Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

60505.Những ngày trong bệnh viện trôi qua rất nhẹ nhàng êm ả, mấy vết thương và bệnh viêm phổi của An Điềm nhờ được tịnh dưỡng tốt mà dần dần khỏi hẳn.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, đang là giữa hạ nên cây cối xum xuê, An Điềm ngồi trên giường bệnh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

An An được Cố Thiên Tuấn đưa vào bệnh viện ở với An Điềm, nhưng hiện giờ An Điềm cần được nghỉ ngơi một chút nên Cố Thiên Tuấn đã dắt An An đi chơi trong vườn hoa của bệnh viện cao cấp này.

Nhìn bóng dáng của hai cha con trong vườn, An Điềm cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ mọi chuyện đều đã trở lại bình thường, mong là sau này sẽ có thể được sống yên ổn như vậy.

Lúc này, cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ.

“Mời vào!” An Điềm vừa đáp xong, cửa phòng đã liền được mở ra.

Quay đầu lại nhìn, An Điềm trông thấy Cao Lỗi đang dìu Khưu Doanh Doanh đứng ở cửa!

Khưu Doanh Doanh mặc bộ đồng phục bệnh nhân rộng rãi, tóc buộc gọn sau đầu, gương mặt xinh xắn lúc này có hơi ửng hồng, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với lần trước An Điềm đến thăm cô.

Vết thương trên mặt Khưu Doanh Doanh đã lành, trông không còn quá đáng sợ, nếu trang điểm lên một chút thì sẽ không nhìn ra nữa.

Nhưng hai mắt của cô thì vẫn cứ trống rỗng và vô hồn.

“Doanh Doanh!” An Điềm thấy sống mũi cay cay, mặc kệ cơ thể đang yếu mà giở chăn ra bước xuống.

“Chị An Điềm!” Khưu Doanh Doanh nhìn thẳng về phía trước, đưa tay quờ quạng trong không khí một lúc mới nắm được bàn tay đang chìa ra của An Điềm, “Em nghe chú đẹp trai nói chị bị ốm nên đến đây thăm chị.”

An Điềm ngước mắt nhìn Cao Lỗi, thấy anh đang mặc một bộ đồ thể thao màu xám hơi rộng, mái tóc có hơi rũ rượi, trông vô cùng mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn Khưu Doanh Doanh thì vẫn vô cùng dịu dàng ấm áp.

“Tôi nghe Cố tổng nói cô vừa gặp chút chuyện, thế nên đã kể cho Doanh Doanh.” Cao Lỗi gật đầu chào An Điềm, “Doanh Doanh biết chuyện cứ nằng nặc đòi đến thăm cô.”

“Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng.” An Điềm nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho Khưu Doanh Doanh rồi nói, “Đừng đứng ở đó, ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Vâng.” Khưu Doanh Doanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó được An Điềm và Cao Lỗi cùng dìu ngồi xuống giường An Điềm, An Điềm cũng ngồi xuống cạnh Khưu Doanh Doanh.

“Chị An Điềm, chị thấy khỏe hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi.” An Điềm vỗ nhẹ vào tay Khưu Doanh Doanh, “Chị thấy vết thương của em cũng đỡ nhiều, bác sĩ Trì Cảnh Dật có báo tin vui gì không?”

“Bác sĩ Trì tuy không phải chuyên gia mắt, nhưng cũng rất quan tâm đến bệnh tình của em.” Khưu Doanh Doanh bây giờ đã có thể bình thản đối diện với tình trạng của mình.

An Điềm biết, để Khưu Doanh Doanh có thể bình thản được như thế này, Cao Lỗi hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều tình yêu và tâm huyết.

“Đúng vậy.” Cao Lỗi nhìn Khưu Doanh Doanh bằng ánh mắt dịu dàng, “Ngoài ra bác sĩ Trì cũng mới báo cho tôi biết, có một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối ở nước ngoài đã đồng ý hiến mắt cho Doanh Doanh, bây giờ bác sĩ Trì đang liên hệ với bệnh viện ở nước ngoài, sẽ mau chóng có kết quả thôi.”

“Thật sao?” An Điềm lập tức thấy phấn chấn, nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh, trông còn kích động hơn cả Khưu Doanh Doanh, “Doanh Doanh, một chuyện vui như vậy, sao em không báo cho chị biết sớm?”

“Chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn, cho nên em cũng không ôm hi vọng nhiều.” Khưu Doanh Doanh lắc đầu đáp, từ sau khi bị thương dẫn đến không còn nhìn thấy gì, Khưu Doanh Doanh đã trải qua hết các cảm xúc, từ lúc đầu gào khóc đau lòng đến bình tĩnh tiếp nhận như hiện giờ, những nỗi đau khổ trong quá trình ấy chỉ có mình cô là hiểu rõ nhất.

Tất cả những hi vọng ôm ấp đều đổi lấy kết quả là sự thất vọng.

Thế nên, tâm thái Khưu Doanh Doanh lúc này đã có sự thay đổi lớn: Đối với chuyện đôi mắt của mình, cô cũng không quá cưỡng cầu, nếu được thì tốt, không được thì thôi.

Vả lại, từ sau khi Khưu Doanh Doanh chấp nhận việc mình không còn nhìn thấy được nữa thì các giác quan còn lại của cô chợt trở nên nhạy cảm hơn nhiều, cô có thể dễ dàng cảm nhận được những âm thanh mà người thường không để ý đến, ví dụ tiếng gió xuyên qua kẽ lá, tiếng mưa rơi nhẹ trên mái nhà.

Khưu Doanh Doanh còn thường xuyên nắm tay Cao Lỗi, đưa ngón tay khẽ mân mê lên những đường chỉ tay của anh, cảm nhận sự ấm áp của bàn tay anh.

“Doanh Doanh…” An Điềm nhìn vẻ mặt bình thản của Khưu Doanh Doanh, biết cô đã phải trải qua rất nhiều đau đớn, liền đau lòng an ủi: “Em phải có lòng tin!”

“Vâng, em có lòng tin mà.” Khưu Doanh Doanh mỉm cười, chìa tay ra chỗ khoảng không bên cạnh mình.

An Điềm không hiểu Khưu Doanh Doanh làm vậy là có ý gì, nhưng Cao Lỗi ở bên cạnh lại hiểu ngay, đưa tay nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh khẽ nói: “Anh ở đây.”

“Vâng.” Nụ cười ngọt ngào nở trên môi Khưu Doanh Doanh, cô nắm chặt tay Cao Lỗi, sau đó nói với An Điềm, “Vả lại, em bây giờ có chú đẹp trai ở bên cạnh, em sẽ cố gắng để trở nên tốt hơn.”

“Thấy em như vậy thì chị yên tâm rồi.” An Điềm mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ ơi!”

Trong lúc An Điềm đang trò chuyện với Khưu Doanh Doanh thì An An chợt vui vẻ chạy vào phòng bệnh, trông thấy Khưu Doanh Daonh và Cao Lỗi thì liền ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào cô chú.”

“An An ngoan quá!” Khưu Doanh Doanh đoán định hướng âm thanh phát ra rồi quay về phía An An.

“Con cảm ơn cô.” An An chạy đến trước mặt An Điềm và Khưu Doanh Doanh nói, “Mẹ ơi, dì Lâm Hiểu Hiểu và chú Lâm Kính Trạch đến đấy. Chú Lâm Kính Trạch đang trò chuyện với chú Cố trong vườn, còn dì Lâm Hiểu Hiểu thì đang đứng ngoài cửa, bảo con hỏi mẹ xem có cho dì ấy vào không.”

An Điềm cười bất lực, xoa đầu con trai khẽ nói: “Con đi bảo với dì Lâm Hiểu Hiểu là dì ấy đương nhiên có thể vào, bởi vì dì ấy và mẹ là bạn thân mà!”

“Vâng!” An An ngoan ngoãn gật đầu, “Giờ con sẽ đi báo với dì Lâm Hiểu Hiểu.”

“Đi đi.” An Điềm cười hiền từ, nhìn An An chạy ra khỏi phòng bệnh.

An An vừa bước ra ngoài, Lâm Hiểu Hiểu ở ngoài cửa đã liền ngồi xổm xuống, nhìn An An đầy kì vọng: “An An, mẹ con nói thế nào?”

“Mẹ con nói dì và mẹ là bạn thân, đương nhiên có thể vào thăm mẹ rồi!” An An giương đôi mắt to tròn đen láy nhìn Lâm Hiểu Hiểu.

“Thật sao?” Lâm Hiểu Hiểu kích động ôm chầm lấy An An, thơm lên đôi má bầu bĩnh của cậu.

“Dì ơi, dì bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!” An An vuốt vuốt mặt, bất lực nói, “Mẹ con đang chờ dì trong phòng đấy, có cả dì Khưu nữa, dì mau vào đi, con đi chơi đây.”

“Được!” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu rồi đứng dậy bước đến trước cửa phòng bệnh.

Nhẹ nhàng gõ lên cửa, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy thấp thỏm không yên, trước đây vì sự ngu ngốc của mình mà đã khiến An Điềm bị hại, còn lần này lại nhờ cơ duyên mà cứu được An Điềm, không biết khi mình bước vào phòng thì An Điềm sẽ nói gì đây?

Chọn tập
Bình luận
× sticky