Chỉ một lát sau, Tô Thanh Dương đã đưa An Điềm và An An về đến nhà. Với sự giúp đỡ của bà chủ nhà, An Điềm đã sắp xếp xong phòng ốc cho An An, rồi mới cùng Tô Thanh Dương đi xuống dưới nhà. “”Tô tổng, chuyện hôm nay, cảm ơn anh.” An Điềm cúi đầu xuống, cơn gió đêm cuốn mái tóc vốn đã rối bù của cô lên, khiến An Điềm trông thật tiều tụy. “Không cần phải cám ơn đâu.” Tô Thanh Dương khẽ lắc đầu. Anh nhìn xuống và suy nghĩ một lát, rồi nói với An Điềm. “An Điềm à, có vài việc cô không muốn nói thì tôi sẽ không ép cô nói ra. Chỉ có điều, tôi mong cô nhớ rằng, nếu cô cần giúp đỡ, xin hãy nghĩ đến tôi trước tiên.” Nghe thấy lời nói như hứa hẹn của Tô Thanh Dương, An Điềm luôn trong sợ hãi không thể không có chút cảm động. Cô ngước nhìn Tô Thanh Dương, nhận ra rằng khuôn mặt của anh vẫn ôn hòa và trong sáng như thế: Thỉnh thoảng hơi nghiêng đầu sang một bên, thỉnh thoảng giơ điếu thuốc lên và mỉm cười, thỉnh thoảng lông mày nhíu chặt lại. Tất cả đều đẹp như những bức tranh khiến người ta không thể rời mắt khỏi nó. Tô Thanh Dương có tài hoa, có gia thế, tốt bụng hiền lành. Còn mình, có đức hạnh gì mà nhận được sự ưu ái của anh? An Điềm lắc đầu, cố chôn giấu sự cảm động trong lòng. Cô cúi mắt xuống và nói: “Cám ơn anh, Tô tổng. Tuy nhiên, tôi không muốn nợ anh quá nhiều.” “An Điềm, cô có thể nào đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy không?” Tô Thanh Dương không kìm được đã đặt tay lên vai An Điềm, để cô nhìn vào mình. “Tôi giúp cô là việc tôi cam tâm tình nguyện, không hề yêu cầu cô phải đền đáp gì cả. Xin cô đừng quá áp lực như thế! Cũng xin cô đừng từ chối tôi một cách tuyệt tình như vậy.” “Tô tổng…” An Điềm lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Tô Thanh Dương. “Tôi rất biết ơn anh vì đã giúp tôi. Tuy nhiên, tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, tôi sợ tôi không trả được, cũng không có khả năng để trả.” “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không yêu cầu cô làm bất cứ điều gì!” Tô Thanh Dương lắc đầu lo lắng. “An Điềm, xin cô hãy tin tôi! Tôi chỉ muốn giúp cô thôi. Chẳng lẽ ngay cả cơ hội này mà cô cũng không chịu cho tôi?” “Tôi chỉ không muốn để mình mang nợ quá nhiều.” An Điềm lắc đầu. Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhìn về phía Tô Thanh Dương. “Cám ơn anh vì chuyện hôm nay! Tô tổng, tạm biệt. Tôi lên nhà trước đây. Anh chạy xe cẩn thận!” An Điềm nói xong liền bước nhanh về phía tòa nhà, chỉ để lại cho Tô Thanh Dương một bóng lưng tuyệt tình dứt khoát. Tô Thanh Dương đứng ngây ra ở đó một lúc lâu, rồi mới cất bước đi về như một bóng ma mất hồn. ** Ở bên này, sau khi Tô Thanh Dương đưa An Điềm và An An rời khỏi, chỉ còn lại Cố Thiên Tuấn, Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch ở đó. Người luôn theo dõi diễn tiến sự việc nhưng không hề lên tiếng, Lâm Kính Trạch, là người đầu tiên hoàn hồn lại. Anh thở dài, nhận ra hôm nay trên lịch chắc chắn có viết câu “không nên ra khỏi nhà”. Mặc dù Lâm Kính Trạch không biết tại sao mọi chuyện lại như thế này, nhưng anh cũng có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa An Điềm và anh ba Cố Thiên Tuấn không hề đơn giản như vậy. Chỉ có điều, những việc này, anh không nên biết đến, nên anh tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi thêm. Nghĩ vậy, Lâm Kính Trạch liền đi đến trước mặt Cố Thiên Tuấn, như thể không có chuyện gì xảy ra, chỉ hỏi Cố Thiên Tuấn: “Anh ba, còn đi ăn tối chung nữa không?” Cố Thiên Tuấn nãy giờ vẫn đang cau mày lại suy nghĩ, thái độ chán ghét của An An đối với anh, và vẻ quý mến mà An An dành cho Tô Thanh Dương, khiến cả người anh cảm thấy khó chịu. Anh vốn muốn ôm thằng bé một chút, nhưng dường như thằng bé rất không thích anh. Vậy thì anh đã đến lúc phải làm chút gì đó rồi. “Đi, tất nhiên là đi chứ.” Dù trong lòng có dậy sóng như thế nào, Cố Thiên Tuấn cũng lập tức trở lại trạng thái vô cảm bình thường. “Vâng.” Lâm Kính Trạch hiểu ý nên không vặn hỏi Cố Thiên Tuấn thêm, chỉ giả vờ như không có gì xảy ra rồi đi đến cạnh Lâm Hiểu Hiểu, vỗ lên vai cô nói: “Hiểu Hiểu, đừng nhìn nữa, nên đi ăn tối với anh chị ba rồi.” Lâm Hiểu Hiểu thất thần nhìn vào Lâm Kính Trạch, trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp. Tất nhiên, cô cũng đã nhìn ra được, mối quan hệ giữa An Điềm và Cố Thiên Tuấn không hề đơn giản. Tuy nhiên, điều làm cô buồn nhất chính là biểu hiện của Tô Thanh Dương: Cô đã rất cố gắng để tiếp cận với Tô Thanh Dương, nhưng anh lại thích và giúp đỡ An Điềm. Nhìn thấy Tô Thanh Dương bế An An, rồi cùng với An Điềm rời khỏi đó như một đôi vợ chồng, cô không thể không có cảm giác gì. Nhìn thấy khóe mắt của Lâm Hiểu Hiểu đã đỏ hoe, Lâm Kính Trạch cũng chỉ có thể khẽ thở dài: “Đi nào, Hiểu Hiểu.” Lâm Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ ngây người rồi đi đến chỗ xe của Lâm Kính Trạch. “Phải rồi, Hiểu Hiểu à!” Lâm Kính Trạch đột nhiên kéo Lâm Hiểu Hiểu đứng lại, anh đã liếc nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang ngồi trong xe trầm tư, liền nói nhỏ với Lâm Hiểu Hiểu. “Hiểu Hiểu à, mặc dù hôm nay em đã nhìn thấy giữa cô An Điềm và anh ba có một số chuyện mà chúng ta không biết, nhưng em phải nhớ, đây là chuyện riêng của anh ba, chúng ta là người ngoài cuộc, không nên nói gì cả. Hơn nữa, sức khỏe của chị ba cũng không tốt. Anh nghĩ chắc anh ba cũng không muốn vì chúng ta nhiều lời mà làm chị ba không vui.” Đôi mắt của Lâm Hiểu Hiểu hơi lóe sáng, dĩ nhiên cô hiểu ý anh trai mình. Đó chính là, đừng nói cho chị ba biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Tuy nhiên, Lâm Hiểu Hiểu lại vốn có ý định đến tìm hỏi chị ba. Rốt cuộc An Điềm và anh ba có quan hệ gì? Tại sao giữa anh ba và An Điềm lại xảy ra chuyện như hôm nay, còn cuốn luôn cả anh Tô vào cuộc nữa? Tất nhiên, cũng chỉ có cách làm rõ việc này thì giữa anh Tô và An Điềm mới sẽ không có quá nhiều dây dưa như vậy nữa! Song, vì anh trai Lâm Kính Trạch đã nhắc nhở cô như thế, Lâm Hiểu Hiểu cũng gật đầu một cách hiểu chuyện. Chỉ có điều, cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm rõ chuyện này! Thấy Lâm Hiểu Hiểu đã gật đầu, Lâm Kính Trạch mới thở phào nhẹ nhõm. Anh gật đầu khoác vai Lâm Hiểu Hiểu đi đến chỗ chiếc xe: “Đi thôi.” Trong quán bar Đế Hào… Chu Mộng Chỉ nhấp một ngụm nước rồi quay sang nhìn Chu Hán Khanh đang đứng bên cạnh nói: “Hán Khanh, đừng đứng nữa, sẽ mệt đấy, ngồi xuống đi.” “Cứ để anh đứng đây đi. Ở bên ngoài dù gì anh cũng là nhân viên của Cố Thiên Tuấn, còn em là vợ của anh ta.” Chu Hán Khanh nói xong liền liếc nhìn xung quanh. Nghe Chu Hán Khanh nói vậy, Chu Mộng Chỉ gật đầu hài lòng: “Hán Khanh, nếu lúc nào anh cũng có thể kiểm soát bản thân như thế này, em sẽ càng sẵn lòng để anh đưa em ra ngoài đấy.” “Nhiều khi đối mặt với em, anh thực sự không thể kìm lòng được.” Chu Hán Khanh cúi đầu và nói sự thật. Chu Mộng Chỉ thở dài: Mặc dù khả năng tự chủ của Chu Hán Khanh không đủ, nhưng điều đó cũng cho thấy sự quyến rũ của cô là rất lớn, vì vậy cô cũng cảm thấy thoải mái lắm. “Phải rồi, Mộng Chỉ à. Có nhớ lần trước khi em bệnh phải nhập viện, em có kêu anh điều tra chuyện của Cố Thiên Tuấn không?” Chu Hán Khanh luôn đóng kịch thì đóng cho trọn. Lần trước, anh ta hứa với Chu Mộng Chỉ sẽ đi điều tra Cố Thiên Tuấn, đến bây giờ cũng được một khoảng thời gian. Mặc dù anh ta đã không làm gì cả, nhưng anh ta cảm thấy bây giờ là thời điểm để chêm vào một chút, để Chu Mộng Chỉ an tâm hơn. “Nhớ. Sao rồi? Mọi việc có tiến triển à?” Chu Mộng Chỉ vội đặt cốc nước trong tay xuống và hỏi. “Xem như cũng có một chút.” Chu Hán Khanh tiếp tục nói dối. “Khi Cố Thiên Tuấn và bốn người bạn thân của cậu ta đang uống rượu, vì Lâm Kính Trạch, nên đúng là đã có mấy cô gái đi vào phòng VIP của họ.” “Em biết ngay mà. Cảm giác của em đã đúng!” Chu Mộng Chỉ híp mắt lại hỏi, “Sau đó thì sao?”