60402.Trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau xót đến nghẹt thở, Cao Lỗi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình trông thật bình tĩnh, bố mẹ Khưu Doanh Doanh đang cần anh chăm sóc, anh nhất định phải thật mạnh mẽ.
“Xin chào, cho hỏi có chuyện gì?” Cao Lỗi mặt không cảm xúc nhìn Lâm Hiểu Hiểu, nếu cô đến đây chỉ để an ủi thì thôi đi, mấy lời ấy anh đã nghe chán rồi, những nỗi đau thế này người ngoài sẽ không thể nào hiểu được, thà cứ để anh được yên ổn ở bên Doanh Doanh còn hơn.
“Tôi… tôi muốn đến nói lời xin lỗi Khưu Doanh Doanh.” Lâm Hiểu Hiểu nhìn nét mặt hơi tiều tụy của Cao Lỗi, bất giác cúi mặt xuống.
“Không cần đâu.” Giọng của Cao Lỗi cứ đều đều, “Doanh Doanh cần được tịnh dưỡng, mời cô về cho.”
Lâm Hiểu Hiểu từ đầu đã biết Cao Lỗi sẽ từ chối, nhưng những giọt nước mắt tủi thân vẫn cứ không kìm được mà trào ra, cô sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói: “Vậy đợi khi nào Doanh Doanh tỉnh lại rồi, tôi sẽ lại đến thăm cô ấy.”
Cao Lỗi liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu, thật sự rất mong Doanh Doanh có thể tỉnh lại đúng như cô nói.
Nhưng ngày ấy rốt cuộc có đến không?
Cao Lỗi cố nén nỗi đau trong lòng, khẽ đóng cửa phòng bệnh lại.
Lâm Hiểu Hiểu đứng trân trân ngoài cửa rất lâu, cô cảm thấy bây giờ ngay cả việc mình hít thở cũng là sai trái, cô rốt cuộc phải làm sao thì mới có thể cứu vãn những sai lầm mình gây ra?
Bất lực ngồi xổm xuống đất, Lâm Hiểu Hiểu ôm lấy hai gối của mình khóc thút thít, đây là bệnh viện nên cô không dám gào to, sợ tiếng khóc của mình sẽ làm phiền người khác.
“Hiểu Hiểu…” Lâm Kính Trạch đau lòng ngồi xổm xuống vỗ vai Lâm Hiểu Hiểu, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em đừng quá tự trách mình.”
“Anh…” Lâm Hiểu Hiểu ngước đôi mắt đẫm lệ của mình lên, giọng nói như bị chìm trong nước mắt, “Em rốt cuộc phải làm sao? Rốt cuộc phải làm sao đây?”
“Hiểu Hiểu, em đừng như vậy.” Lâm Kính Trạch đưa tay lau nước mắt trên mặt Lâm Hiểu Hiểu, cũng không biết mình nên nói gì để an ủi cô, bởi cho dù có xuất phát từ ý đồ gì thì Lâm Hiểu Hiểu vẫn đã làm sai rồi.
Nhiệt tình cộng với ngu ngốc chính là phá hoại, điều này chính anh cũng không thể phản bác được, cũng không thể chống lại sự thật mà an ủi Lâm Hiểu Hiểu.
“Đều là tại em, đều là tại em!” Nước mắt rơi lã chã xuống đât, Lâm Hiểu Hiểu càng khóc càng nức nở, tại sao người nằm trên giường bệnh không phải là cô? Tại sao người mất tích không phải là cô?
“Hiểu Hiểu, đừng khóc nữa, sức khỏe của em chỉ vừa mới khá lên thôi.” Lâm Kính Trạch ôm vai Lâm Hiểu Hiểu, “Đứng dậy đi, em phải tịnh dưỡng cho khỏe hẳn thì mới có thể bù đắp lại sai lầm của mình chứ, có biết chưa?”
Lâm Hiểu Hiểu lúc này mới gật đầu thật mạnh, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi từ từ nín khóc.
Lâm Kính Trạch thở dài rồi dìu Lâm Hiểu Hiểu lặng lẽ rời đi.
Hai người vừa về đến phòng bệnh ngồi xuống thì chợt nghe thấy có tiếng ồn ào phát ra bên ngoài cửa phòng.
“Mẹ, con đang bận lắm! Mẹ đừng có đến gây thêm phiền phức được không?” Tô Thanh Dương nhìn Tần Thanh Nguyệt đứng cạnh mình, khó chịu nói.
Hiện giờ An Điềm không rõ tung tích, anh làm gì có tâm trạng mà đi thăm Lâm Hiểu Hiểu? Nếu không tại Lâm Hiểu Hiểu thì An Điềm có đến mức bặt vô âm tín lâu đến thế không?
Họ gần như đã lật tung cả thành phố H lên rồi mà cũng không có chút tin tức nào của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu chỉ là người bị liên lụy thôi mà còn bị thương nặng như thế, phải nằm ở bệnh viện ba ngày mới tỉnh lại!
Huống hồ Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh vốn hận An Điềm thấu xương, vậy thì cô ấy còn phải chịu khổ nhiều thế nào, bị thương nặng ra sao? Tô Thanh Dương thật sự không dám nghĩ đến!
Bây giờ mẹ anh lại còn lấy lí do cảm thấy không khỏe để làm cái cớ, rồi lôi anh đến bệnh viện, sau đó đột nhiên bảo là muốn nhân tiện đi thăm Lâm Hiểu Hiểu, còn bảo anh phải nói mấy lời quan tâm cô, anh thật sự không làm được!
Tô Thanh Dương trước đây còn tưởng Lâm Hiểu Hiểu chẳng qua chỉ là hơi kiêu ngạo một chút thôi, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Hiểu Hiểu là một người đầu óc quá đơn giản, còn luôn tự cho là mình đúng!
Một Lâm Hiểu Hiểu như thế, anh thật sự không muốn gặp!
“Mẹ gây thêm phiền phức khi nào? Hiểu Hiểu nó bệnh nặng, chúng ta đến bệnh viện thăm cũng là phép lịch sự thông thường mà.” Tần Thanh Nguyệt kéo tay Tô Thanh Dương rồi gõ cửa phòng.
Nhưng Tô Thanh Dương lập tức giằng tay lại, trên gương mặt dịu dàng lúc này hiện rõ vẻ phẫn nộ: “Mẹ, mẹ muốn thăm thì tự mẹ đi thăm đi, chứ con thì không đi đâu. Con còn có việc quan trọng hơn cần làm.”
Tô Thanh Dương vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
Đứng ở cửa là Lâm Hiểu Hiểu với gương mặt hụt hẫng và Lâm Kính Trạch không cảm xúc.
Tô Thanh Dương thấy hai người họ thì sắc mặt lập tức sa sầm, nhưng sau đó lấy lại vẻ bình thường: Những lời mình vừa nói khi nãy, cho dù Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch có nghe thấy thì cũng chẳng sao! Thật ra, anh còn muốn nói nặng lời hơn nữa kìa, chỉ là hiện giờ việc đi tìm An Điềm quan trọng hơn, anh không hơi đâu mà nói nhiều với họ.
“Trời ơi, Hiểu Hiểu.” Tần Thanh Nguyệt vội vàng thân mật nắm tay Lâm Hiểu Hiểu, “Nghe nói con nhập viện, bác với Thanh Dương liền đến thăm con ngay, con đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Con cảm ơn bác, con đỡ nhiều rồi.” Lâm Hiểu Hiểu cố gượng cười với Tần Thanh Nguyệt, ánh mắt bất giác chuyển sang nhìn Tô Thanh Dương.
“Em chào anh.” Lâm Hiểu Hiểu e dè nhìn Tô Thanh Dương, cô biết mình đã làm sai nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn không đáng được mọi người tha thứ, anh Tô lúc này chắc cũng đang ghét cô lắm.
Nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn không kìm được việc muốn đến gần Tô Thanh Dương hơn, cho dù anh có ghét cô thì cô vẫn cứ muốn đến gần anh, anh có đánh cô mắng cô cũng được, chỉ cần chịu nói chuyện với cô là đủ.
Nghe câu chào của Lâm Hiểu Hiểu, Tô Thanh Dương im lặng một lúc lâu mới khẽ ừ một tiếng.
“Thằng bé này, sao vậy không biết?” Đừng nói là Lâm Hiểu Hiểu, mà ngay cả Tần Thanh Nguyệt cũng cảm nhận được vẻ lạnh lùng của Tô Thanh Dương, liền kéo tay anh rồi quay sang Lâm Hiểu Hiểu giải thích, “Thanh Dương hiện giờ đang bận chút chuyện nên có hơi lơ đãng, ha ha, Hiểu Hiểu, con đừng để bụng nhé.”
“Con đúng là đang bận.” Tô Thanh Dương lập tức tiếp lời Tần Thanh Nguyệt, nói mà chẳng thèm nhìn Lâm Hiểu Hiểu, “Bây giờ chuyện của An Điềm mới là quan trọng nhất!”
Lâm Hiểu Hiểu sượng trân, bất giác cúi đầu, cố gắng ngăn không cho nước mắt trào ra, nói bằng giọng lạc đi: “Anh Tô, em có lỗi với An Điềm, thôi anh đi đi.”
Tô Thanh Dương lúc này mới lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu Hiểu một cái rồi lặng lẽ quay người bỏ di.
“Này này này, thằng bé này đúng là!” Tần Thanh Nguyệt chép miệng nhìn theo bóng dáng tuyệt tình của Tô Thanh Dương, sau đó quay sang cười đầy áy náy với Lâm Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu à, thôi bác đi đây, sau này bác sẽ dẫn Thanh Dương đến thăm con.”
“Vâng, con chào bác.” Lâm Hiểu Hiểu cố gắng nhoẻn miệng cười.
Tần Thanh Nguyệt thấy Lâm Hiểu Hiểu không giận thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội đuổi theo Tô Thanh Dương.
Ngay khi Tần Thanh Nguyệt vừa quay đi, Lâm Hiểu Hiểu liền không cầm được nước mắt nữa, nước mắt lập tức rơi lã chã xuống đất, cô bây giờ chỉ mong rằng tất cả mọi người sẽ được bình an vô sự, nếu không thì cả đời này cô sẽ không bao giờ hết cắn rứt lương tâm.
Tần Thanh Nguyệt đuổi theo đến tận cổng bệnh viện mới đuổi kịp Tô Thanh Dương.