Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Lý Tư Kỳ lập tức cau mày, quay sang nhìn An Điềm: “Em họ? Em họ gì? Ôn Minh làm gì có em họ?”

“Lần trước mình đến bệnh viện thăm một người bạn, tình cờ nhìn thấy Ôn Minh đứng với một người phụ nữ ở cổng bệnh viện, Ôn Minh bảo với mình đó là em gái anh ấy.” An Điềm vừa trông thấy Lý Tư Kỳ có vẻ không biết chuyện này thì trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, bởi cho dù em họ anh ta có không gặp được Ôn Mỹ Lan thì cũng phải báo lại một tiếng chứ!

“Nhưng Ôn Minh không có em họ, chỉ có một người anh họ thôi.” Lý Tư Kỳ vừa nói vừa cau mày nhiều hơn.

“Có thể là em họ xa!” Ôn Mỹ Lan đột nhiên mở miệng nói, “Tư Kỳ, con ít khi theo Ôn Minh về quê, đương nhiên là không biết rồi!”

“Thế à?” Lý Tư Kỳ gật đầu, cúi đầu nhìn bát cháo rồi đột nhiên hỏi, “Mẹ, em họ của Ôn Minh ở cùng quê với mẹ đúng không?”

“Tất nhiên rồi.” Ôn Mỹ Lan lập tức trả lời, “Mẹ dõi theo nó từ bé đến lớn! Từ trước đến nay nó chỉ ở dưới quê, không gặp Ôn Minh nhiều, có thể lần này nghe nói mẹ bị bệnh nên mới đến thăm bày tỏ tấm lòng.”

An Điềm ngồi bên cạnh nghe Ôn Mỹ Lan nói nói một tràng như thế thì cảm thấy ngao ngán, người mới ốm dậy mà nói nhiều như thế không biết có mệt không nhỉ?

Còn Lý Tư Kỳ nghe Ôn Mỹ Lan giải thích xong thì lại gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Ôn Mỹ Lan thấy Lý Tư Kỳ không nói nữa thì mới yên tâm.

Nhưng không ngờ Lý Tư Kỳ cúi đầu suy nghĩ một chút lại quay sang hỏi An Điềm: “Tiểu Điềm, người phụ nữ đó ăn mặc có giống người dưới quê không?”

An Điềm giật mình, thảo nào Tư Kỳ lại yên lặng lắng nghe như vậy, thì ra là đang chờ Ôn Mỹ Lan nói hớ! Theo lời của Ôn Mỹ Lan thì em họ của Ôn Minh chắc chắn phải là người dưới quê, vậy nếu người phụ nữ đó mà ăn mặc không giống người dưới quê thì rõ ràng là một người khác rồi…

An Điềm do dự một lúc, cô cảm thấy có thế nào thì cũng không thể gạt người bạn thân của mình được, thế nên đành nói thật: “Không giống.”

Lý Tư Kỳ nghe An Điềm nói xong thì gương mặt không chút cảm xúc, cũng không nói gì nữa.

Còn Ôn Mỹ Lan thì hoàn toàn không ngờ cô con dâu bình thường luôn hiếu thuận lại có thể chơi chiêu này với mình, thế nên thẹn quá hóa giận, quay sang nói với An Điềm: “Này, tôi thấy cô cố tình muốn phá cho gia đình chúng tôi tan nát có phải không?”

An Điềm ngẩn người rồi cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy những lời mình vừa nói đúng là đã khiến gia đình họ thêm xích mích, nhưng nếu cô không nói thì Tư Kỳ nhất định sẽ bị họ lừa dối, lỡ như phía sau chuyện này có ẩn chứa một bí mật lớn gì đó thì thật sự không công bằng với Tư Kỳ!

“Bác à, con không hề muốn như vậy, nhưng con là bạn thân của Tư Kỳ, cho nên…”

Nhưng An Điềm còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên cảm thấy mặt mình bỏng rát, đến mức không mở mắt ra được.

Cô đưa tay lên quẹt ngang mặt, trông thấy tay mình dính đầy cháo!

Thì ra Ôn Mỹ Lan đã thừa cơ lúc An Điềm đang cúi đầu nói chuyện mà giật lấy bát cháo trong tay Lý Tư Kỳ rồi tạt hết số cháo còn lại trong bát vào mặt An Điềm!

“Cái đồ mồm thối, không biết nói chuyện thì đừng có nói! Làm cho gia đình người ta tan nát, sau này đừng có đến nhà chúng tôi nữa!” Ôn Mỹ Lan cầm bát cháo trong tay mắng sa sả.

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?” Kể từ lúc Ôn Mỹ Lan bị bệnh thì đây là lần đầu tiên Lý Tư Kỳ to tiếng với bà ta.

“Cô! Cô dám nói chuyện to tiếng với tôi như vậy! Cô… cô đúng là cái đồ con dâu bất hiếu!” Ôn Mỹ Lan đưa tay ra run run chỉ vào mặt Lý Tư Kỳ mà quát tháo.

“Mẹ đừng có nói chuyện lớn tiếng như thế! Cẩn thận vết mổ rách ra, lại tốn tiền lương của con trai mẹ nữa!” Giọng của Lý Tư Kỳ vẫn rất to.

Vừa nghe đến việc sẽ tốn tiền của Ôn Minh, Ôn Mỹ Lan lập tức im bặt.

“Tiểu Điềm, cậu không sao chứ?” Lý Tư Kỳ vội vàng lấy khăn giấy ra giúp An Điềm lau cháo trên mặt rồi nói, “Tiểu Điềm, đi thôi, mình đưa cậu đi gặp bác sĩ!”

“Cũng không đau lắm.” An Điềm vừa dụi mắt vừa lắc đầu nói, cũng may bát cháo đã được Lý Tư Kỳ làm nguội bớt rồi mới bón cho Ôn Mỹ Lan ăn, thế nên cũng không làm cô bị bỏng quá nặng, chỉ khiến mặt hơi đỏ lên một chút thôi.

Lý Tư Kỳ vừa dìu An Điềm vừa nhìn vẻ mặt đắc ý của Ôn Mỹ Lan rồi lạnh lùng nói: “Mẹ nằm đây nghỉ ngơi đi, con đưa Tiểu Điềm đi khám bác sĩ xong sẽ quay lại!”

Ôn Mỹ Lan quay mặt đi, không thèm nhìn Lý Tư Kỳ, cũng không đáp lại lời cô nói.

Lý Tư Kỳ cố nén giận, dìu An Điềm đến phòng bác sĩ.

Trong phòng bác sĩ…

An Điềm được bác sĩ kiểm tra mắt, không thấy có vấn đề gì, chỉ là quần áo của cô bây giờ đã bị bẩn thôi.

Lý Tư Kỳ nắm lấy tay An Điềm liên tục xin lỗi: “Tiểu Điềm, thật sự xin lỗi, mình cũng không ngờ mẹ chồng mình lại làm như vậy. Nhưng bà ấy là người già, còn đang đau ốm, cho nên…”

“Mình hiểu cả mà!” An Điềm cũng nắm tay Lý Tư Kỳ vừa cười vừa nói, “Mẹ chồng cậu chính vì ỷ mình lớn tuổi, lại còn đang bị bệnh nên mới dám ngang ngược như vậy, bà ấy cũng biết những người như chúng ta sẽ không làm gì bà ấy cả! Cái câu nói ỷ già hiếp trẻ đúng là đã được bà ấy thể hiện cực kì tốt luôn đấy!”

Giọng điệu của An Điềm không kìm được sự mỉa mai, bởi cô thật sự bó tay trước thái độ của Ôn Mỹ Lan.

Nhưng người mà cô lo lắng nhất vẫn là Lý Tư Kỳ: “Tư Kỳ, mẹ chồng cậu phẫu thuật xong dường như cũng không trở nên tốt tính hơn. Sau này mình sẽ biết điều mà không đến nữa, nhưng bà ấy liệu có lại ức hiếp cậu giống như lúc trước không?”

Lý Tư Kỳ nghe thế cũng chỉ cúi đầu im lặng.

Lý Tư Kỳ càng không nói gì thì An Điềm lại càng cảm thấy Ôn Mỹ Lan sau này sẽ còn bắt nạt Lý Tư Kỳ dữ dội hơn nữa.

An Điềm nhiều lúc cảm thấy thật kì lạ, có nhiều người đúng là khó hiểu, người ta càng đối xử tốt với họ thì họ lại càng không biết trân trọng, ngược lại còn cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Nói khó nghe một chút thì tính khí ấy của Ôn Mỹ Lan, nếu Lý Tư Kỳ mà bỏ mặc bà ta thì bà ta sẽ chẳng thể có kết cục tốt!

“Tư Kỳ, có nhiều lúc đừng quá nhún nhường cầu toàn!” An Điềm nắm chặt tay Lý Tư Kỳ, cảm thấy rất đau lòng, thế nên quyết định nói ra một câu không nên nói.

“Tiểu Điềm, mình không sợ nhún nhường cầu toàn, mình chỉ sợ…” Lý Tư Kỳ khẽ cắn môi, “Mình chỉ sợ sự hi sinh mà mình cam tâm tình nguyện bỏ ra cuối cùng chỉ đổi lại được sự phản bội!”

Lý Tư Kỳ nói đến đây thì hai mắt chợt đỏ lên, cô không lo lắng việc Ôn Mỹ Lan ức hiếp mình, cô chỉ sợ Ôn Minh thật sự có việc gì đó đang giấu cô mà thôi!

Cho dù cô thường xuyên bận rộn với bao nhiêu công việc trong gia đình, nhưng dù gì cô và Ôn Minh cũng đã yêu nhau từ khi còn học đại học, thế nên sự thay đổi của anh ta trong thời gian qua, cô cũng đã cảm nhận được từ lâu.

Chỉ có điều, Lý Tư Kỳ không muốn, cũng không dám nghĩ theo hướng đó. Ôn Minh là mối tình đầu của cô, hai người họ có thể cùng nhau đi trên con đường này cũng không hề dễ dàng, cô còn cảm ơn ông trời đã ban cho cô một đứa con gái đáng yêu nữa.

Thế nên, Lý Tư Kỳ mặc dù biết rõ Ôn Minh có nhiều điểm đáng nghi, nhưng vẫn không muốn đi điều tra.

Cô cảm thấy, bản thân mình bây giờ giống như một con đà điểu vậy, hễ gặp nguy hiểm thì chỉ biết tự lừa dối bản thân bằng cách vùi đầu xuống cát, không dám đối diện.

Chọn tập
Bình luận
× sticky