60428.“Chẹp…” An Điềm gãi đầu, ngượng ngùng nhìn các bác sĩ nói, “Bác sĩ à, trường hợp của Doanh Doanh dường như không được phổ biến lắm, cách này chắc chỉ thích hợp với một mình em ấy thôi.”
“Cứ nói thử xem.” Bác sĩ trước mặt An Điềm vẫn nhìn cô đầy kì vọng, chỉ cần là trường hợp thành công thì chắc chắn có thể áp dụng lên những người khác.
“Thật ra, tôi dùng cái này để giúp Doanh Doanh tỉnh lại.” An Điềm vừa nói vừa chìa mẩu xoài sấy trong tay ra cho bác sĩ xem.
“Xoài sấy sao?” Bác sĩ chỉ vào miếng xoài sấy vàng tươi trông rất ngon trong tay An Điềm, có hơi không tin.
“Vâng, chính là xoài sấy.” An Điềm cúi mặt nói, “Tôi cứ vung vẩy miếng xoài trước mũi Doanh Doanh rồi nói là xoài mà em ấy thích ăn bị người ta cướp hết rồi, thế là em ấy liền có phản ứng.”
“…” Bác sĩ đang đầy kì vọng lập tức sượng trân: Bệnh nhân Khưu Doanh Doanh này thích ăn xoài sấy đến thế à?
Song, vị bác sĩ đầy trách nhiệm này đã rút ra được một kết luận từ trường hợp của Khưu Doanh Doanh: Nếu vậy, giả dụ bệnh nhân hôn mê là người keo kiệt thì có thể nói là có người trộm tiền của họ rồi, còn nếu đó là người ham ăn thì nói là có người lấy hết đồ ăn mà họ thích đi rồi, vân vân và mây mây…
Ừm, xem ra cũng vẫn có thu hoạch!
Bác sĩ hài lòng gật đầu với An Điềm: “Được rồi, cảm ơn cô, nếu bệnh nhân có tiến triển gì thì báo cho chúng tôi biết ngay nhé!”
“Vâng.” An Điềm cười với bác sĩ.
Tiễn bác sĩ đi rồi, bố mẹ Khưu Doanh Doanh liền nắm chặt tay An Điềm không buông, cảm động nói: “An Điềm, cảm ơn con, chính con đã cứu Doanh Doanh.”
“Không có đâu ạ.” An Điềm vội vàng lắc đầu, “Là do Doanh Doanh rất mạnh mẽ, chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng thì Doanh Doanh nhất định sẽ tỉnh lại thôi!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Bố mẹ Khưu Doanh Doanh gật đầu, mừng đến phát khóc.
Trong lúc An Điềm và bố mẹ của Khưu Doanh Doanh đang nói chuyện với nhau thì Cao Lỗi đã đến ngồi cạnh Khưu Doanh Doanh.
Bây giờ anh đang vui đến mức không biết phải làm gì nữa. Nhìn gương mặt vẫn đang say ngủ của Khưu Doanh Doanh, Cao Lỗi không còn buồn nữa, Doanh Doanh bây giờ đã cử động ngón tay, điều đó có nghĩa là ý thức đã khôi phục lại, thế thì những lời anh nói, cô chắc chắn sẽ nghe được.
Nghĩa là rồi sẽ có ngày Doanh Doanh tỉnh lại!
Nghĩ đến đây, gương mặt luôn rầu rĩ của Cao Lỗi chợt nở nụ cười, anh đưa tay vuốt tóc Khưu Doanh Doanh: Cô bé này sao lại ham ăn như vậy chứ? Chờ sau này em tỉnh lại, muốn ăn cái gì, tôi cũng sẽ mua cho em, nấu cho em hết.
Cho nên Doanh Doanh à, em phải mau tỉnh lại nhé.
Cao Lỗi cúi mày khẽ hôn lên trán Khưu Doanh Doanh…
“Đại công thần” An Điềm sau đó bận rộn cả buổi chiều trong bệnh viện, chủ yếu là thì thầm tâm sự với Khưu Doanh Doanh những chuyện thường ngày.
Trước đây họ đã sai lầm rồi, cứ nói cho Khưu Doanh Doanh nghe những cảm xúc buồn bã, thế nên bây giờ phải đổi cách, cứ xem Doanh Doanh như một người vẫn đang có cuộc sống bình thường, tâm sự những chuyện vụn vặt, đối xử với Doanh Doanh như người khỏe mạnh là được.
Khi mặt trời xuống núi, An Điềm rời khỏi phòng bệnh sau khi nhận mấy lời cảm ơn rối rít của bố mẹ Khưu Doanh Doanh.
An Điềm bước ra cổng bệnh viện, chờ Cố Thiên Tuấn đến đón, lúc này mặt trời đã khuất, áng mây cuối trời ánh lên sắc đỏ, trông rất rực rỡ.
Hôm nay đúng là một ngày tốt!
An Điềm tâm trạng rất vui, tranh thủ lúc này xung quanh vắng người mà vươn vai làm một động tác không được đẹp mắt cho lắm.
Đúng lúc đó thì có tiếng chuông vang lên trong túi, An Điềm rút điện thoại ra, nhìn thấy đó là Tần Thanh Nguyệt gọi đến thì liền nghe máy.
“A lô, dì Tần?”
“Nhiên Nhiên, vết thương của con đã đỡ hơn chưa?” Tần Thanh Nguyệt bây giờ ít nhất mỗi hai ngày đều gọi điện cho An Điềm một lần, lần nào cũng đều quan tâm hỏi han tình hình hồi phục sức khỏe của cô.
An Điềm mỉm cười nói với Tần Thanh Nguyệt: “Đã đỡ nhiều lắm rồi ạ, dì Tần, dì không cần lo quá.”
“Vậy thì tốt.” Tần Thanh Nguyệt đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi, “Vậy ngày mai con đến nhà dì chơi được không? Dì sẽ bảo Thanh Dương đến đón con! Dì phải mở tiệc lớn để đãi con!”
“Mở tiệc?” An Điềm chớp mắt kinh ngạc hỏi, “Tiệc gì thế ạ?”
“Con không biết ngày mai là ngày gì à?” Giọng của Tần Thanh Nguyệt còn kinh ngạc hơn cả An Điềm.
“Con không biết, ngày mai là ngày gì ạ?” An Điềm thắc mắc.
“Vậy bạn trai Cố Thiên Tuấn của con có phải vẫn chưa có biểu hiện gì không?” Giọng của Tần Thanh Nguyệt đang từ ngạc nhiên chuyển dần sang tức giận.
“Cố Thiên Tuấn cần phải biểu hiện gì sao ạ?” An Điềm càng lúc càng không hiểu.
“Nhiên Nhiên, ngày mai là…” Tần Thanh Nguyệt chỉ mới nói được một nửa đột nhiên lại thôi, “Không có gì, ngày mai chẳng có gì cả, nhưng ngày mai con nhất định phải đến đấy, nhớ nhé, tối mai dì sẽ bảo Thanh Dương đến đón con!”
“Nhưng mà dì Tần à, con…”
“Nhiên Nhiên, quyết định như vậy nhé!” Tần Thanh Nguyệt nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho An Điềm cơ hội trả lời.
An Điềm nhìn màn hình điện thoại tắt ngóm trong tay, thở dài: Thôi vậy, dù sao ngày mai mình cũng không có gì làm, cứ đi gặp dì Tần vậy, dạo này dì ấy quan tâm mình như vậy, đi thăm cũng là lẽ đương nhiên mà.
“An Điềm!”
An Điềm cất điện thoại vào túi, trông thấy Cố Thiên Tuấn lúc này đang bước nhanh về phía mình.
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm bất giác nhoẻn miệng cười rồi bước lên.
“Cả ngày hôm nay anh bận rộn công việc, không cùng em đi thăm Khưu Doanh Doanh được, cô ấy sao rồi?” Cố Thiên Tuấn nói xong liền hôn lên trán An Điềm.
“Tình trạng của Doanh Doanh đỡ hơn nhiều rồi!” An Điềm vui vẻ lúc lắc đầu, “Cũng nhờ trí thông minh của tôi, đã nghĩ ra một cách hay!”
“Sao?” Cố Thiên Tuấn liền thấy hứng thú, vừa kéo An Điềm đi vừa hỏi, “Em đã nghĩ ra cách gì thế?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm!” An Điềm được Cố Thiên Tuấn khoác vai, vui vẻ bước về phía bãi đỗ xe, ánh nắng chiều chiếu lên bóng dáng hai người, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
An Điềm bước lên xe liền kể cho Cố Thiên Tuấn nghe chuyện mình đã dùng quà vặt để gọi Khưu Doanh Doanh tỉnh lại, còn không ngớt lời tự khen ngợi cách của bản thân quá hay.
Cố Thiên Tuấn chăm chú lắng nghe cả quá trình, sau đó gật đầu tán đồng: “Khưu Doanh Doanh là bạn thân của em, đương nhiên cũng bị lây nhiễm cái tính ham ăn của em rồi.”
“Ai bảo thế? Doanh Doanh ham ăn hơn tôi một trăm lần nhé!” An Điềm tỏ vẻ không phục.
“Phải phải phải, em nói cái gì cũng đúng.” Cố Thiên Tuấn âu yếm nhìn An Điềm đang bĩu môi rồi khởi động xe.
“Tôi nói thật mà.” An Điềm lừ mắt với Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn lắc đầu bật cười, sau đó không nói gì nữa, chỉ tiếp tục lái xe đi.
“Phải rồi, Cố Thiên Tuấn.” An Điềm như chợt nhớ ra gì đó, liền quay qua định nói với Cố Thiên Tuấn, trông thấy gương mặt nhìn nghiêng của anh, lúc này, ánh dương đang chiếu rọi vào đó, khiến gương mặt anh như sáng lấp lánh lên.