh Nguyệt, ông liền cảm thấy tràn đầy năng lượng. Dưới sự nỗ lực của Tô Dược Lâm, công ty thời trang Tô Thị ngày một phát triển, cho đến khi đạt được quy mô như ngày nay.

Do đó, với trải nghiệm năm xưa, Tô Dược Lâm sẽ không ép buộc con trai mình quá mức. Ngay cả khi bây giờ ông đang có một cơ hội, giúp con trai mình cưới được con gái của một gia đình tốt hơn.

Tô Dược Lâm nhìn vào con trai bằng ánh mắt kỳ vọng: Nếu cô gái đó có thể khiến con trai mình hết lời khen ngợi, vậy chắc cô ấy cũng không đến nỗi nào. Nếu tiếp tục phát triển thuận lợi như thế, ngày mà mình và vợ được bồng cháu sẽ không còn xa nữa!

“An Điềm, cô ấy, hoàn cảnh cô ấy hơi đặc biệt.” Tô Thanh Dương ấp a ấp úng, mặc dù bây giờ anh và An Điềm vẫn chưa là người yêu của nhau.

Tuy nhiên, nếu anh và An Điềm thực sự phát triển thành người yêu của nhau, nhưng với tình hình An Điềm đã kết hôn, từng ly dị và còn đang nuôi con, bố mẹ sẽ không bao giờ đồng ý đâu.

“Đặc biệt?” Tô Dược Lâm cau mày lại, ông không nghĩ rằng con trai mình sẽ nói một câu như vậy, liền gặng hỏi. “Đặc biệt như thế nào?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky