Trần Hòa Thành vừa dứt lời thì thuận thế đẩy người về trước, Lý An Ni cau mày hự một tiếng, cả người cứng đơ.
Lý An Ni cắn chặt môi, nuốt từng vết máu tanh từ môi chảy ra, cô ta nhắm mắt lại, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống…
Cho đến lúc trời tờ mờ sáng thì Trần Hòa Thành mới mặc áo vào, ôm 100 ngàn hiên ngang rời khỏi.
Còn Lý An Ni nằm trên tấm thảm lông cừu đó, không hề có hành động gì.
Nước mắt đã cạn rồi, cô ta mê man ngẩng đầu lên, muốn tìm cái áo khoác lên người, nhưng áo khoác và áo ngủ đều đã bị Trần Hòa Thành xé tan nát.
Lý An Ni nhấc chân lên, cố gắng hết sức để đứng lên, lại đảo mắt nhìn quanh căn hộ trống vắng, đột nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó, rồi lao đến bên chiếc điện thoại của mình.
Nhưng di động đã bị Lý An Ni đập vỡ rồi, cô ta nhấn vài cái nhưng không có phản ứng gì cả, lại quẳng xuống đất.
Lý An Ni quay đầu lại, bổ nhào đến chiếc điện thoại bàn, nhấn số bíp bíp, điện thoại đã gọi đi được rồi.
“An Ni, bây giờ là tờ mờ sáng, sao lại gọi tôi sớm thế?” Giọng người quản lý của Lý An Ni ngái ngủ ở đầu dây bên kia.
“Mau, mau mua thuốc tránh thai cho tôi, tôi phải uống thuốc tránh thai!” Lý An Ni hốt hoảng hét lên.
“Thuốc tránh thai sao?” Giọng người quản lý của Lý An Ni tỏ vẻ kỳ lạ, “An Ni, sao cô lại muốn tôi mua thuốc tránh thai chứ? Tối qua Lâm Thiếu đến tìm cô rồi phải không? Không phải là cô luôn muốn có con với anh ấy sao, sau đó sẽ làm thiếu phu nhân của Lâm Thị mà, cần thuốc tránh thai làm gì chứ?”
“Đừng nói nhiều nữa! Mau đi mua đi!” Lý An Ni hét lên, giọng nói như muốn khóc.
“Được, tôi sẽ đi mua cho cô ngay!” Người quản lý của Lý An Ni cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng sợ là nếu tiếp tục hỏi thì sẽ kích động Lý An Ni nên vội trả lời.
“An Ni à, tôi thấy từ sau khi cô tham giả buổi tiệc của Cố tổng thì có gì đó không ổn lắm, hay là đi khám bác sĩ đi?” Người quản lý của Lý An Ni dò xét, “Dù sao thì tai nạn quay hình cũng đã qua một tuần rồi, mai chúng ta bắt đầu quay hình rồi, tôi sợ cô thế này không ổn đâu!”
“Không cần lo! Cút!!!” Lý An Ni hét vào điện thoại, sau đó hất điện thoại xuống mặt đất.
Rầm một tiếng, máy bàn cũng cùng chung với số phận của chiếc di động của Lý An Ni.
Lý An Ni nhìn điện thoại bàn bị hỏng, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, cô ta hồn bay phách lạc từng bước đi vào phòng tắm, đưa tay mở vòi sen.
Nước lạnh tạt vào người của Lý An Ni, nhưng cô ta không hề có cảm giác, Lý An Ni ngồi một góc ở bồn tắm, tự ôm lấy bản thân mình, sau đó gào khóc…
Ngày hôm sau là thời gian tiếp tục quay quảng cáo, Tô Thanh Dương, Lucy, Lý An Ni và Lâm Hiểu Hiểu đều đến trường quay, đương nhiên Trần Hòa Thành âm hồn bất tán cũng đến trường quay.
An Điềm vì cứu Lâm Hiểu Hiểu mà bị thương, tuy chỉ là xây xát nhẹ, nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn bảo An Điềm ở nhà nghỉ ngơi.
An Điềm vùng vằng giây lát rồi chấp nhận.
Hôm đấy vừa may là thứ bảy, An An không phải đi nhà trẻ, ở nhà với An Điềm.
An Điềm đã dậy từ sáng sớm để nấu cháo rồi, lần này cô nấu cháo hạnh nhân hạt phỉ, cháo bát hửu và cả cháo bắp, nghĩ lại thì cô đã nấu cháo một tuần cho Cố Thiên Tuấn rồi, trong thời gian này, An Điềm vô tình đã thay đổi ấn tượng về Cố Thiên Tuấn.
Nhưng cụ thể là những thay đổi gì thì An Điềm cũng không biết nói sao.
Lúc An Điềm đang thẫn thờ nhìn nồi cháo thì An An chạy vào, cậu nhón chân lên nhìn vào trong nồi: “Mẹ ơi, không phải chúng ta vừa ăn xong cơm trưa sao? Tại sao mẹ lại nấu cháo nữa vậy?”
An Điềm bị câu hỏi của An An kéo về thực tại, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt của An An, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
An Điềm cúi người xuống nói với An An: “An An, mẹ dẫn con đi gặp một người chú được không? Mấy hôm trước mẹ gặp nguy hiểm, chính chú ấy đã cứu mẹ đấy.”
An Điềm suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy An An vốn là con trai của Cố Thiên Tuấn, dù có giấu hai người họ thì cũng phải để Cố Thiên Tuấn gặp An An một lần, cũng coi như là đền đáp ơn cứu mạng của anh.
“Được được!” An An vội vỗ tay hoan hô đồng ý.
“Ừ, đợi mẹ nấu cháo xong, mẹ sẽ dẫn con đi gặp chú.” An Điềm xoa đầu An An rồi bảo An An về phòng trước.
An Điềm vừa khuấy cháo vừa nghĩ, cảm thấy vẫn nên gọi điện thoại cho Cố Thiên Tuấn báo một tiếng thì hay hơn.
Nghĩ thế nên An Điềm đã gọi cho Cố Thiên Tuấn.
Trong lúc này, Chu Mộng Chỉ đang ở phòng bệnh chăm sóc cho Cố Thiên Tuấn.
Khi điện thoại bên cạnh của Cố Thiên Tuấn reo chuông, lập tức thu hút sự chú ý của Chu Mộng Chỉ, đôi tay đang gọt táo của cô ta bỗng dừng lại, nhìn vào mắt của Cố Thiên Tuấn, rồi mới tiếp tục cúi đầu gọt táo.
Cố Thiên Tuấn vẻ mặt như bình thường nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó bắt máy, đặt lên tai: “A lô?”
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm không hay biết gì gọi tên của Cố Thiên Tuấn.
“Ừ, nói đi.” Cố Thiên Tuấn vừa vén tóc của Chu Mộng Chỉ ra sau tai vừa thờ ơ trả lời.
Tuy Chu Mộng Chỉ không nghe thấy giọng người gọi cho Cố Thiên Tuấn là ai, nhưng thấy Cố Thiên Tuấn dịu dàng với mình như vậy nên cũng lơ đi.
“Hôm nay là thứ bảy, An An cũng ở nhà, nếu tôi mang cháo cho anh thì An An ở nhà có một mình thôi, tôi không an tâm lắm, nên muốn dẫn An An đến bệnh viện, có được không?”
“Đương nhiên là được.” Cố Thiên Tuấn đưa tay đón lấy quả táo mà Chu Mộng Chỉ đã gọt xong, anh cắn một miếng rồi nói.
“Vậy nhé! Tôi vẫn đến thăm anh vào giờ như mọi khi nhé?”
“Đương nhiên.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, “Lúc nào cũng được.”
“Được.” An Điềm gật đầu xong rồi cúp máy.
Cố Thiên Tuấn ở phòng bệnh cũng từ từ đặt điện thoại xuống.
Chu Mộng Chỉ tò mò hỏi: “Thiên Tuấn, là người quan trọng lắm à? Thường rất ít ai biết số điện thoại của anh.Vừa nãy em nghe anh nói chuyện rất nhẹ nhàng!”
“Là người rất quan trọng.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười đồng tình với những gì Chu Mộng Chỉ nói, “Nếu giải quyết được cô ấy, thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ rất tốt.”
“Nhân vật quan trọng nào thế, lại còn ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta?” Chu Mộng Chỉ không hiểu nên hỏi.
“Bí mật, nhưng qua một thời gian nữa là em sẽ biết thôi.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười, đầy hàm ý nói với Chu Mộng Chỉ.