Cố Thiên Tuấn vốn đang phân vân không biết có nên đưa An Điềm về không, bây giờ anh đã đại nhân đại lượng dừng xe lại rồi, thế mà An Điềm lại không biết điều một chút nào!
Cố Thiên Tuấn lập tức nổi giận, từ trước tới nay, chưa từng có người nào phớt lờ lời đề nghị của anh, An Điềm lẽ nào không biết có vô số cô gái xếp hàng để được ngồi lên xe của anh sao?
“An Điềm, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi!” Cố Thiên Tuấn chạy xe chầm chậm theo An Điềm, vừa đúng bằng tốc độ đi bộ của cô.
“Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn hay không thì liên quan gì đến tôi?” An Điềm lừ mắt, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhẫn nhịn như lúc ở trong biệt thự nữa.
Cố Thiên Tuấn lắc đầu, trong lòng thắc mắc, tại sao An Điềm khi đối với người khác thì nhẹ nhàng, thậm chí còn có ý muốn lấy lòng, nhưng khi đối với mình thì lại khó chịu thế này?
“An Điềm, tôi hỏi cô một lần cuối, cô có lên…”
“Không lên!” An Điềm còn chưa đợi Cố Thiên Tuấn dứt lời đã lập tức cự tuyệt.
“Được!” Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi không do dự nữa mà phóng xe hết tốc lực, chỉ nghe một tiếng vù, chiếc xe của Cố Thiên Tuấn đã phóng vèo qua mặt An Điềm.
Chớp mắt, chiếc xe đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
“Xùy!” An Điềm xùy một tiếng, ngực phập phồng vì tức giận.
Thật ra An Điềm cũng không hiểu vì sao mình lại giận như vậy, rõ ràng chính cô đã liên tục từ chối lên xe, vậy mà bây giờ Cố Thiên Tuấn vừa đi, cô lại càng cảm thấy ghét anh hơn, quả không hổ danh là tên khốn, làm việc gì cũng tuyệt tình như vậy!
An Điềm mắng thầm Cố Thiên Tuấn mấy lần rồi mới cất bước đi tiếp.
Ánh nắng mùa thu vẫn rất bỏng rát, lại cộng thêm cơn giận do vừa rồi bị Cố Thiên Tuấn chọc đã khiến An Điềm lại toát mồ hôi, tóc hai bên tai bết hết cả lại.
An Điềm nghiến răng rồi đưa tay vuốt tóc, sau đó tiếp tục bước đi.
Nhưng khi mới đi được vài trăm mét thì cô chợt trông thấy phía trước cách đó rất xa có một chiếc xe đỗ lại bên đường, cô khẽ cau mày, hình như đó là chiếc xe của Cố Thiên Tuấn vừa rồi thì phải.
Tuy nhiên, giống thì giống thật, nhưng An Điềm lại nghĩ chiếc xe ấy chắc chắn không phải của Cố Thiên Tuấn, bởi bốn năm trước, khi cô chỉ hơi nói nhiều một chút thì Cố Thiên Tuấn đã rất khó chịu rồi, đằng này vừa rồi cô đã mắng anh, anh không ghi hận mà bảo Tô Thị đuổi việc cô thì đã là phúc phận của cô rồi.
Song, điều khiến An Điềm bất ngờ chính là, ngay khi cô đi đến bên chiếc xe ấy thì cửa sổ xe chợt mở ra, mà bên trong chính là khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn vẫn nhìn về phía trước, gương mặt nhìn nghiêng toát ra một nét giận dữ: “An Điềm, tôi hỏi cô một lần cuối cùng nữa, có lên xe không?”
Vừa rồi đã có hơi hối hận nên lúc này An Điềm không dám mạnh miệng nữa.
Cô cúi đầu nhìn đôi chân đã bắt đầu hơi phồng rộp của mình, sau đó lại quay sang nhìn bộ mặt “đây là lần cuối cùng” của Cố Thiên Tuấn rồi mím môi, mở cửa bước lên băng sau xe. Thôi vậy! Mình cũng đâu phải con ngốc, tuy đã thề không đội trời chung với Cố Thiên Tuấn, nhưng hảo nữ không sợ thiệt trước mắt, từ ngoại ô này về đến trung tâm thành phố không biết còn phải đi bao lâu nữa, cô nên ngoan ngoãn lên xe ngồi thì hơn!
Còn Cố Thiên Tuấn chưa kịp chờ An Điềm ngồi ngay ngắn đã lập tức phóng xe đi.
An Điềm chưa ngồi hẳn nên suýt nữa đã ngã lăn.
“Lái chậm một chút thì chết à?” An Điềm trừng mắt nhìn cái lưng của Cố Thiên Tuấn mà mắng.
“Còn nói thêm một câu nhảm nhí nữa là tôi sẽ vứt cô xuống xe đấy!” Cố Thiên Tuấn phóng xe hết tốc lực, anh muốn đưa An Điềm về trung tâm thành phố với tốc độ nhanh nhất, sau đó để cô tự lo liệu.
Cố Thiên Tuấn cũng không hiểu mình tại sao lại cứ năm lần bảy lượt đi giúp An Điềm như vậy, càng không hiểu mình tại sao đã bị cô từ chối rồi mà vẫn cứ muốn cho cô cơ hội!
Bây giờ, khi An Điềm đã ngồi lên xe rồi thì Cố Thiên Tuấn lại hối hận, người phụ nữ này không biết điều như thế, tại sao mình lại tốt bụng đưa cô ta về chứ?
Còn thái độ An Điềm dành cho Cố Thiên Tuấn vẫn cứ như vậy, tuy Cố Thiên Tuấn đã đưa cô về nhà nhưng cô vẫn không hề biết ơn chút nào, dù gì cho dù anh ta có làm gì thì vẫn nợ mình!
Lúc này, bầu không khí trên xe đang vô cùng kì lạ, hai người không ai nói với ai câu nào, trong lòng đang tràn ngập sự chán ghét dành cho người kia.
Thế nên, cho dù Cố Thiên Tuấn có chạy xe nhanh đến đâu đi nữa thì cả hai vẫn thấy như vậy là quá chậm, chỉ mong ngay giây phút sau là về đến trung tâm thành phố rồi chia tay đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại nữa.
Hai mươi phút trôi qua, Cố Thiên Tuấn sau khi phóng hết tốc lực cuối cùng cũng về đến trung tâm thành phố.
“Cứ dừng xe ở ngã tư phía trước đi, tôi tự về được!” An Điềm vừa thấy đã về đến trung tâm là lập tức đòi xuống xe, dường như chỉ cần hít chung bầu không khí với Cố Thiên Tuấn cũng làm cô khó chịu.
Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm qua gương chiếu hậu, hừ mũi một tiếng, biểu hiện của cô ta làm như mình muốn ở cùng với cô ta lắm vậy! Đúng là tưởng bở mà!
Cố Thiên Tuấn quan sát đường rồi từ từ đỗ xe lại, chuẩn bị cho An Điềm xuống xe.
An Điềm cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn phải hít chung không khí với Cố Thiên Tuấn nữa! Cô hí hửng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy con đường tấp nập người qua lại ngoài kia sao mà đáng yêu đến thế.
Nhưng đúng lúc này, An Điềm lại chợt trông thấy một người. Người này có đôi mắt hí, gương mặt gầy gò, mái tóc hơi rối, anh ta mặc một bộ áo sơ mi trắng và chiếc quần bò màu đen đã cũ, mang đôi giày màu nâu cũng đã cũ, khiến cả người anh ta trông có vẻ rất xơ xác.
An Điềm quan sát thật kĩ người đang ngồi trên xe điện ấy, phát hiện anh ta đang len lỏi giữa dòng xe cộ, chạy lên phía trước.
Rồi cô chợt giật mình, người đó hình như chính là một đồng nghiệp từng làm việc chung với cô ở thành phố S, Trần Hòa Thành!
Nhắc đến anh chàng Trần Hòa Thành này, An Điềm chợt cảm thấy đau đầu. Lúc trước, khi cô còn làm việc ở thành phố S, Trần Hòa Thành và cô làm chung một công ty, nhưng khác phòng ban, thế nên khi gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào một cái.
Song đột nhiên một ngày nọ, Trần Hòa Thành này không hiểu lấy đâu ra thông tin địa chỉ nhà của cô, chạy đến tận nơi rồi quỳ xuống trước mặt cô!
Trần Hòa Thành cứ thế quỳ trước mặt An Điềm, sống chết gì cũng không chịu đứng dậy, anh ta vừa khóc vừa nói với An Điềm rằng, mẹ của anh ta bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị, anh ta đã chạy vạy đi vay hết bạn bè thân thích rồi, bất đắc dĩ lắm mới phải đến vay cả một người không thân thiết như An Điềm, mong An Điềm sẽ ra tay giúp cứu mạng mẹ anh ta.
An Điềm lúc đó có hơi đắn đo, nhưng nhìn dáng vẻ thảm thương của Trần Hòa Thành, cô cuối cùng cũng không nỡ nhẫn tâm.
Lại cộng thêm việc lúc đó An An cũng có mặt, cậu bé cứ giương đôi mắt to tròn nhìn một lúc rồi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, chú này đáng thương quá, chúng ta giúp chú ấy đi được không?”
An Điềm lúc ấy rất do dự, bởi vì An An đã đến tuổi đi học, trong khi tiền dành dụm của cô thì chưa được bao nhiêu, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, Trần Hòa Thành lại cầu xin thảm thiết như vậy, thế nên An Điềm đã mềm lòng quyết định giúp anh ta.
Lúc ấy An Điềm chỉ mới để dành được khoảng 150 ngàn, thế là cô cho Trần Hòa Thành vay 100 ngàn.
Nhưng điều khiến An Điềm không thể ngờ được chính là, Trần Hòa Thành sau khi đi vay hết tiền của bạn bè thân thích thì liền dẫn người mẹ bị bệnh đó của mình và cả vợ con biến mất khỏi thành phố!
Tất cả số tiền đã cho Trần Hòa Thành vay xem như đã ném ra ngoài cửa sổ, một đi không trở lại, số tiền 100 ngàn mà An Điềm vất vả dành dụm được đương nhiên cũng tan thành mây khói.
An Điềm đã đi tìm Trần Hòa Thành suốt hơn một năm mà không được, giờ không ngờ lại gặp anh ta ở thành phố H này!
Cô nắm chặt tay lại, thầm nghĩ, cuối cùng cũng tìm được Trần Hòa Thành, cô nhất định phải đòi lại cho bằng được số tiền 100 ngàn đó!
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đã đỗ xe lại ở một chỗ không đông người lắm, anh quay đầu lại, nhìn An Điềm nói: “Xuống xe.”