Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Anh nói tiếp đi.” Chu Hán Khanh ra lệnh.

“Vâng, vâng, vâng.” Ôn Minh quỳ dưới đất và tiếp tục cố gắng để nhớ lại: “Tuy nhiên, khi tốt nghiệp đại học, hình như An Điềm đã ly dị với anh chàng đó. Không chỉ vậy, An Điềm còn có thai nữa, một thân một mình đến thành phố S. Vợ tôi thấy cô ấy tội nghiệp, nên đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều. Sau đó, An Điềm sinh được một đứa con trai tên là An An. Cô ấy cũng đã tìm được một công việc tại chi nhánh của công ty Tô Thị ở thành phố S. Sau đó, nhờ biểu hiện xuất sắc, cô ấy đã được điều đến trụ sở chính của công ty Tô Thị. Còn về những việc đã xảy ra với An Điềm sau này ở thành phố H, tôi cũng không rõ lắm.”

Ôn Minh lén liếc nhìn sắc mặt của Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ, giả vờ rất chân thành. Anh ta suy đi nghĩ lại, vẫn không dám nói cho Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh biết chuyện mình đã gặp Cố Thiên Tuấn trong bệnh viện. Bởi vì trợ lý của Cố tổng đã nhắc nhở mình rất “khách sáo”, nếu mình nói ra chuyện đó, mình sẽ biến mất trong chớp mắt!

Nghe thấy những lời Ôn Minh nói, Chu Mộng Chỉ bất giác cúi gằm mặt xuống: Những gì mà An Điềm trải qua, dường như mình từng nghe ở đâu rồi thì phải.

Chu Hán Khanh cũng tối mặt lại, anh ta cũng có câu hỏi tương tự như Chu Mộng Chỉ.

Ngay khi hai người cau mày miệt mài suy nghĩ, Ôn Minh đột nhiên nói một câu: “Tôi còn nhớ ra một chuyện nữa về An Điềm, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Anh nói thử xem.” Chu Hán Khanh nhìn vào Ôn Minh.

“An Điềm bốn năm trước không phải mang tên này, tên trước đây của cô ấy là An Nhiên.”

“An Nhiên?”

Một tiếng sét kinh hoàng bỗng bùng nổ trong tâm trí của Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ.

Vợ cũ của Cố Thiên Tuấn cũng tên là An Nhiên. Hơn nữa, cô ta cũng kết hôn với Cố Thiên Tuấn vào năm năm trước, một năm sau đó thì ly dị, sau đó biến mất không thấy tăm hơi!

Trùng khớp rồi, tất cả mọi chuyện đều trùng khớp rồi!

Con khốn An Điềm khiến mình phải cắn răng chịu đựng này, hóa ra là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn, An Nhiên!

Chu Mộng Chỉ ngay lập tức mềm nhũn cả hai chân, “bịch” một tiếng khuỵu xuống đất. Chắc Thiên Tuấn đã nhận ra An Điềm ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi nhỉ? An Điềm, cũng đã biết tất cả từ lâu, chẳng qua chỉ giả vờ không biết chứ gì?

“Ha ha…” Chu Mộng Chỉ ngửa cổ lên và bắt đầu cười lớn, từng giọt nước mắt thật to không ngừng rơi xuống. Hai người họ đã giấu mình lâu như thế! Đã giấu lâu như thế!

Còn mình, thì giống như một kẻ ngốc, chẳng biết gì cả!

“Mộng Chỉ, em đừng như vậy.” Mặc dù mức độ kinh ngạc của Chu Hán Khanh cũng không ít hơn Chu Mộng Chỉ, nhưng nhìn thấy trạng thái gần như điên rồ của Chu Mộng Chỉ, anh ta đành phải tạm quên đi những việc khác để an ủi Chu Mộng Chỉ.

“Các cậu đưa Ôn Minh ra ngoài trước đi! Có chuyện gì, tôi sẽ gọi các cậu!” Chu Hán Khanh nhìn vào mấy người đàn em đang há hốc miệng và Ôn Minh rồi lạnh lùng căn dặn.

“Vâng.” Đàn em của Chu Hán Khanh đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng xách Ôn Minh đang run rẩy đi ra khỏi nhà.

Sau khi cánh cửa đóng lại, trong căn nhà lớn trống rỗng chỉ còn lại Chu Mộng Chỉ điên loạn và Chu Hán Khanh mặt đầy lo lắng.

“Em phải đi hỏi Cố Thiên Tuấn xem tại sao anh ấy lại dối gạt em! Tại sao? Em yêu anh ấy nhiều như thế!” Chu Mộng Chỉ giống như một con ma, vừa há to miệng thở hổn hển, vừa bò lết ra phía cửa.

Chu Hán Khanh lập tức ôm chầm lấy Chu Mộng Chỉ, đau lòng nói: “Mộng Chỉ, em bình tĩnh lại đi.”

“Làm sao em bình tĩnh được?” Chu Mộng Chỉ khóc hét lên với Chu Hán Khanh như điên loạn. Chuyện này thật khủng khiếp! Người mà cô ta yêu nhất, ngay từ đầu, lại đã lừa gạt cô ta!

“Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Chu Hán Khanh ôm chầm lấy Chu Mộng Chỉ và nói đầy tự trách: “Nếu anh để ý đến An Điềm sớm hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi này!”

“Phải! Tất cả là lỗi của anh! Đều là lỗi của anh!” Chu Mộng Chỉ đột nhiên quay lại nhìn Chu Hán Khanh. Cô ta đưa tay ra nâng khuôn mặt của Chu Hán Khanh lên thật mạnh rồi nói với giọng run rẩy. “Chuyện này đều là lỗi của anh. Vì vậy, anh phải bù đắp cho em, anh phải giúp em giết An Điềm! Giúp em giết chết cô ta!”

“Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn đã biết thân phận của An Điềm từ trước, vậy mà vẫn giấu chúng ta, anh lại nhìn thấy cử chỉ rất thân mật của họ. Vì vậy, bây giờ An Điềm không phải dễ dàng đụng đến như em muốn đâu. Em hãy bình tĩnh lại đã…”

“Ngay cả anh cũng không nghe lời em nữa phải không?” Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không để cho Chu Hán Khanh nói hết lời. Đôi lông mày lá liễu của cô ta dựng đứng lên, và trong giây tiếp theo, cô ta đã bóp chặt cổ của Chu Hán Khanh.

Khuôn mặt tái nhợt của Chu Mộng Chỉ cùng với đôi mắt đỏ ngầu khiến cô ta trông khủng khiếp như trong những bộ phim kinh dị: “An Điềm phải chết! Phải chết! Anh đã nghe thấy chưa? Đã nghe thấy chưa?”

“Ặc…” Từ cổ họng của Chu Hán Khanh phát ra một tiếng rất khó khăn. Mặc dù sức khỏe của Chu Mộng Chỉ rất yếu, nhưng hễ tâm trạng kích động thì sức lực lại tràn trề. Cổ của Chu Hán Khanh bị bóp chặt đến mức nổi gân xanh. Anh ta cảm thấy hơi thở của mình ngày càng khó khăn, trước mắt cũng ngày càng đen lại.

Nhưng, ngay cả khi Chu Mộng Chỉ làm vậy với Chu Hán Khanh, anh ta vẫn không chống cự. Vì người đầu tiên mà anh ta nghĩ tới vẫn là Chu Mộng Chỉ, anh ta biết bây giờ Chu Mộng Chỉ cần được trút bỏ cảm xúc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến khi Chu Hán Khanh cảm thấy choáng váng muốn ngất đi, Chu Mộng Chỉ bỗng bất ngờ buông tay như không còn chút sức lực nào.

“Khụ khụ khụ…” Chu Hán Khanh chống tay xuống đất thở hổn hển.

“Ngay cả anh cũng không giúp em nữa, ngay cả anh cũng không giúp em nữa…” Chu Mộng Chỉ nước mắt tuôn như mưa. Cô ta đứng dậy như một kẻ mất hồn, ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Cô ta không biết mình nên đi đâu về đâu.

Đột nhiên, chút ánh sáng còn lại trong mắt Chu Mộng Chỉ đã nhìn thấy cái bình hoa trên bàn. Cô ta híp mắt lại lao nhanh đến.

“Xoảng” một tiếng, Chu Mộng Chỉ đẩy bình hoa trên bàn rơi xuống đất.

Những mảnh sứ vỡ vụn rơi đầy sàn, một số mảnh nhỏ hơn còn văng trúng chân của Chu Mộng Chỉ, để lại nhiều vết máu. Nhưng, Chu Mộng Chỉ vẫn không quan tâm. Cô ta lao đến rồi chụp lấy mảnh vỡ lớn nhất, rồi dí sát nó vào cổ mình.

“Chu Hán Khanh, em muốn anh đi giết An Điềm. Nếu không, em sẽ chết ngay trước mặt anh!” Chu Mộng Chỉ nhìn vào Chu Hán Khanh với vẻ hung tợn, nói dằn từng chữ một.

“Mộng Chỉ, em đừng làm thế!” Chu Hán Khanh mặc kệ cái đầu vẫn còn choáng váng của mình, vội vàng đứng dậy lao thẳng tới chỗ Chu Mộng Chỉ.

“Anh đừng qua đây!” Chu Mộng Chỉ lùi về sau một bước, mảnh gốm trong tay lại dí sát cổ mình hơn một chút.

“Được! Anh không qua đó! Em đừng làm tổn thương chính mình!” Chu Hán Khanh gật đầu đau khổ. Nhìn thấy Chu Mộng Chỉ trở nên như thế này, anh ta buồn đến muốn chết.

“Em hỏi lại anh lần cuối cùng. Anh có giúp em không?” Chu Mộng Chỉ vừa nói vừa đâm mảnh gốm vào cổ mình. Ngay lập tức, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương trên cổ cô ta. Mặc dù nó không làm cô ta chết ngay, nhưng cũng đủ để Chu Hán Khanh phải vô cùng hốt hoảng.

“Anh giúp em, anh giúp em. Anh sẽ giúp em tất cả mọi việc!” Chu Hán Khanh bất chấp tất cả mà hét lên.

Vốn dĩ, sau khi biết được sự thật, Chu Hán Khanh đã nghiêm túc nghĩ cách đưa Chu Mộng Chỉ trốn khỏi đây.

Bởi vì, là người trước nay luôn tỉnh táo, anh ta biết rằng bây giờ An Điềm đã được Cố Thiên Tuấn bảo vệ. Anh ta càng biết rằng, Cố Thiên Tuấn đã biết tất cả mọi chuyện, đồng thời đã từng bước từng bước đẩy anh ta và Mộng Chỉ vào hoàn cảnh khốn cùng này.

Do đó, chống lại Cố Thiên Tuấn, hoàn toàn giống như lấy trứng chọi đá, cuối cùng chỉ thất bại thảm hại.

Tuy nhiên, tất cả những tính toán và tỉnh táo của Chu Hán Khanh đều sụp đổ ngay lúc Chu Mộng Chỉ cắt đứt cổ mình. Cả đời anh ta luôn đuổi theo bước chân của Mộng Chỉ, cả đời sống để bảo vệ Mộng Chỉ! Nếu mất đi Mộng Chỉ, anh ta sống còn ý nghĩa gì?

Do đó, anh ta phải hứa giúp Mộng Chỉ!

“Anh đồng ý rồi…” Đôi mắt đỏ như máu của Chu Mộng Chỉ bỗng sáng lên. Cô ta từ từ thả lỏng mảnh gốm trong tay, rồi cười phá lên như điên dại. “Ha ha ha! An Điềm, mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!”

Chu Hán Khanh nhìn vào Chu Mộng Chỉ gần như phát điên, rồi nhấc chân lên và bước chầm chậm qua đó. Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy cô ta vẫn đang cười ha hả, rồi nhắm mắt lại như thể chấp nhận số phận: Anh thật sự hy vọng cái ôm này, có thể lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.

Lúc này, mặt trời đang chiếu sáng ngoài cửa sổ, đang độ vào xuân nên sức sống tràn khắp mọi nơi. Tuy nhiên, âm mưu trong góc tối cũng đang lặng lẽ sinh sôi…

Chọn tập
Bình luận
× sticky