“Em sao vậy?” An Điềm và các đồng nghiệp vội vã lao tới, đỡ lấy Khưu Doanh Doanh sắp ngã.
“Chị An Điềm, em đau bụng quá!” Khưu Doanh Doanh ôm bụng và nói với vẻ ủ rũ.
“Đang yên đang lành, sao tự dưng lại đau bụng? Có phải viêm dạ dày không? Em có bị sốt không?” An Điềm nói rồi đặt tay mình lên trán Khưu Doanh Doanh, nhận thấy thân nhiệt cô ấy vẫn bình thường, sau đó mới thấy yên tâm.
“Vì em đang uống trà giảm cân.” Khưu Doanh Doanh xụ mặt xuống, chỉ tay về phía một hộp trà giảm cân trên bàn mình và nói: “Em đã bị tiêu chảy suốt buổi sáng rồi, lúc nãy khi nói chuyện với chị vẫn đang ổn, ai ngờ bây giờ lại đau nữa!”
An Điềm đã nhìn thấy hộp trà giảm cân trên bàn của Khưu Doanh Doanh, liền thở dài với vẻ bất lực: “Doanh Doanh à, em nhìn em đi, mới hơn năm mươi cân thôi, nhưng người em cao, đâu cần phải giảm cân. Các cô gái thời nay sao hở ra tí là đòi giảm cân thế nhỉ?”
“Được rồi, chị An Điềm. Chị đừng nói em nữa mà, em đang đau bụng lắm đây.” Khưu Doanh Doanh chà chà khóe mắt của mình, trông có vẻ rất khó chịu.
“Ừm.” An Điềm lại thở dài nói: “Có cần chị đưa em đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu.” Khưu Doanh Doanh khoát tay và nói: “Em đã mua thuốc dạ dày uống rồi, nhưng…”
Khưu Doanh Doanh nói đến đây rồi đột nhiên hét lên: “A, đừng ai cản em nữa, em phải vào nhà vệ sinh!”
Khưu Doanh Doanh còn chưa nói xong thì đã lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Còn An Điềm và các đồng nghiệp, chỉ biết nhìn theo Khưu Doanh Doanh mà lắc đầu bất lực.
An Điềm lắc đầu rồi quay người lại và nói với một trong những đồng nghiệp của mình: “Bản vẽ mà Doanh Doanh phải đưa đi đâu? Để tôi đưa đến đó giùm cô ấy vậy.”
Một trong những đồng nghiệp đưa các bản vẽ cần được phô-tô cho An Điềm và nói: “Vậy phải làm phiền cô rồi.”
“Không có gì.” An Điềm cười mỉm với người đồng nghiệp đó, rồi cầm lấy bản vẽ và bước ra khỏi văn phòng.
Do buồn chán, nên lúc đang đứng trong thang máy, An Điềm đã mở bản vẽ ra xem thật kỹ. Đây là bản phác thảo trang phục mà một dự án mới của công ty Tô Thị cần dùng đến. Vì không biết rõ yêu cầu cụ thể là gì, nên nhất thời An Điềm cũng không thể nhận xét toàn diện về bản vẽ này.
Nhưng nếu chỉ nhìn vào tạo hình, cùng với đường nét và bố cục màu sắc, An Điềm có thể nhận ra được trình độ chuyên nghiệp của người vẽ ra bản vẽ này.
Không hổ là trụ sở của công ty Tô Thị, nơi này đúng là nhân tài đông đúng mà!
An Điềm nhìn vào bản vẽ trong tay và thốt lên, ở đây, mình học được còn nhiều thứ hơn lúc đi làm ở thành phố S nữa!
Ngay lúc An Điềm đang cảm thán, thang máy đã đến tầng mà cô cần đến. An Điềm không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ nhấc chân và đi ra ngoài.
Đột nhiên, An Điềm đang cúi gầm mặt xuống và đi bỗng vô tình va vào một vật thể không rõ ràng, bản vẽ trong tay cũng bay lơ lửng trong không trung. An Điềm vội đưa tay ra chụp lấy, nên mới không làm nó rơi xuống đất.
“Chà chà chà. Đây là ai vậy ta?” Lý An Ni trong chiếc váy đỏ vỗ vỗ vào nơi bị cô va trúng, không ngước đầu lên mà phàn nàn. “Chiếc váy tôi đang mặc, là mẫu mới nhất của mùa thu năm nay đấy. Thật là!”
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” An Điềm vội cúi đầu xin lỗi. Vừa rồi cô chỉ lo nhìn bản vẽ, nên mới bất cẩn va vào người khác.
“Này, không phải cô là… là người…” Lý An Ni nhìn vào An Điềm đang hơi cúi đầu xuống, rồi đột nhiên duỗi ngón trỏ ra và chỉ vào mũi An Điềm, rồi nói: “Cô là ai ấy nhỉ?”
“Cô gái đã giành lấy vị trí của cô lần trước, để mặc Fairy lên trình diễn, tên là An Điềm.” Người đại diện của Lý An Ni đã ghé vào tai cô ta và nhắc nhở.
Được người quản lý nhắc nhở như thế, cuối cùng Lý An Ni cũng nhớ ra An Điềm là ai. Thảo nào trông rất quen mà lại làm cô ta khó chịu, hóa ra đó là cô người mẫu đã mặc Fairy mà cô ta nhìn thấy trên tivi lần trước!
“Cô chính là cô An Điềm đấy!” Lý An Ni híp mắt lại và quan sát An Điềm từ đầu đến chân. Ừm, trông cũng được đấy, thân hình cũng tạm.
Nhưng so với mình thì còn kém xa lắm! Lý An Ni hất cằm lên và nghĩ như vậy.
An Điềm cũng mất vài giây mới nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang chỉ vào mũi mình kia. Cô ta là người mẫu kiêm diễn viên xuất hiện trên tivi mỗi ngày, Lý An Ni.
Đúng thật là xui xẻo! Sao tự dưng lại va vào cô ta chứ?
An Điềm lẩm bẩm rồi vội lùi về sau một bước, không để cái móng tay dài màu đỏ của Lý An Ni chọc vào mình.
An Điềm nói với vẻ bối rối: “Xin lỗi, cô Lý An Ni, có làm cô đau không?”
“Hứ! Cái sân bay nhà cô vậy mà cũng va vào tôi cho được, đau quá!” Lý An Ni hất mái tóc dài uốn cong ra sau, rồi ngước lên và ưỡng ngực ra khoe thân hình đáng tự hào của mình.
An Điềm cạn lời. Bộ Lý An Ni bị mù à? Với thân hình của mình, sao có thể là sân bay? Rõ ràng cô mặc cup C mà trời! Còn hàng thật đúng giá hơn nhiều so với miếng nhựa silicon mà Lý An Ni nhét vào đó nữa!
“Thật ngại quá! Tại tôi không nhìn thấy.” An Điềm đã nhẫn nhịn và tiếp tục xin lỗi, suy cho cùng đều do cô hơi sơ ý. Cộng thêm lý do về Fairy, An Điềm vẫn cảm thấy rằng mình đừng đụng đến Lý An Ni thì hơn.
Nhưng Lý An Ni lại không có ý định bỏ qua cho An Điềm như thế, cô ta khoanh hai tay trước ngực, trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đầy vẻ khó chịu: “Không nhìn thấy? Ôi ôi. Sao hả? Được mặc Fairy một lần, mắt liền mọc sau gáy hả?”
Được, xem như Lý An Ni đã hạ quyết tâm phải gây khó dễ cho mình rồi.
An Điềm lắc đầu, thực sự không muốn tiếp tục tranh cãi với Lý An Ni. Cô còn phải đi gửi bản vẽ nữa!
Không còn cách nào khác, An Điềm đành phải cúi đầu lần nữa và nói với Lý An Ni: “Thành thật xin lỗi, tôi còn chút chuyện, xin phép đi trước.”
An Điềm nói xong rồi cầm lấy bản vẽ, định vòng qua người Lý An Ni để rời đi.
Tuy nhiên, Lý An Ni thấy An Điềm bấm bụng chịu đựng như thế, đột nhiên lại càng kiêu ngạo hơn. Cô ta chặn đường của An Điềm và hỏi một cách khiêu khích: “Tôi đang hỏi cô đấy! Có phải mắt cô mọc sau gáy rồi không?”
Và những người xung quanh, hầu hết đều đi cùng Lý An Ni đến đây.
Mặc dù vài người trong số họ là nhân viên của công ty Tô Thị, nhưng cũng không thân thiết với An Điềm lắm, cộng thêm việc Lý An Ni là một ngôi sao lớn quyền thế hống hách, và có chỗ dựa là công ty Lâm Thị, bây giờ lại là đại diện cho trang phục của công ty Tô Thị, nên ở đó không ai dám ra mặt khuyên can cả.
An Điềm cũng biết trước sẽ như vậy, nên cũng không cảm thấy “thói đời thay đổi thất thường” gì cả.
Chỉ có điều, cô Lý An Ni này ép người hơi quá rồi! An Điềm cảm thấy nếu mình còn không đánh trả lại, vậy thì cũng quá yếu đuối rồi!
Nghĩ vậy, An Điềm không còn cách nào khác ngoài ngước đầu lên, và nói sự thật: “Cô Lý An Ni, mắt tôi hoàn toàn không mọc ở sau gáy. Nhưng, có phải vì mắt cô mọc sau gáy rồi nên mới trợn mắt nói bậy không?”
“Cô!” Lý An Ni đang đắc ý không ngờ An Điềm đầy sợ hãi mà khi nói chuyện lại đanh đá đến vậy. Cô ta nhìn chằm chằm vào An Điềm với một đôi mắt đẹp, và hét lên. “Cô là cái thá gì? Dám nói với tôi như vậy!”
“Thưa cô Lý An Ni, tất cả là do cô nói chuyện quá đáng trước, tôi chỉ đáp trả lại đúng mực thôi.” An Điềm nhìn vào Lý An Ni bằng một ánh mắt đúng mực, rồi thong thả nói.