Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 464

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

60464.“Dạ vâng.” An An gật đầu một cách thành thật.

“Được, mẹ biết rồi.” An Điềm mỉm cười rồi xoa đầu An An, sau đó đứng dậy và nhìn sang người phụ nữ béo rồi nói: “Những gì An An nói chắc chị đã nghe thấy. Tại con của chị, Bảo Bảo, đã gây sự trước, nên An An mới đánh trả lại. Vì vậy tôi nghĩ rằng, con tôi không cần phải xin lỗi, nó chỉ tự vệ bình thường thôi.”

“Tôi không tin! Con trai của tôi rất ngoan ngoãn, sao có thể gây sự trước được?” Người phụ nữ béo liếc xéo An Điềm, rồi quay đầu lại nhìn con trai mình hỏi: “Bảo Bảo, con nói đi. Có phải An An đang nói dối không? Có gì con cứ nói, có mẹ ở đây! Mẹ nhất định sẽ chống lưng cho con!”

Cậu bé béo đuối lý nhăn mặt lại, rồi ngước lên nhìn mẹ và hét lên: “Chính con đã đánh An An trước, nhưng tại An An nắm áo con, con bảo bạn ấy buông ra nhưng bạn ấy không chịu buông, nên con mới đánh bạn ấy!”

Người phụ nữ béo nghe thấy vậy liền lập tức cười khẩy. Chị ta khoanh hai tay trước ngực và nhìn vào An Điềm rồi nói: “Ui cha, con trai của cô giỏi thật đấy, biết ăn nói nửa vời che đậy. Nếu không nhờ con tôi thông minh, chắc nó phải chịu thiệt lắm đây!”

An Điềm nghe thấy những lời này thì sắc mặt lập tức tối sầm lại. Cô quay đầu lại nhìn An An, giọng bỗng nghiêm nghị hẳn lên: “An An, những lời bạn Bảo Bảo nói có thật không? Có phải do con nắm áo của bạn trước không?”

An An nhìn An Điềm, đôi mắt sáng rưng rưng, sau đó cúi gằm mặt xuống và khẽ gật đầu.

“An An! Sao con lại làm thế?” An Điềm giận dữ nhìn vào An An. “Con không chỉ gây chuyện với bạn trước, mà con còn nói dối mẹ nữa. An An! Thường ngày mẹ dạy con thế nào? Con quên hết rồi hả? Con thực sự làm mẹ quá thất vọng! An An!”

“Không phải. Mẹ ơi, không phải vậy đâu.” An An vội ôm lấy eo An Điềm. Cậu bé nãy giờ vẫn ngẩng cao đầu không muốn rơi lệ, khi thấy An Điềm nổi giận, nước mắt cậu bỗng rơi xuống như mưa. “Mẹ ơi, mẹ đừng giận. Không phải như vậy đâu!”

“Vậy mẹ hỏi con, có phải con nắm áo của bạn trước không?” An Điềm kéo bàn tay nhỏ bé đang ôm chặt eo mình của An An xuống, tiếp tục nói một cách nghiêm khắc. “Đứng ngay ngắn!”

An An đưa tay lên lau nước mắt trên má, sau đó đưa hai tay ra sau lưng, rồi thút thít và đứng ngay ngắn lại.

“Bây giờ, con hãy qua xin lỗi bạn đi!” An Điềm bước sang một bên, cố kìm nén cơn giận và nói với An An.

An An liếc nhìn An Điềm mà mắt rưng rưng, rồi lại cúi đầu xuống. Nhưng, cậu bé không di chuyển một bước, cũng không định nói xin lỗi cậu bé béo ú kia.

Người phụ nữ béo thấy vậy liền lập tức hừ một tiếng lạnh lùng: “Ha ha, đây là con trai mà cô đã dạy đấy à? Đã phạm lỗi còn không chịu nhận! Không biết giáo dục kiểu gì nữa! Nhìn người mẹ như cô, cũng không phải người tốt lành gì, ăn mặc lẳng lơ!”

“Không được nói mẹ con như thế!”

An Điềm còn chưa nói gì, thì An An nãy giờ cúi gằm mặt xuống đã ngay lập tức siết chặt nắm tay. Cậu giận dữ trừng mắt nhìn người phụ nữ béo, dù trong đôi mắt vẫn rướm lệ, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt này, An Điềm đã từng nhìn thấy trong mắt Cố Thiên Tuấn, đầy vẻ quyết đoán và kèm theo lời cảnh cáo.

“Trời, trời, trời! Sao hả? Mày đã đánh con trai tao, bây giờ còn muốn đánh luôn cả tao à?” Người phụ nữ béo nhìn vào khuôn mặt giận dữ của An An mỉm cười khinh bỉ. Chị ta vỗ tay cái bốp và hét to trong phòng y tế. “Mọi người mau đến đây mà xem này! Xem người phụ nữ này đã dạy dỗ con mình như thế nào! Đến giờ mà nó vẫn không chịu nhận sai! Đúng là một thằng lưu manh ranh con!”

Nghe thấy người phụ nữ béo nói thế, các cô giáo đều ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng cũng không biết phải nói gì.

“Thưa chị, chị làm ơn tôn trọng một chút.” An Điềm nhúc nhích cổ họng cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình. “Tôi sẽ bảo con trai tôi xin lỗi con trai chị, nhưng cũng mong chị không dùng lời nói để đả kích một đứa trẻ.”

An Điềm nói rồi nắm lấy cánh tay của An An kéo về phía trước.

An An vùng vằng hai lần, nhưng cuối cùng cũng bị An Điềm kéo đến trước mặt cậu bé béo ú.

“An An, mau xin lỗi bạn Bảo Bảo!” An Điềm nhìn vào An An vẫn đang cúi gằm mặt xuống mà rất đau lòng, nhưng không còn cách nào khác, cậu đã làm sai thì phải bị phạt, nếu một mực cưng chiều thì sẽ làm hư cậu bé.

Tuy nhiên, An An vẫn cúi đầu xuống, cắn chặt môi và không nói gì. Đây là lần đầu tiên An An ngang bướng không nghe lời An Điềm.

“An An, sao con lại trở thành thế này?” An Điềm thất vọng nhìn vào An An, trong giọng nói đầy vẻ khó tin và giận dữ. “An An, mẹ nói lại lần cuối cùng. Nếu con không xin lỗi bạn Bảo Bảo, thì sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”

“Không!” An An lập tức sợ đến rơi nước mắt. Trên đời này, người duy nhất mà cậu yêu là mẹ. Nếu mẹ không cần cậu nữa, thì cậu phải làm sao?

“Mẹ ơi, không phải vậy đâu!” An An ôm chặt chân An Điềm, nước mắt giàn giụa. “Con nói với các bạn là bố con sẽ đến họp phụ huynh, nhưng chú Cố không đi cùng chúng ta, Bảo Bảo liền kêu gọi các bạn khác nói rằng con đã nói dối, còn nói… Còn nói con không phải là đứa trẻ ngoan, nói mẹ… Con giận quá nên mới nắm áo bạn ấy, bắt bạn ấy phải xin lỗi!”

An An thút thít giải thích, làm cho An Điềm trước đó một giây vẫn còn giận dữ bỗng sững sờ: Lại là vì “bố”!

Từ khi An An đi học mẫu giáo từ năm ba tuổi đến nay, con đã hỏi mình không chỉ một lần: Tại sao những đứa trẻ khác đều có bố, còn con thì không.

Lần nào An Điềm cũng an ủi An An, nói rằng bố đã đi rất xa. Tuy nhiên trước đây, mỗi lần giải thích với An An, cô đều nhớ lại và đau buồn cho nỗi đau mà mình phải chịu đựng.

Dần dần, An An không hỏi chuyện này nữa, cậu còn thường tự nhủ rằng “có mẹ là tốt lắm rồi”. An Điềm thấy rất an ủi, còn tưởng rằng An An đã tin những gì mình nói.

Nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện ra rằng, thật ra An An luôn khao khát tình yêu thương của bố. Những đứa trẻ cùng lớp chắc không phải lần đầu tiên chế giễu An An như thế. Vì vậy, khi nghe thấy Cố Thiên Tuấn hứa sẽ tham dự buổi họp phụ huynh, cậu bé mới vui mừng đến thế!

Hôm nay, rõ ràng Cố Thiên Tuấn sẽ đến, nhưng An An vẫn bị các bạn chế giễu và hiểu lầm. Vì vậy, tất cả những bất bình bị đèn nén trước đây mới bùng nổ.

An An còn nhỏ, cậu bé không nên phải chịu đựng nhiều như vậy.

Mũi của An Điềm bỗng cay cay, khóe mắt cô cũng đỏ lên. Cô ngồi xổm xuống và ôm chặt lấy An An, rồi buồn bã nói: “An An, mẹ xin lỗi, mẹ đã hiểu lầm con rồi.”

“Không sao đâu mẹ.” An An lắc đầu rồi đưa bàn tay nhỏ ra lau nước mắt rồi ôm chặt lấy An Điềm.

Thật ra, với An An nhỏ bé mà nói, nếu không phải An Điềm nói nặng “không cần cậu”, thì cậu sẽ không muốn nói ra những chuyện này. Bởi vì không có bố, cậu đã chịu rất nhiều lần bài xích từ cậu bé béo ú này, nhưng An An vẫn im lặng chịu đựng, không nói với An Điềm vì cậu không muốn An Điềm đau lòng.

“Ồ, hóa ra là gia đình đơn thân à? Thảo nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thấy bố của bé đâu!” Người phụ nữ béo cười và nói với vẻ quái gở. “Còn chú Cố gì đó, chắc thuê đại ai đó đóng giả chứ gì?”

“Thưa chị!” An Điềm xoa đầu An An rồi đứng dậy. Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ béo kia, và thư thả nói: “Chị cũng làm mẹ, lúc nói chuyện, xin chị đừng mất phẩm chất như vậy!”

“Cô nói ai mất phẩm chất?” Người phụ nữ béo vừa nghe thấy vậy liền nổi giận. “Tôi cho cô biết, tôi là chủ tịch hội phụ huynh, cô nói chuyện lịch sự một chút! Nếu không, coi chừng con trai cô không được học tiếp ở trường này đâu!”

“Vậy sao?” Một giọng nam lạnh lùng và cao quý vang lên từ ngoài cửa.

Chọn tập
Bình luận