60415.“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu với Cao Lỗi, những lời an ủi cũng lược bỏ đi, trực tiếp nói ra những câu thực tế nhất, “Có gì cần cứ nói tôi. Anh hai cũng đã nói với tôi rồi, anh ấy sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa cho Khưu Doanh Doanh.”
Cao Lỗi gật gật đầu với Cố Thiên Tuấn, anh và Cố Thiên Tuấn làm việc với nhau bao năm rồi, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra.
“Doanh Doanh thế nào rồi?” An Điềm đứng bên cạnh Cố Thiên Tuấn, nhìn Cao Lỗi nhẹ nhàng hỏi thăm.
Đầu tiên Cao Lỗi quay người lại nhìn bố mẹ Khưu Doanh Doanh ở trước giường bệnh rồi mới nhìn An Điềm, nhỏ tiếng nói: “Tình hình không mấy lạc quan, nhưng tôi tin Doanh Doanh có thể vượt qua được.”
An Điềm lo lắng gật đầu: “Vậy tôi có thể đến thăm Doanh Doanh không?”
“Doanh Doanh bây giờ…”
“Con chính là An Điềm à?” Cao Lỗi vẫn chưa nói xong, bố mẹ của Khưu Doanh Doanh đã đi đến trước mặt cô, họ miễn cưỡng cười với An Điềm rồi nói, “Thường nghe Doanh Doanh nhắc đến con trong điện thoại, nói con là bạn tốt, vào đây ngồi đi nào.”
Cao Lỗi lúc đầu còn lo An Điềm đến sẽ phải để hai người già mệt mỏi đón tiếp, vì xem ra gần đây những người đến thăm Khưu Doanh Doanh thực sự rất nhiều.
Nhưng bây giờ bố mẹ của Khưu Doanh Doanh đã ưng thuận rồi, Cao Lỗi bèn tránh qua một bên, anh nói với An Điềm: “Vào đi.”
Sắp được gặp Doanh Doanh rồi, trong lòng An Điềm đột nhiên có chút bất an, Doanh Doanh trước đây cứ ríu rít không ngừng, nên giờ đây An Điềm sợ phải đối mặt với một Doanh Doanh bị bệnh như thế.
Cố Thiên Tuấn cảm nhận được sự lo lắng của An Điềm, anh nắm chặt tay của An Điềm, cùng cô vào phòng bệnh.
Khưu Doanh Doanh trên giường bệnh cách An Điềm càng lúc càng gần, nhưng bước chân của An Điềm càng lúc càng chậm, trong một lúc cô không thể nào chấp nhận được một Doanh Doanh luôn vui vẻ hoạt bát giờ lại như một búp bê không sức sống trên giường bệnh như vậy.
Vẻ hồng hào trên gương mặt cô không còn nữa, đôi mắt sáng hay cười cũng không mở ra, chỉ có lồng ngực nhấp nhô lên xuống nhẹ nhàng là biểu thị sự tồn tại của Doanh Doanh mà thôi.
An Điềm cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống, cụm từ thế sự vô thường, thật tàn nhẫn đối với con người ta, bạn sẽ mãi không biết được người rất quan trọng của mình sẽ gặp phải chuyện gì vào giây phút sắp tới.
Nguyên tắc xử thế của An Điềm luôn thiện chí giúp người, cô biết sinh mệnh mỗi con người đều rất đáng quý.
Nhưng lần này, cô cực kỳ mong Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh chết đi, mà còn phải chết rất thê thảm! Rõ ràng là họ đã sai, lại còn đi làm tổn thương người khác, họ dựa vào cái gì chứ?! Dựa vào cái gì?!
An Điềm mắt đỏ hoe, cố gắng bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn bố mẹ của Khưu Doanh Doanh, nhẹ nhàng an ủi: “Cô chú, Doanh Doanh rất mạnh mẽ, chắc là vài ngày nữa sẽ tỉnh thôi, cô chú đừng lo.”
Có lẽ nghe quen những lời an ủi này rồi, trong đôi mắt bố mẹ của Khưu Doanh Doanh đã không còn tia hy vọng nào cả, nhưng họ vẫn gật đầu với An Điềm, nói: “Cảm ơn con, An Điềm.’
An Điềm cay sống mũi lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời, cô không muốn khóc trước mặt bố mẹ Doanh Doanh, nhưng cô lại không kìm chế được.
“Sau này, con thường xuyên đến thăm Doanh Doanh, trò chuyện với nó nhé.” Mẹ của Khưu Doanh Doanh rơi nước mắt nói, “Nghe bác sĩ nói, thường xuyên nói chuyện với Doanh Doanh có thể giúp nó tỉnh lại, cô chú còn có Cao Lỗi, ngày nào cũng nói chuyện với Doanh Doanh, nếu con có rảnh thì cũng thường đến đây nhé.”
“Vâng.” An Điềm bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay của Khưu Doanh Doanh, “Nhất định con sẽ thường xuyên đến thăm Doanh Doanh.”
Mẹ của Khưu Doanh Doanh vui mừng gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Sau đó, An Điềm ở phòng bệnh trò chuyện cùng bố mẹ Khưu Doanh Doanh, đều nói về công việc của Khưu Doanh Doanh, họ rất thích nghe.
Khi bố mẹ của Khưu Doanh Doanh chào tạm biệt thì cũng đã là tám giờ tối rồi, An Điềm với tâm trạng nặng nề cùng Cố Thiên Tuấn ra khỏi bệnh viện.
Sau đó, khi tài xế lái xe đến trước mặt An Điềm và Cố Thiên Tuấn thì An Điềm chợt kéo tay của Cố Thiên Tuấn, quay đầu lại nói: “Cố Thiên Tuấn, hay là chúng ta đi dạo đi. Nhất định là anh rất ít khi đi dạo.”
Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, không trả lời ngay.
An Điềm nói rất đúng, dường như anh chẳng đi dạo bao giờ, khi ở cùng Chu Mộng Chỉ, Chu Mộng Chỉ ngoài việc bảo Cố Thiên Tuấn chú ý nghỉ ngơi ra thì đều khuyến khích Cố Thiên Tuấn ra ngoài làm việc kiếm tiền, mỗi khi Cố Thiên Tuấn mua trang sức hoặc quà tặng cho Chu Mộng Chỉ thì cô ta càng khích lệ Cố Thiên Tuấn đi làm việc.
Cố Thiên Tuấn cũng luôn tranh thủ từng giây từng phút để đàm phán ký hợp đồng, ép mình dùng tất cả thời gian để làm việc kiếm tiền, anh luôn cảm thấy thời gian không đủ, nên việc tản bộ đối với Cố Thiên Tuấn mà nói hoàn toàn là chuyện lãng phí thời gian và vô nghĩa.
Nhưng bây giờ, Cố Thiên Tuấn nhìn biểu cảm mong chờ của An Điềm mới thấy là trước đây mình suy nghĩ sai rồi.
Hoặc là ai cũng giống mình vậy, cảm thấy thời gian sau này còn dài, nên bỏ qua những giây phút hiện tại, nhưng thời gian thấm thoát trôi đi và không bao giờ quay lại, một giây trước đó sẽ mãi mãi trôi đi thành dĩ vãng.
“Được!” Cố Thiên Tuấn nắm tay An Điềm, dẫn cô đi về phía công viên trong bệnh viện.
Công viên ở bệnh viện không to lắm, nhưng vì buổi tối nên rất ít người, gió thổi lá cây xào xạc, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, khung cảnh càng nên thơ hơn.
An Điềm vén tóc ra sau tai, cô sau khi thăm Khưu Doanh Doanh, tâm trạng cứ không thể nào lặng xuống được, An Điềm nghĩ ngợi rồi quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, hỏi: “Cố Thiên Tuấn, nếu tôi nằm trên giường giống Doanh Doanh thì anh sẽ làm thế nào?”
“Không đâu.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu mạnh mẽ, “Anh sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
“Anh căng thẳng thế, tôi nói là nếu như thôi!” Tâm trạng An Điềm nặng trĩu miễn cường cười với Cố Thiên Tuấn, sau đó ngồi xuống băng ghế đá ở công viên.
Cố Thiên Tuấn đi qua đó, cũng ngồi kế bên cạnh An Điềm.
“Nếu như, tôi nói là nếu như…” An Điềm ngẩng đầu nhìn mặt trăng rồi nói, “Nếu một ngày nào đó tôi không ở bên cạnh anh nữa thì tôi cũng không muốn thấy anh suy sụp tinh thần, vì tôi không nỡ. Anh cũng có thể tìm một bạn đời khác bên cạnh, nhưng đừng nói với tôi, vì tôi sẽ ghen đấy.”
An Điềm nói đến đây thì quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn: “Tôi ích kỷ lắm, nên anh…”
An Điềm không nói tiếp nữa, bởi lời nói đã tan biến giữa đôi môi của Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn không thích nghe An Điềm nói những lời như vậy, giọng cô nói chuyện nghe rất tủi thân, lại còn không có cảm giác an toàn, người phụ nữ của anh, không nên có những lời nói tiêu cực như thế.
Là trước đây anh làm không đúng, khiến cho An Điềm phải chịu nhiều đau khổ.
Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ yêu thương cô hết mực, để cô sống vui vẻ và kiêu hãnh suốt đời, anh phải để An Điềm biết, mình quan tâm yêu thương cô đến nhường nào.
An Điềm cũng cảm nhận được yêu thương của Cố Thiên Tuấn qua nụ hôn của anh, An Điềm đưa tay ra ôm lấy eo của Cố Thiên Tuấn.
Dưới ánh trăng, hai người không nói gì, mọi thứ đều yên tĩnh, mọi thứ đều rất đẹp.