Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 170

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

An Nhiên nghe Thẩm Sở Hà nói như vậy thì mới nhớ ra tên của cô gái kia hình như là Tạ Đình Đình.

Tạ Đình Đình quay sang nhìn Thẩm Sở Hà, có vẻ trách móc Thẩm Sở Hà không biết phối hợp với mình, sau đó cô ta lại quay sang nhìn An Nhiên mỉa mai: “Tên cô là An Nhiên à? Nhìn thì chắc chỉ mới học lớp 11 là cùng! Chung trường với bọn tôi sao? Lớp nào vậy?”

An Nhiên đang uống nước ép nghe Tạ Đình Đình nói như thế thì suýt nữa đã hôc máu. Cô dở khóc dở cười lau nước ép trên miệng, thầm nghĩ, không lẽ trông mặt mình non đến thế sao? Đã sắp tốt nghiệp đại học rồi mà còn bị người ta tưởng là học lớp 11!

“Ha ha ha!” An Nhiên không kìm được mà bật cười, nước ép trong li cũng suýt nữa là văng tung tóe, “Thiên Kỳ, bạn của anh đáng yêu thật đấy!”

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc, mọi người đều nhìn An Nhiên với vẻ mặt như nhìn người điên, rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường thôi mà, buồn cười chỗ nào chứ?

“Chậc…” An Nhiên cũng nhận thấy mình vừa rồi có hơi lố, bèn uống một ngụm nước rồi lấp liếm, “Ý của em muốn nói, màu tóc của Tạ Đình Đình đáng yêu quá!”

“Nói năng lung tung cái gì thế?” Tạ Đình Đình lừ mắt nhìn An Nhiên, “Cô muốn đánh trống lảnh có phải không? Cô rốt cuộc có phải học lớp 11 không? Nhà của cô ở đâu? Bố cô làm nghề gì? Bố của Sở Hà là giáo sư đại học đấy nhé! Chuyên nghiên cứu thiết kế trang sức! Tuy không phải là đại học ở thành phố H chúng ta nhưng cũng là người đức cao vọng trọng!”

“Thế à? Bố của Sở Hà lợi hại thật đấy!” An Nhiên không hiểu dụng ý trong câu nói của Tạ Đình Đình, thế nên chỉ thuận miệng khen ngợi, sau đó bắt đầu bịa chuyện, “Tôi cũng học lớp 12, tuổi thì… bằng tuổi Thiên Kỳ. Bố tôi cũng giống bố của Thiên Kỳ, làm trong ngành bất động sản!”

“Dám gọi thẳng anh Cố là Thiên Kỳ à?” Tạ Đình Đình nói bằng vẻ mặt hết sức ghen tị, “Cô và anh Cố đã thân nhau đến mức đó rồi sao? Trong trường chúng tôi thì chỉ có Sở Hà mới dám gọi thẳng tên của anh Cố thôi!”

“Chà! Thì ra Thiên Kỳ nhà ta bình thường đi học không cho bạn bè gọi tên mình, đúng là bá đạo quá đi mất!” An Nhiên cố tình muốn chọc ghẹo cô bé Tạ Đình Đình này, thế nên vừa nhấn mạnh tên của Cố Thiên Kỳ vừa khoác tay anh hỏi: “Có thật như vậy không, Thiên, Kỳ?”

Cố Thiên Kỳ chưa bao giờ trông thấy An Nhiên cười vui vẻ như vậy, thế là cũng phối hợp ngồi sát lai bên cô, nhìn cô rồi nghiêm túc trả lời: “Em gọi anh thế nào anh cũng đều thích cả.”

“Hả?” An Nhiên lập tức cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, cô liền buông tay Cố Thiên Kỳ ra, lắc đầu thật mạnh, mình thật sự đã già rồi, tuy mấy câu này chỉ là giả nhưng nghe xong vẫn cảm thấy sến súa không chịu nổi.

Cố Thiên Kỳ cảm thấy rất buồn cười trước phản ứng của An Nhiên, anh khẽ lắc đầu rồi vui vẻ quay sang trò chuyện với mọi người.

Tạ Đình Đình trông thấy An Nhiên và Cố Thiên Kỳ thân mật như thế thì lập tức nổi giận, cô ta kề sát vào nói nhỏ với Thẩm Sở Hà: “Sở Hà, cậu cứ trơ mắt nhìn ả đó cướp anh Cố đi sao?”

“Nếu Thiên Kỳ đã thích thì cứ để cô ấy ở bên Thiên Kỳ đi.” Thẩm Sở Hà mỉm cười nghiêm túc nói, “Dù sao giữa mình và Thiên Kỳ cũng đâu có quan hệ gì!”

“Nhưng mình thấy cậu và anh Cố rất xứng đôi mà!” Tạ Đình Đình lại không cam tâm quay sang trừng mắt với An Nhiên, sau đó tiếp tục nói với Thẩm Sở Hà, “Sở Hà, cậu là nữ sinh đẹp nhất trường chúng ta, cũng chỉ có cậu mới có thể gọi thẳng tên của anh Cố, cho nên ngoài cậu ra thì không ai xứng với anh Cố cả!”

“Chuyện gì cũng phải dựa vào duyên phận, Đình Đình, cậu đừng có ghép đôi lung tung được không? Mình từ trước đến nay có bao giờ nói là thích Thiên Kỳ đâu.” Thẩm Sở Hà lắc đầu mỉm cười, nụ cười ấy hệt như nụ cười mà Cố Thiên Kỳ thường dùng khi ở biệt thự.

“Tuy cậu không nói, anh Cố cũng không nói, nhưng cả trường chúng ta ai chẳng biết hai người là một đôi? Ai ngờ giữa đường lại lòi ra con hồ li tinh này!” Tạ Đình Đình bĩu môi, “Tuy cô ta nhìn cũng đẹp, nhưng dáng vẻ hống hách quá, đâu có bì được với cậu! Còn nói bố mình làm bất động sản, mình thì nhìn cô ta thấy chẳng có vẻ gì là con nhà giàu có cả!”

Thẩm Sở Hà nghiêm túc lắc đầu nói với Tạ Đình Đình: “Quần áo An Nhiên đang mặc tuy không đắt tiền, nhưng cái kẹp cherry mà cô ấy cài trên đầu thì mình đã nhìn rất rõ, phần lá được làm từ bạch kim, phía trên còn khảm kim cương, hai quả chery thì được làm từ hồng ngọc, trị giá không dưới 200 ngàn.”

“200 ngàn?” Tạ Đình Đình bụm miệng rồi hỏi một cách khoa trương, “Cậu không nhìn lầm đấy chứ? Cô ta thật sự là tiểu thư nhà giàu sao?”

“Mình đương nhiên không nhìn lầm.” Thẩm Sở Hà khẽ liếc nhìn cái kẹp của An Nhiên một lần nữa, sau đó nói chắc nịch, “Bố mình là giáo sư chuyên ngành thiết kế trang sức, tuy kiến thức của mình còn kém nhưng cũng biết đôi chút về lĩnh vực này.”

“Trời ơi, An Nhiên này đúng là chân nhân bất lộ tướng mà.” Tạ Đình Đình chua chát nói ra câu này, không dám mỉa mai An Nhiên nữa.

Cô ta lại quay sang nói với Thẩm Sở Hà: “Nhưng mà mình vẫn cảm thấy cậu mới là xứng với anh Cố!”

“Được rồi, Đình Đình, đừng nói chuyện này nữa! Hôm nay Thiên Kỳ dẫn bạn gái đến thì mọi người đều thấy rõ rồi, sau này mình xem như trút được cái danh hiệu ‘bạn gái tin đồn của anh Cố’ rồi!” Thẩm Sở Hà như vừa trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm nhìn Tạ Đình Đình.

Nghe Thẩm Sở Hà nói như thế, Tạ Đình Đình cũng đành phải gãi đầu nghi hoặc rồi nói: “Cũng phải, đúng là hình như cậu chưa bao giờ nói là thích anh Cố cả, anh Cố cũng chưa bao giờ nói là đang qua lại với cậu, nhưng mọi người trong trường hình như đều xem hai người là một đôi, cũng không biết tại sao lại như vậy nữa!”

“Nếu mình biết lí do tại sao thì đã không đau đầu như vậy rồi!” Thẩm Sở Hà vừa nói vừa nhìn Cố Thiên Kỳ.

Cố Thiên Kỳ lúc này lại đang thì thầm to nhỏ với An Nhiên, chốc chốc còn lộ ra nụ cười mà Thẩm Sở Hà chưa bao giờ thấy, ánh mắt Thẩm Sở Hà thoáng hiện lên một nét biểu cảm khó hiểu, nhưng sau đó mau chóng mất đi.

“Thôi được rồi, xem như An Nhiên đó đã vớ được món hời vậy.” Tạ Đình Đình sau khi phẫn nộ nhìn An Nhiên một cái lại quay sang hỏi: “Phải rồi, Sở Hà, lần trước ở cổng trường mình trông thấy có một anh chàng đến đón cậu, đó là ai vậy? Hình như còn lái cả Mercedes!”

“Một học trò của bố mình.” Thẩm Sở Hà khẽ mỉm cười đáp, “Nhà mình không ở thành phố H, mình đang trọ học ở đây, nhưng lâu lâu cũng về thăm nhà. Hồi học lớp 11, lúc về thăm nhà đã gặp được anh ấy, có trò chuyện một chút, phát hiện ra anh ấy rất có kiến thức trong ngành thiết kế trang sức, vậy nên bọn mình đã làm bạn với nhau.”

Chọn tập
Bình luận