Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Em…” Chu Mộng Chỉ mấp máy môi, không nói gì nữa.

Bởi trên thực tế đúng là cô ta đã làm chuyện có lỗi với Dương Thanh Lộ! Tuy Dương Thanh Lộ không phải do chính tay cô ta giết, nhưng Dương Thanh Lộ thật sự đã vì cô ta mà chết!

Nhưng chuyện này không thể để Cố Thiên Tuấn biết được! Nếu lỡ miệng nói ra gì đó thì chẳng phải tự rước họa vào thân sao?

Chu Mộng Chỉ nghĩ ngợi một lúc, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Không đâu, em với Dương Thanh Lộ chẳng có xích mích gì cả, chỉ là do em nhìn thấy di vật của cô ấy nên mới hơi sợ thôi.”

“Ừ, Mộng Chỉ, em không cần phải sợ, em đâu có làm việc gì trái với luân thường đạo lí.” Cố Thiên Tuấn nói đầy ẩn ý.

Chu Mộng Chỉ đành phải vâng một tiếng, giả vờ mình không còn sợ nữa rồi nói, “Em đương nhiên là không cần phải sợ rồi, em có làm gì sai trái đâu.”

“Thế thì tốt.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, “Nếu em đã đỡ hơn rồi thì anh làm việc tiếp đây! Ngoan nhé.”

Chu Mộng Chỉ hết cách, đành phải cúp máy, bởi cô ta phải chứng tỏ là mình hiện giờ đang không hề chột dạ.

Chu Mộng Chỉ lặng lẽ đặt máy xuống, ngẩn người ngồi trên giường. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến toàn thân cô ta nổi gai ốc, cô ta sợ hãi ôm chặt lấy vai rồi vội vàng gọi điện cho Chu Hán Khanh.

Điện thoại chỉ kêu một tiếng đã được Chu Hán Khanh bắt ngay: “Mộng Chỉ, bây giờ đang là giờ làm, sao em lại gọi bằng điện thoại bàn ở biệt thự? Không lẽ em về nhà rồi à?”

“Em về nhà rồi thì đã sao?” Chu Mộng Chỉ bất mãn trách móc, “Em thấy không khỏe không được à?”

“Nếu thấy không khỏe thì đương nhiên là được rồi.” Giọng của Chu Hán Khanh có hơi ngập ngừng, “Nhưng mà, dù gì dự án lần này có cả Cố Thị và Lâm Thị tham gia, Lâm Kính Trạch cũng biết thân phận của em, em cứ đi trễ về sớm thế này, Lâm Kính Trạch cũng khó ăn nói lắm, mà chắc Cố Thiên Tuấn cũng biết chuyện rồi.”

“Thiên Tuấn đã bảo rồi, tất cả mọi việc đều phải lấy sức khỏe em làm trọng, thế nên chắc Lâm Kính Trạch cũng không dám nói gì đâu!” Chu Mộng Chỉ lại bất mãn nói, “Ngược lại là anh đấy, chẳng quan tâm đến sức khỏe của em gì cả.”

“Anh luôn là người quan tâm em nhất mà.” Chu Hán Khanh có hơi hốt hoảng, “Những điều anh vừa nói chẳng qua chỉ là không muốn em bị người ta nói ra nói vào thôi.”

“Được rồi được rồi.” Chu Mộng Chỉ chẳng muốn nghe Chu Hán Khanh giải thích, “Vừa rồi ở văn phòng em gặp phải một chuyện đáng sợ lắm, di vật của Dương Thanh Lộ khi không lại xuất hiện trên bàn của em!”

Chu Mộng Chỉ nói đến đây, giọng nói đang khó chịu lại chuyển sang sợ hãi: “Anh nghĩ xem, có phải Dương Thanh Lộ tìm em để báo thù không?”

“Chuyện này đương nhiên là không thể rồi.” Chu Hán Khanh lắc đầu, “Trên thế gian này chẳng có ma quỷ gì cả, em có chắc không phải có người cố tình để di vật của Dương Thanh Lộ lên bàn của em chứ?”

Nghe Chu Hán Khanh nói như vậy, Chu Mộng Chỉ lập tức cau mày: “Nếu không có ma thì chắc chắn là có người đã để nó lên bàn của em, nhưng mà em luôn ngồi ở chỗ của mình mà!”

“Vậy trong khoảng thời gian đó, em có từng rời đi đâu không?”

“Em có đứng dậy đi vệ sinh!” Chu Mộng Chỉ dường như nhớ lại gì đó, “Đúng rồi, ngay lúc em đi vệ sinh về thì cây bút ấy xuất hiện!”

“Vậy thì đúng rồi!” Chu Hán khanh nói chắc nịch, “Chắc chắn là có người đã để cái thứ ấy trên bàn em!”

“Vậy thì là ai chứ?” Chu Mộng Chỉ căm phẫn nói.

“Dạo này em có đắc tội với ai không?” Chu Hán Khanh nhắc nhở.

“Đâu có, em và mấy đồng nghiệp đó rất hòa thuận mà… Phải rồi!” Chu Mộng Chỉ đột nhiên nhớ lại, “Em không biết cái này có gọi là xích mích không, đó là lúc em lên mạng viết bình luận về Dương Thanh Lộ thì bị An Điềm trông thấy!”

“Viết bình luận? Viết bình luận gì vậy?”

“Thì tin tức có đưa tin về cái chết của Dương Thanh Lộ, thế nên em mới viết một vài bình luận.” Chu Mộng Chỉ không hề có ý muốn che giấu.

“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh thở dài, với hiểu biết của anh ta về Chu Mộng Chỉ thì đoán sơ là biết ngay cô ta đã viết những lời không hay ho rồi, “Mộng Chỉ, có vài việc, chúng ta đúng là đã làm sai rồi, anh vì em, không thể quay đầu lại được cũng không sao, nhưng mà em… em có thể học cách trở nên lương thiện hơn một chút không? Bởi vì anh tin nhân quả có tuần hoàn.”

“Đủ rồi đủ rồi! Anh dạo này đúng là càng ngày càng đa sầu đa cảm đấy!” Chu Mộng Chỉ khó chịu nói, “Cả ngày cứ lải nhải, có phải do công việc của anh đã gặp vấn đề gì rồi không?”

“Công việc của anh đúng là đang gặp một số vấn đề, nhưng anh biết rõ cảm giác bất an của anh không đến từ công việc, mà là đến từ nhiều phương diện khác, nhưng cụ thể là gì thì anh lại không tìm ra được.” Chu Hán Khanh đau đầu thở dài, “Mộng Chỉ, dạo gần đây anh cứ cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.”

Bản thân mình không có năng lực, bây giờ lại còn viện cớ, Chu Mộng Chỉ nghĩ như thế nên lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói: “Anh đừng có suy nghĩ lung tung nữa, bình thường em là người rất nhạy cảm mà còn không cảm thấy gì, anh là một người đàn ông, cảm giác ở đâu ra chứ? Anh cứ việc yên tâm đi, bây giờ mọi chuyện đều đang rất ổn.”

“Mong là vậy.” Chu Hán Khanh lại thở dài.

“Nhưng mà kể cũng lạ, Hán Khanh, vừa rồi anh hỏi em có phải có xích mích gì với ai dạo này không, ý anh có phải muốn nói rằng, món đồ đó là do An Điềm đã đặt lên bàn của em không?” Chu Mộng Chỉ hỏi dò.

“Em nghĩ thế nào? Anh không biết cái cô An Điềm đó, theo em nghĩ thì cô ta có phải là người làm ra chuyện như vậy không?” Chu Hán Khanh nói xong bất giác cau mày, cái tên An Điềm hình như nghe rất quen!

“Chắc là không đâu.” Chu Mộng Chỉ nghiêm túc phân tích, “An Điềm này bình thường khá kín tiếng, không thích ra vẻ, em với cô ta có thể nói là nước giếng không phạm nước sông, mà quan trọng nhất là, trước đây cô ta từng may váy cho em, biết em là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, vậy nên cho dù cô ta có mười lá gan chắc cũng không dám làm đâu.

Nghe đến việc An Điềm từng may váy cho Chu Mộng Chỉ, tâm trạng nghi hoặc của Chu Hán Khanh mới giãn ra đôi chút, dạo này thật sự quá bận quá mệt, vừa rồi còn nghi ngờ vì cảm thấy cái tên An Điềm nghe quen quen, thì ra là người đã từng may váy cho Mộng Chỉ!

“Vậy nếu em đã nghĩ như thế thì khả năng An Điềm là nghi phạm là không cao, nhưng mà…” Chu Hán Khanh chợt khựng lại rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Nhưng mà cây bút ấy chắc chắn không thể nào tự chạy lên bàn của em được, sở dĩ nó xuất hiện ở đó là vì muốn chứng tỏ một chuyện.”

“Chuyện gì chứ?” Chu Mộng Chỉ thắc mắc hỏi.

“Em làm việc trong nhóm dự án ấy, vốn không được lòng mọi người giống như em đã nghĩ, cho nên anh mong em có thể nghiêm túc làm việc, hòa thuận với mấy đồng nghiệp ấy.”

“Ha ha, em còn tưởng là gì ghê gớm!” Chu Mộng Chỉ bật cười khinh miệt, “Giữ quan hệ tốt với đám đồng nghiệp đó thì có ích lợi gì chứ? Em đường đường là phu nhân tổng tài của Cố Thị, hoàn toàn chẳng cần phải có quan hệ tốt với họ, nếu cần thì em chỉ cần tiết lộ thân phận của mình ra là được rồi!”

“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh phải nhịn lắm mới không thốt ra câu “Nếu Cố Thiên Tuấn không cần em nữa thì em sẽ chẳng còn là gì”, bởi anh ta biết nếu nói ra câu này thì Chu Mộng Chỉ chắc chắn sẽ nổi điên lên ngay.

Nhưng Chu Hán Khanh thật sự rất muốn Chu Mộng Chỉ hiểu rằng, một người chỉ luôn phụ thuộc vào người khác thì cho dù là nam hay nữ, cuối cùng cũng đều sẽ có kết cục rất bi thảm

Chọn tập
Bình luận
× sticky