60466.“Ơ…” Giáo viên trường mẫu giáo sững sờ một lúc, trong thời gian ngắn không chấp nhận nổi cục diện được thay đổi chóng mặt như vậy, cô ho vài tiếng, nhìn qua hiệu trường nói, “Hiệu trưởng, bây giờ có thể bắt đầu họp phụ huynh chưa?”
Hiệu trưởng cũng ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu lia lịa, nếu như chuyện này được bỏ qua dễ dàng như vậy, quả thực là kiếp trước đã đốt đủ nhanh đèn rồi: “Đúng, đúng, bây giờ có thể bắt đầu họp phụ huynh rồi.”
“Vâng.” An An gật đầu, lại nhảy nhót trước mặt Cố Thiên Tuấn và An Điềm, nói, “Bố mẹ, bắt đầu họp phụ huynh rồi, chúng ta cùng vào tham gia buổi họp phụ huynh đi.”
“Được!” An Điềm và Cố Thiên Tuấn cùng đáp lại, sau đó dắt An An đi ra khỏi phòng y tế.
Mọi người đứng ngây người một lát rồi vội đi theo sau, chỉ còn lại người phụ nữ béo với nỗi sợ trong lòng và chồng chị ta đứng đó.
Bên này, Cố Thiên Tuấn và An Điềm cũng đến lớp học theo chỉ dẫn của giáo viên.
Thực ra khi An Điềm dẫn theo An An đến đây, An Điềm ăn mặc giản dị đã khiến các bậc phụ huynh đàm tiếu rồi: Người phụ nữ này trẻ thế? Là chị của đứa bé chăng?
Nhưng lần này Cố Thiên Tuấn nắm tay An Điềm, bế An An vào lớp học, các bậc phụ huynh đều ngây người ra, bàn tán xôn xao! Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp lén, vì họ không ngờ, tham gia họp phụ huynh với họ lại là Cố Thiên Tuấn quyền thế!
Nhưng khi thấy hai hàng vệ sĩ áo đen phía sau Cố Thiên Tuấn, các bậc phụ huynh lại sợ khiếp vía, chỉ dám len lén nhìn An Điềm, Cố Thiên Tuấn và An An.
Lúc này, giáo viên nhà trẻ bước đến, cô để kế hoạch của mình lên bàn, sau đó nhìn xuống các phụ huynh bên dưới, cất giọng: “Chào… chào mừng các phụ huynh đến tham dự cuộc họp, về quy trình cuộc họp phụ huynh lần này, là như thế này…”
Lần họp phụ huynh này của An An rất thuận lợi, gia đình họ bất luận đi đến đâu đều là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Đặc biệt là An Điềm, thu hút ánh nhìn còn nhiều hơn là Cố Thiên Tuấn, vì những bà mẹ thích trai đẹp chỉ ngắm Cố Thiên Tuấn một cái là sẽ nhìn ngay An Điềm bằng cặp mắt ngưỡng mộ: Người phụ nữ này trẻ trung xinh đẹp, đứa con lại thông minh đáng yêu thì đã đành, chồng lại là người giàu nhất thành phố H thậm chí là toàn quốc! Không những như vậy, tướng mạo ông chồng cô ấy chuẩn quả, đẹp hơn những nam ngôi sao không biết bao nhiêu lần!
Điều quan trọng nhất là, người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có này lại vô cùng yêu thương vợ!
Xem thử đi, đây không phải là đang chơi trò hai người ba chân sao? Anh lại còn sợ An Điềm ngã, nên đã bế An Điềm chạy về trước!
Lại còn sợ An Điềm mệt, một mình chăm con còn lo hết mọi việc!
Cũng chẳng qua chỉ là bữa cơm trưa gia đình sao? Anh còn cứ đút cho An Điềm ăn!
Cũng chẳng chỉ là cuộc họp phụ huynh sao? Cố tổng bí ẩn, gia thế giàu có, từ lúc bắt đầu cuộc họp đến khi kết thúc, đôi mắt anh cũng chưa từng rời khỏi An Điềm, lại còn thỉnh thoảng hôn lén An Điềm một cái, anh xem các bậc phụ huynh khác đều mù cả rồi sao?!
Còn có đạo lý không đây?
Những bà mẹ khác cứ nhìn, trong lòng cứ đố kỵ, sau đó thấy ông chồng bên cạnh không vừa mắt chút nào.
Cứ như vậy, mọi thứ khiến Cố Thiên Tuấn tận hưởng, khiến An Điềm đỏ mặt, khiến các bà mẹ ghen tỵ, cuối cùng cũng kết thúc vào buổi chiều rồi.
Khi giáo viên tuyên bố cuộc họp phụ huynh kết thúc viên mãn, hai hàng vệ sĩ áo đen liền xuất hiện trước lớp họp, sau đó hộ tống An An, An Điềm và Cố Thiên Tuấn ngồi vào xe, để lại các bậc phụ huynh vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Bố mẹ ơi, hôm nay con vui lắm!” An An nằm lên chân của An Điềm, đôi chân nhỏ thì vắt vẻo trên đùi của Cố Thiên Tuấn, vô cùng hạnh phúc.
An Điềm cứ bảo An An đi đứng đàng hoàng, nhưng nghĩ lại hôm nay An An vui như thế, hơn nữa, cậu cũng không phải đang ở trước mặt người lạ, nên cứ mặc An An tự do thoải mái, dù sao thì đôi lúc cũng phải để trẻ con tùy hứng.
“Bố cũng vui.” Cố Thiên Tuấn giữ lấy đôi chân nhỏ đang đung đưa của An An, đôi mắt lạnh lùng sâu lắng nồng nàn đó giờ đã phảng phất tình yêu của một người bố.
“Đúng rồi, An An, mẹ phải xin lỗi con về chuyện hôm nay.” An Điềm nhìn An An đang nằm trên chân mình rồi nói, “Lúc sáng, mẹ chưa hỏi rõ mà đã trách mắng con rồi, là mẹ không đúng.”
“Không sao đâu!” An An xua tay, “Cho dù mẹ thế nào con cũng đều yêu mẹ cả!”
“An An ngoan thật, mẹ cũng yêu con!” An Điềm hạnh phúc hôn lên trán của An An.
“An Điềm, anh muốn thương lượng với em một chuyện.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm và An An rồi nói.
“Chuyện gì?” An Điềm và An An cùng lúc nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Trường mẫu giáo mà An An hiện đang học, miễn cưỡng được coi là trường hạng trung ở thành phố H mà thôi, tuy một số cơ sở vật chất và giáo viên tạm ổn, nhưng chúng ta có điều kiện mà, hay là chuyển An An đến trường quý tộc nhé?” Cố Thiên Tuấn xoa mặt An An nói, “Chỉ cần anh nói một câu là An An có thể chuyển đến trường mẫu giáo tốt nhất ở thành phố H, mời riêng một gia sư về nhà cũng được.”
“Con ở trường này rất tốt!” An An vội lắc đầu, “Lúc trước con từ thành phố S chuyển đến thành phố H đã mất đi rất nhiều bạn rồi. Bây giờ không dễ gì làm quen được các bạn trong trường, nên con không muốn chuyển, trường bây giờ rất tốt ạ.”
“Em có ý kiến gì không?” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, thực ra anh thiên về việc chuyển trường hơn, bây giờ thân phận của An An, phụ huynh nào cũng biết cả rồi, tuy những phụ huynh đó không dám nói gì, nhưng phòng tránh là tốt nhất.
“Tôi cảm thấy nên nghe theo An An.” An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, “An An đang trong giai đoạn hình thành tính cách, cứ liên tục thay đổi môi trường như vậy sẽ không tốt. Dù sao con nó cũng thích nhà trẻ này, nên cứ để con tiếp tục học ở đây đi.”
Cố Thiên Tuấn nghe An An và An Điềm đều không muốn chuyển trường, nên đành gật đầu: “Vậy cũng được.”
Chỉ là những giáo viên nhân viên trong trường, còn có cả gia cảnh phụ huynh những đứa trẻ đó cũng phải điều tra qua một lượt, bây giờ An Điềm và An An là người quan trọng nhất của anh, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ họ, dù có bận rộn thế nào cũng phải làm.
Cố Thiên Tuấn nghĩ đến đây lại xoa đầu An An.
“Đúng rồi, mẹ ơi!”Hình như An An nghĩ ra điều gì đó, giành công nói, “Hôm nay các bạn trong lớp đều nói nhỏ với con, mẹ là những người mẹ xinh đẹp nhất đấy, bố cũng là những người bố đẹp trai nhất!”
“Các bạn trong lớp con đúng là có mắt nhìn người.” Cố Thiên Tuấn đang suy nghĩ công việc nhướn mày lên một cái, trông rất cuốn hút.