Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Trì Cảnh Dật phát hiện ra Ôn Minh đang nhìn mình thì khó chịu quay lại nhìn Ôn Minh, không phải anh cố tình muốn nghe lén chuyện của người khác, nhưng vừa rồi Ôn Minh đã nói chuyện điện thoại quá lớn.

Từ lúc anh vừa bước vào nhà vệ sinh thì đã nghe thấy người đàn ông này đưa đẩy với một người phụ nữ qua điện thoại, anh ta không phải đã có vợ rồi sao? Hình như tên là cái gì Kỳ đó! Khi anh làm việc thì thường hay thấy cô chạy ngược chạy xuôi hầu hạ cho mẹ chồng.

Nhưng chồng của cô ấy hình như khá là sung mãn, mẹ thì bệnh sắp chết, vợ thì mệt đứt hơi, vậy mà anh ta còn sức ra ngoài hẹn gái!

Thấy ánh mắt xem thường Trì Cảnh Dật nhìn mình, Ôn Minh lập tức rụt cổ lại, sau đó giả vờ chưa xảy ra chuyện gì cả mà tiếp tục “xả nước cứu thân”. Xã hội bây giờ, có người đàn ông nào mà không có bồ nhí? Cái tên bác sĩ này làm gì mà lại nhìn mình khinh bỉ như vậy? Chắc là do hắn ta muốn có bồ mà không có đây mà! Chắc chắn do hắn ta không có năng lực mạnh như mình nên mới ghen tị thôi!

Ôn Minh đi vệ sinh xong liền đắc ý bước ra ngoài, dù gì bác sĩ này bận rộn như vậy, có lẽ đã quên chuyện của vợ chồng anh ta từ lâu rồi, cũng sẽ không nhiều chuyện đến mức đi tìm Tư Kỳ kể cho cô biết chuyện anh ta có tình nhân đâu.

Trì Cảnh Dật đúng là thật sự không muốn kể lại chuyện của Ôn Minh cho Lý Tư Kỳ biết, lí do thứ nhất là vì anh không quen Lý Tư Kỳ, lí do thứ hai là vì anh hoàn toàn không phải loại người rảnh rỗi mà đi lo chuyện thiên hạ, ngay cả việc sinh li tử biệt anh còn lạnh nhạt, huống hồ là mấy chuyện yêu đương thù hận thất tình lục dục này, nhưng từ lúc này thì Trì Cảnh Dật thật sự cảm thấy khinh bỉ cái tên Ôn Minh này.

**

An Điềm vừa mới chuyển tiền cho Ôn Minh thì Cao Lỗi đã mau chóng điều tra ra được, thế là liền gọi điện báo cho Cố Thiên Tuấn.

“Cố tổng, cô An đã chuyển hết số tiền một triệu đó cho một người đàn ông tên là Ôn Minh.”

“Tôi biết rồi. Tôi muốn thông tin cụ thể của người này, khi nào điều tra ra thì gửi đến văn phòng cho tôi!” Cố Thiên Tuấn lúc hay tin này thì giọng nói trở nên lạnh lùng, người bình thường nghe thấy thì vẫn tưởng anh rất bình thản, nhưng Cao Lỗi thì hiểu rõ, Cố Thiên Tuấn lúc này chắc chắn là đang rất tức giận.

“Vâng!” Cao Lỗi vội vàng cúp máy rồi đi điều tra thân phận của Ôn Minh.

Cố Thiên Tuấn ngồi trong văn phòng, điện thoại cầm trên tay vẫn chưa buông xuống, hai màu của anh nhíu lại, trên gương mặt điển trai hiện rõ một nét giận dữ, An Điềm, cô có bản lĩnh lắm! Bình thường không phải luôn tỏ ra thanh cao kiêu ngạo sao? Bây giờ có tiền lại đưa cho một người đàn ông! Hắn ta là gì của cô, mà có thể khiến cô bỏ hết oán hận của bao nhiêu năm nay, chủ động đến lấy tiền của tôi như vậy?

Cố Thiên Tuấn nắm chặt nấm đấm lại, anh hít một hơi thật sâu, nhưng cuối cùng cũng không kìm được cơn giận, bèn nhấc điện thoại lên gọi vào số của An Điềm.

Động tác Cố Thiên Tuấn bấm số gọi cho An Điềm rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng, anh không biết từ lúc nào đã thuộc lòng số của An Điềm rồi.

Vì chuyện may váy cho Chu Mộng Chỉ nên An Điềm từng hỏi xin Cao Lỗi số điện thoại văn phòng Cố Thiên Tuấn, thế nên lúc này đây cô biết Cố Thiên Tuấn đang gọi mình từ văn phòng.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên Cố Thiên Tuấn chủ động gọi cho cô, An Điềm lại vừa nhận số tiền một triệu, thế nên lập tức thấy chột dạ, có khi nào Cố Thiên Tuấn hối hận vì đã đưa tiền cho mình không? Vì dù sao anh ta cũng là tên khốn cơ mà!

Nghĩ vậy, An Điềm vừa nghe máy đã lớn tiếng nói với Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, tôi cho anh biết, bây giờ tôi hết tiền rồi, nếu anh muốn đòi về thì đừng hòng! Dù sao tôi cũng hết tiền rồi, chỉ còn cái mạng này thôi!”

Cố Thiên Tuấn lúc đầu thấy rất buồn cười khi nghe câu nói này của An Điềm, nhưng sau đó anh lại càng thêm tức giận, ha ha, tiền thì hết rồi, nhưng sẵn sàng trả mạng! Cái tên Ôn Minh đó quan trọng như vậy sao? Cô có thể vì hắn mà hi sinh cả tính mạng sao?

“An Điềm, từ lúc nào cô trở thành một kẻ vô liêm sỉ như vậy? Vì một người đàn ông mà chuyện gì cũng dám làm như thế sao?” Cố Thiên Tuấn cười khẩy, giọng của anh lạnh đến thấu xương.

An Điềm nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì liền ngơ ngác: “Vì một người đàn ông? Tôi vì người đàn ông nào? Tôi đã làm gì?”

An Điềm hỏi một mạch ba câu ấy xong lại phẫn nộ quát lên: “Còn nữa, Cố Thiên Tuấn, anh nói ai vô liêm sỉ? Anh mới là vô liêm sỉ ấy! Cả nhà anh đều là lũ vô liêm sỉ!”

“Nếu cô không vô liêm sỉ thì có mới phút trước còn thề thốt rằng không bao giờ tha thứ cho tôi, không nhận tiền của tôi, nhưng ngay sau đó lại vì một người đàn ông mà khom lưng quỳ gối đến hỏi xin tiền tôi không?” Cố Thiên Tuấn vẫn cứ cười lạnh lùng.

Nghe Cố Thiên Tuấn nói, An Điềm gãi đầu một lúc, lúc này mới hiểu ra có thể Cố Thiên Tuấn đang muốn nói đến việc cô đã cho Tư Kỳ vay tiền, thế là cô liền tức giận nói to: “Cố Thiên Tuấn, anh nói cái gì thế? Đừng có mà lăng mạ tôi, tôi đúng là đã lấy tiền của anh, nhưng tiền đó là tôi cho bạn thân của mình là Lý Tư Kỳ vay để chữa bệnh cho mẹ chồng cậu ấy!”

“Ha ha, An Điềm, cô bây giờ vì một người đàn ông mà bắt đầu nói dối rồi!” Vẻ giận dữ trên mặt Cố Thiên Tuấn càng lúc càng rõ, “Đủ rồi, cô mau nói đi, Ôn Minh là ai?”

Cố Thiên Tuấn vừa nói đến đây thì chợt nghe tiếng Cao Lỗi gõ cửa phòng.

Cố Thiên Tuấn vừa đưa mắt nhìn Cao Lỗi vừa nói với An Điềm: “Cô chờ đó, tôi sẽ mau chóng nhìn thấu lời nói dối của cô!”

Nói xong, anh dập máy, không để An Điềm ở đầu dây bên kia nghe được cuộc nói chuyện của mình với Cao Lỗi.

“Nói đi, Ôn Minh rốt cuộc là ai?” Cố Thiên Tuấn hỏi bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

“Ôn Minh năm nay 26 tuổi, đi làm ở một công ty quốc doanh, từ bé đã sống cùng người mẹ đơn thân của mình, vợ tên là Lý Tư Kỳ, cũng làm ở công ty quốc doanh, điều kiện gia đình tương đối tốt.”

Nghe Cao Lỗi nói xong, Cố Thiên Tuấn chợt ngẩn người, vừa cảm thấy đau đầu lại vừa cảm thấy xấu hổ, vừa rồi An Điềm trong điện thoại đã nói là cho một người phụ nữ tên Lý Tư Kỳ vay tiền, bây giờ biết được vợ của Ôn Minh chính là Lý Tư Kỳ! Vậy là… mình đã thật sự hiểu lầm An Điềm rồi!

Cố Thiên Tuấn ngây ra một lát, sau đó mới gật đầu nói với Cao Lỗi: “Được rồi, tôi biết rồi, anh đi làm việc đi.”

Cao Lỗi đưa mắt nhìn Cố Thiên Tuấn rồi nói: “Cố tổng, ngoài những điều vừa nói ra thì tôi còn điều tra thêm được một tin nữa.”

“Nói đi.” Cố Thiên Tuấn hờ hững trả lời. Đầu óc anh bây giờ đang bận suy nghĩ xem làm sao phải đối diện với An Điềm rồi giải thích những lời mình vừa nói khi nãy!

“Bạn thân của Lý Tư Kỳ là nhân viên làm việc ở Tô Thị, cũng là trợ lí của cô Lâm Hiểu Hiểu, cô An Điềm.”

“Tôi hiểu rồi.” Cố Thiên Tuấn càng thêm đau đầu, anh cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại manh động như vậy, vừa nghĩ đến việc An Điềm vì một người đàn ông mà đến lấy tiền của anh thì anh liền cảm thấy rất tức giận.

“Một thông tin khác nữa chính là, Ôn Minh đó hình như có mối quan hệ bất chính với một người phụ nữ khác.”

Cố Thiên Tuấn cau mày, không ngờ lại có chuyện này! Nhưng anh là người bận trăm công ngàn việc, hơi sức đâu mà đi lo chuyện người ta!

Thế nên anh phẩy tay nói: “Tôi hiểu cả rồi.”

“Vâng, vậy tôi xin phép ra ngoài.” Cao Lỗi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi nên mau chóng rời đi.

Còn Cố Thiên Tuấn thì ngồi nhìn cái điện thoại trên tay, không biết phải làm sao. Do dự một lúc lâu, anh lại gọi cho An Điềm, chỉ nói một tiếng: “A lô!”

An Điềm vừa rồi khi nghe Cố Thiên Tuấn hỏi, vốn đã định giải thích nhưng lại bị anh cúp máy, bây giờ thấy anh có vẻ đã hết bận rồi, cô liền mau chóng giải thích: “Cố Thiên Tuấn, Ôn Minh đó là chồng của Tư Kỳ mà!”

Cố Thiên Tuấn lặng lẽ thở dài, nhưng lại nói với An Điềm bằng giọng hết sức thản nhiên: “Tôi biết!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky