60456.“Chuyện này…” Chu Hán Khanh cảm thấy Cố Thiên Kỳ này rất thông minh, có thể vừa nhìn là đã thấu được tâm tư của người khác.
“Anh Chu không cần lo lắng, tôi và Leonard vốn đã có kế hoạch rồi, bây giờ lại còn tìm được người bạn như anh nữa!” Cố Thiên Kỳ nói chắc nịch, “Có sự giúp đỡ của anh Chu thì chúng ta xem như thành công một nửa rồi! Hơn nữa, tôi nghĩ anh Chu cũng sẽ rất vui vẻ khi hợp tác với chúng tôi.”
Cố Thiên Kỳ đã nói đến mức đó rồi, Chu Hán Khanh đương nhiên đã hiểu, đồng thời anh ta cũng xác định chỉ có thể dựa vào hai người này mà thôi. Nghĩ đến đó, Chu Hán Khanh liền gật đầu với Cố Thiên Kỳ: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu và Leonard, tôi đương nhiên rất bằng lòng hợp tác với các cậu!”
“Tốt!” Cố Thiên Kỳ hài lòng gật đầu, vắt chéo chân nói, “Bây giờ chúng ta đã là bạn rồi thì tôi sẽ tặng cho anh Chu một món quà gặp mặt.”
“Sao?” Chu Hán Khanh ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Kỳ bằng vẻ mặt vừa kì vọng vừa cảnh giác.
“Chuyện giữa anh Chu và chị Chu Mộng Chỉ, Leonard đã kể cho tôi nghe hết rồi. Để anh Chu có thể nhận rõ ai mới là kẻ thù thật sự, tôi đã phái người điều tra quá trình tử vong của chị Chu Mộng Chỉ, phát hiện chị ấy không phải nhảy lầu tự sát như tin tức đã đưa, mà chết vì một nguyên nhân khác.”
Thẩm Sở Hà đang đứng yên lặng bên cạnh Cố Thiên Kỳ, khi nghe câu nói này thì đôi mày đẹp lập tức khẽ nhướn lên, cô thích nhất trông thấy dáng vẻ đùa bỡn với người khác trong lòng bàn tay này của Cố Thiên Kỳ, thật sự vừa bá đạo lại vừa đáng yêu.
Còn Chu Hán Khanh vừa nghe đến tên của Chu Mộng Chỉ thì liền mất hết khả năng suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Thẩm Sở Hà, cũng không nhận ra giọng điệu mỉa mai ẩn giấu đằng sau câu nói của Cố Thiên Kỳ.
Chu Hán Khanh đau khổ nhắm mắt, hít thở sâu mấy lượt mới có thể trấn tĩnh lại, nhìn Cố Thiên Kỳ nói: “Mộng Chỉ là tình yêu cả đời của tôi, vậy mà tôi lại không có năng lực bảo vệ cô ấy, thậm chí trước khi cô ấy chết tôi còn không được gặp cô ấy lần cuối, tin tức về cô ấy tôi cũng chỉ biết được nhờ xem ti vi, đây chính là hối tiếc lớn nhất của cuộc đời tôi. Vậy nên mong cậu Cố nói cho tôi biết, Mộng Chỉ rốt cuộc làm sao mà chết, tôi nhất định phải trả thù cho cô ấy!”
“Tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết.” Cố Thiên Kỳ giả vờ thương cảm nhìn Chu Hán Khanh nói, “Mong anh Chu bớt đau buồn.”
“Cậu Cố nói đi, tôi chịu được mà.” Chu Hán Khanh vừa nói vừa nắm chặt bàn tay đã nổi gân xanh của mình.
“Chị Chu Mộng Chỉ được Cố Thiên Tuấn bảo lãnh ra khỏi nhà giam, sau đó gọi lên tầng thượng rồi bị anh ta đẩy xuống.” Cố Thiên Kỳ nói xong liền nhìn Chu Hán Khanh bằng vẻ mặt xót xa, “Chị Chu Mộng Chỉ rơi xuống đất, thân thể biến dạng, mặt mũi cũng không nguyên vẹn, đến chết… cũng không nhắm được mắt.”
“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh lại nhắm mắt, một cơn đau từ lồng ngực dâng lên khiến anh ta run lẩy bẩy toàn thân, anh ta không thể tưởng tượng được lúc Chu Mộng Chỉ rơi xuống lầu đã sợ hãi khủng hoảng đến mức nào, không có anh ta bên cạnh, chắc Mộng Chỉ đã phải rất tuyệt vọng và bất lực!
“Anh Chu, xin bớt đau buồn.” Thẩm Sở Hà vội bước lên một bước an ủi Chu Hán Khanh, “Là bạn của anh, chúng tôi cũng thấy rất đau buồn trước những việc xảy ra với chị Chu Mộng Chỉ, nhưng xin anh hãy nhớ, tôi và anh Cố Thiên Kỳ đến là để giúp cho anh, thế nên mong anh hãy tạm bỏ ân oán mà tính kế lâu dài, có như vậy mới trả được thù cho chị Chu Mộng Chỉ!”
Nghe lời khuyên nhủ của Thẩm Sở Hà, Chu Hán Khanh mới từ từ mở mắt ra, nhìn Thẩm Sở Hà bằng đôi mắt hằn lên tia máu rồi nói: “Tôi sẽ phối hợp với các người, chỉ cần có thể giết được Cố Thiên Tuấn và con đàn bà An Điềm đó thì các người bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng!”
Nghe thấy Chu Hán Khanh bảo muốn giết cả An Điềm, Thẩm Sở Hà thầm giật bắn mình trong lòng.
Lúc này, Cố Thiên Kỳ chợt nói: “Anh Chu, bây giờ việc quan trọng nhất là phải lật đổ Cố Thiên Tuấn, còn những việc khác thì để sau hẵng tính.”
“Vậy tôi phải làm sao mới lật đổ được Cố Thiên Tuấn?” Chu Hán Khanh vừa phẫn nộ vừa bất lực nhìn Cố Thiên Kỳ, “Cố Thiên Tuấn bây giờ là chủ tịch hội đồng quản trị Cố Thị rồi, đừng nói là ở thành phố H, mà là ở cả nước thậm chí cả châu Á này, các người cũng không thể nói động vào là động vào được.”
“Về chuyện này thì anh Chu cứ yên tâm.” Cố Thiên Kỳ kiên nhẫn mỉm cười với Chu Hán Khanh, “Tôi là em trai của Cố Thiên Tuấn, bố mẹ tôi cũng có cổ phần ở Cố Thị, cộng thêm cổ phần của tôi thì cũng sẽ có một chỗ đứng không nhỏ trong Cố Thị!”
Nghe Cố Thiên Kỳ nói như vậy, Chu Hán Khanh liền như chợt nhớ ra gì đó: “Tôi còn nhớ khi Mộng Chỉ kết hôn với Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn đã nhượng lại một số cổ phần của hắn ta làm sính lễ cho cô ấy.”
Chu Hán Khanh nói đến đây lại thở dài: “Nếu cậu có thể lấy được số cổ phần mà Mộng Chỉ đã đứng tên ấy thì may ra mới có cơ hội thắng.”
“Sao?” Cố Thiên Kỳ giả vờ có hứng thú, “Vậy theo anh Chu, tôi có cơ hội lấy được số cổ phần đó không?”
“Chắc là không thể rồi.” Chu Hán Khanh luyến tiếc lắc đầu, “Người Mộng Chỉ gặp trước khi chết là Cố Thiên Tuấn, có lẽ hắn ta đã ra tay chuyển lại số cổ phần đó về lại tên mình rồi!”
“Thế à?” Cố Thiên Kỳ đã biết mọi chuyện mà vẫn tỏ vẻ luyến tiếc nói, “Vậy con đường sau này của chúng ta sẽ càng khó đi rồi, nhưng mà…”
Nói đến đây, Cố Thiên Kỳ chợt lên cao giọng: “Tôi tin chắc, có sự giúp đỡ của anh Chu thì chúng ta nhất định sẽ làm được chuyện này.”
“Mong là như vậy.” Chu Hán Khanh hít một hơi thật sâu, kiên định nhìn Cố Thiên Kỳ, “Nếu đã có mục tiêu rồi thì sự việc không thể chậm trễ, tôi sẽ nói cho cậu nghe những chuyện ở Cố Thị mà tôi biết.”
Cố Thiên Kỳ thật sự đánh giá cao Chu Hán Khanh, nếu không phải vì anh ta đã làm hại An Điềm thì Cố Thiên Kỳ còn thật sự muốn giữ anh ta lại để trọng dụng, nhưng bây giờ thì Chu Hán Khanh đã hết cơ hội rồi.
“Vậy được, anh Chu nói đi.” Cố Thiên Kỳ gật đầu nghiêm túc nhìn Chu Hán Khanh.
Thế là, cả hai người ở trong căn hộ chung cư của Thẩm Sở Hà, thảo luận với nhau từ sáng đến chiều, đến tận khi mặt trời sắp lặn rồi mới tạm dừng lại.
“Cảm ơn anh, anh Chu. Mấy thông tin cơ mật nội bộ của Cố Thị mà anh cung cấp thật sự giúp ích rất nhiều cho tôi.” Cố Thiên Kỳ sau khi nghe xong những chuyện quan trọng lúc này đứng dậy cười nói với Chu Hán Khanh, “Nhưng khi chúng ta thực hiện kế hoạch thì vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh Chu nữa.”
“Tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ các cậu.” Chu Hán Khanh kiên định nhìn Cố Thiên Kỳ, “Tất nhiên, đây cũng là tôi đang tự giúp mình.”
“Có câu này của anh Chu thì tôi yên tâm rồi.” Cố Thiên Kỳ hài lòng mỉm cười, khách sáo nói, “Chuyện chính bàn đến đây thôi, anh cũng đã bận rộn cả ngày rồi, tôi đã sắp xếp cho anh một căn hộ kế bên căn hộ của Sở Hà, cực kì an toàn kín đáo, anh Chu nếu không chê thì cứ nghỉ ngơi ở đó đi. Nếu có cần gì thì anh cứ liên hệ với Sở Hà, nhưng hiện giờ cảnh sát vẫn đang tìm anh khắp nơi, vì vậy mong anh hạn chế ra ngoài.”
Chu Hán Khanh không ngờ Cố Thiên Kỳ lại sắp xếp chu đáo như vậy, thế nên cảm kích gật đầu, “Cảm ơn cậu, cậu Cố.”
“Đừng khách sáo.” Cố Thiên Kỳ cười đáp, “Anh cứ nghỉ ngơi đi, có gì tôi sẽ liên hệ anh sau.”
Cố Thiên Kỳ nói xong liền quay người bước đi.
Nhưng lúc này, Chu Hán Khanh chợt gọi Cố Thiên Kỳ lại: “Cậu Cố, tôi còn một chuyện nữa!”