Tô Thanh Dương thấy An Điềm đã cương quyết như vậy thì cũng không ép cô nữa. Dù sao An Điềm cũng rất có tài năng, thế nào cũng sẽ có ngày được công nhận. Nhưng còn về phu nhân Cố này, Tô Thanh Dương thật sự cảm thấy bất mãn.
Trong lúc Tô Thanh Dương đang suy tư thì An Điềm đột nhiên nháy mắt với anh: “Tô tổng, bây giờ vợ chồng Cố tổng cũng tiễn khá nhiều khách về rồi, chỉ còn lại Hiểu Hiểu đúng bên đó, anh có muốn qua nói vài câu không?”
Tô Thanh Dương thấy ánh mắt đầy kì vọng của An Điềm bèn gật đầu rồi sải bước về phía Lâm Hiểu Hiểu.
An Điềm đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng dáng Tô Thanh Dương, trong lòng cảm thấy mừng rỡ.
Lâm Hiểu Hiểu đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi, trông thấy Tô Thanh Dương bước đến liền vội vàng cất điện thoại đi, ngẩn ngơ nhìn anh đi đến trước mặt mình.
Lâm Hiểu Hiểu vốn đang định gọi điện cho tài xế ở nhà đến đón ông anh trai say xỉn của mình về, nhưng giờ trông thấy Tô Thanh Dương, cô lập tức quên đi hết mọi việc.
“Anh Tô, tìm em có việc gì không?” Lâm Hiểu Hiểu kích động nhìn Tô Thanh Dương.
“Hiểu Hiểu, hôm nay tôi có thể đưa cô về nhà không?” Tô Thanh Dương nhìn gương mặt kích động của Lâm Hiểu Hiểu, quyết định sẽ làm quen cô lại từ đầu.
“Đưa em về nhà?” Lâm Hiểu Hiểu ngây ra mất mấy giây, sau đó liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Được chứ được chứ! Đương nhiên là được rồi!”
“Bây giờ chúng ta có thể đi rồi đúng không?” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa khoác tay Tô Thanh Dương kéo anh đi.
“Đương nhiên… là được.” Tô Thanh Dương nhất thời chưa thích ứng được với sự nhiệt tình này của Lâm Hiểu Hiểu, đành bước đi theo cô.
Nhưng mới đi được vài bước, Lâm Hiểu Hiểu chợt khựng lại, cô quay sang cười với Tô Thanh Dương, ngượng ngùng nói: “Anh Tô, anh chờ em một chút có được không? Suýt nữa em quên mất anh trai em rồi! Anh đợi em một chút thôi.”
“Tất nhiên là được.” Tô Thanh Dương gật đầu rồi nhìn Lâm Hiểu Hiểu hí hửng chạy đi.
Lâm Hiểu Hiểu chạy đến chỗ Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ lúc này đang lo lắng cho Lâm Kính Trạch rồi nói: “Anh chị ba, em có chút việc nên xin về trước. Còn về anh trai em, anh ba có thể giúp đưa anh ấy về nhà không?”
Cố Thiên Tuấn gật đầu, việc đưa Lâm Kính Trạch về nhà không có gì là to tát cả, nhưng anh vẫn hỏi thêm: “Thế cô đi đâu?” Vì dù gì đây cũng là em gái của Lâm Kính Trạch, Cố Thiên Tuấn vẫn phải quan tâm một chút.
“Anh Tô đưa em về.” Lâm Hiểu Hiểu trả lời một cách ngọt ngào.
Tô Thanh Dương? Chính là Tô Thanh Dương đối xử rất đặc biệt với An Điềm đấy à? Cố Thiên Tuấn nhướn mày, nhưng sau đó giấu đi mọi cảm xúc mà trả lời rất bình tĩnh, “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân đưa Kính Trạch về nhà.”
“Cảm ơn anh ba!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong lại lon ton chạy về chỗ Tô Thanh Dương.
Thấy Lâm Hiểu Hiểu đi rồi, Chu Mộng Chỉ đứng cạnh đó nhìn dáng vẻ say túy lúy của Lâm Kính Trạch mà khó chịu, nhưng không thể hiện ra ngoài mà quay sang nói với Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, hay là bảo anh họ đưa Kính Trạch về đi.”
“Không cần đâu.” Cố Thiên Tuấn khẽ lắc đầu, “Anh đã hứa với Hiểu Hiểu thì phải đích thân đưa Kính Trạch về. Còn em, vất vả cả ngày rồi, có thấy không khỏe ở đâu không?”
Chu Mộng Chỉ liền cảm động lắc đầu: “Không đâu Thiên Tuấn.”
“Vậy thì tốt.” Cố Thiên Tuấn yên tâm gật đầu, nhìn Chu Hán Khanh vẫn đang yên lặng đứng bên cạnh nói, “Anh à, bây giờ mọi việc hầu như đã xong rồi, anh đưa Mộng Chỉ về biệt thự trước, tôi sẽ đưa Kính Trạch về nhà.”
Nghe Cố Thiên Tuấn sắp xếp như vậy, Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đều bất giác đưa mắt nhìn nhau, ngay lập tức, một ánh nhìn ám muội dâng lên trong mắt của cả hai.
Nhưng Cố Thiên Tuấn chỉ mải quan tâm đến Lâm Kính Trạch đang say bí tỉ nên hoàn toàn không trông thấy.
Chu Hán Khanh nhìn Chu Mộng Chỉ xong thì liền bước lên nghiêm túc nói với Cố Thiên Tuấn, “Thiên Tuấn, tôi biết rồi, tôi sẽ ‘chăm sóc’ Mộng chỉ thật tử tế.”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn tin tưởng gật đầu rồi dìu Lâm Kính Trạch bước ra cửa sảnh tiệc.
Thấy Cố Thiên Tuấn đi xa rồi, Chu Hán Khanh mới quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt sáng rực, “Mộng Chỉ, chúng ta về thôi.”
Chu Mộng Chỉ liếc nhìn Chu Hán Khanh, rồi vờ như không thấy ánh mắt vừa rồi của anh ta, bình thản cùng Chu Hán Khanh bước đi.
Nơi tổ chức tiệc kỉ niệm ngày cưới này là một căn biệt thự khác của Cố Thiên Tuấn, vì muốn bảo mật mọi thông tin nên nơi này rất vắng vẻ, ngoài đường ít xe cộ qua lại.
Đồng thời, từ nơi này về nhà Cố Thiên Tuấn hoàn toàn là hướng ngược lại so với về nhà Lâm Kính Trạch, thế nên sau khi Chu Mộng Chỉ được Chu Hán Khanh đưa đi thì Cố Thiên Tuấn cũng chở Lâm Kính Trạch đi theo một hướng ngược lại.
“Sở… Sở Sở… Anh… anh tha thứ cho em rồi…” Lâm Kính Trạch nằm dài ở ghế sau xe, miệng cứ lẩm bẩm gì đó không rõ.
Cố Thiên Trạch cũng không quan tâm Lâm Kính Trạch đang nói gì, chỉ tập trung lái xe.
Nhưng lúc này, ở phía xa có một chiếc xe đỗ lại bên đường đã thu hút sự chú ý của Cố Thiên Tuấn.
Có một cô gái đang đứng bên phải chiếc xe ấy, cô mang đôi giày cao gót, toàn thân mặc bộ váy đen hơi hở hang khoe được các đường cong cơ thể, nhất là phần hông và lưng hoàn toàn để hở, khiến người ta nhìn mà mê mẩn.
An Điềm?
Cố Thiên Tuấn chớp chớp mắt, lúc này mới nhận ra người đó đúng là An Điềm, nhưng bây giờ đang là mùa đông, An Điềm sao lại chỉ mặc váy mỏng mà đứng bên ngoài thế này? Còn nữa, chiếc xe đỗ bên cạnh cô ấy là của ai?
Bất giác, Cố Thiên Tuấn từ từ giảm tốc xe lại.
An Điềm vừa đứng ôm vai trên lề đường vừa nói với Leonard đang ngồi trên xe: “Cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự không cần anh đưa về đâu.”
Nhưng An Điềm vừa dứt lời thì cơ thể của cô lại như muốn phản đối, đúng lúc đó cô lại hắt hơi thật mạnh, đúng là hồ đồ, vừa rồi trong buổi tiệc, cô chỉ mải muốn tác hợp cho Tô Thanh Dương và Lâm Hiểu Hiểu mà quên mất một chuyện.
Khi cô đến sảnh tiệc này đã đi bằng xe taxi, lúc về định sẽ đi nhờ xe của Lâm Hiểu Hiểu, nhưng bây giờ Hiểu Hiểu đã về với Tô Thanh Dương rồi, cô đương nhiên không thể làm kì đà cản mũi mà đi chung với họ được.
Nhưng ở buổi tiệc này, ngoại trừ Cố Thiên Tuấn ra thì An Điềm chỉ quen hai người họ thôi, bây giờ họ đều về hết, An Điềm ngay lập tức trở thành đứa con bị bỏ rơi ở chợ.
An Điềm ban đầu nghĩ, không ai đưa về cũng được, dù gì chỉ cần thay lại quần áo cũ là xong. Nhưng ai ngờ số cô lại xui tận mạng, lúc cô đi tìm Jack để xin lấy lại bộ đồ thì Jack đã về mất rồi!
Thế nên cuối cùng cô đành phải mặc nguyên bộ váy tiệc này mà rời đi, mong là có thể đi vào trung tâm thành phố bắt taxi. Nhưng An Điềm thật sự đã đánh giá quá cao khả năng chịu lạnh của mình rồi, chỉ mới đi vài bước thôi mà cô đã thấy rét run cầm cập.
Đúng ngay lúc An Điềm cảm thấy mình sắp chết cóng đến nơi thì Leonard, người vừa rồi đã tán tỉnh cô trong buổi tiệc chợt đỗ xe lại bên cạnh cô.