Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

60497.Rút kinh nghiệm sau lần đầu, ngay khi mặt mình sắp chạm vào mặt nước, An Điềm đã cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Cô nhắm thật chặt hai mắt, chờ đợi sự tra tấn quay trở lại.

Trong giây tiếp theo, An Điềm lại bị nhấn đầu xuống nước. Cô cố hết sức để nín thở, hy vọng rằng nước biển với cát sỏi kia sẽ không xộc vào gần phổi cô như lần vừa rồi.

Một giây, hai giây, ba giây…

Thời gian trôi qua từng giây một, An Điềm cảm thấy mình đang bị đày đọa đến vô cùng tận. Hơi thở vốn đã điều chỉnh trước đó dần trở nên bất thường, khiến cô cảm thấy phổi và mũi của mình như thể đang bị một con dao sắc nhọn đâm vào vậy.

Cảm giác ngạt thở lại một lần nữa ập đến, rút cạn hết sức lực vốn đã không còn lại bao nhiêu của cô.

“Khốn kiếp!” Ninh Tuyết Tuyết vẫn chưa tận hưởng đủ bộ dạng giãy giụa đau đớn của An Điềm, vậy mà cô đã ngoan ngoãn ở lại trong nước, không còn vùng vẫy nữa!

Ninh Tuyết Tuyết nổi điên lên, mặc kệ luôn chiếc váy đắt tiền trên người, cô ta tiến đến túm lấy tóc An Điềm, lôi cô ra khỏi nước.

“Soạt” một tiếng, An Điềm một lần nữa được tiếp xúc với không khí. Cô quên luôn cơn đau trên người và đầu tóc đang bị Ninh Tuyết Tuyết túm chặt, chỉ cố gắng hết sức há to miệng để thở.

“An Điềm, trong một thời gian dài như vậy mà cũng không giãy giụa, bản lĩnh của cô cũng không nhỏ nhỉ!” Ninh Tuyết Tuyết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ướt đẫm của An Điềm rồi nói bằng giọng khinh bỉ và hung tợn.

An Điềm mặc kệ câu nói của Ninh Tuyết Tuyết. Cô cảm thấy đầu mình ngày càng choáng váng, mũi cũng khó chịu như bị một vật gì đó nhét vào. Cô cố gắng hít thở để giữ cho mình tỉnh táo, sau đó chờ Cố Thiên Tuấn đến cứu cô!

Song, An Điềm càng không nói, Ninh Tuyết Tuyết càng tức giận hơn. Cô ta nhìn chằm chằm vào một bên mặt của An Điềm, nghiến răng ken két: Mặc dù cả người An Điềm ướt nhèm nhẹp, đầu tóc cũng rối tung, nhưng dù vậy, khuôn mặt của cô vẫn rất đẹp. Không những thế, nỗi đau đớn vì thiếu oxy khiến đôi lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại, lại tạo ra một cảm giác khiến người ta yêu mến!

Và quả nhiên, bộ dạng đau đớn của An Điềm đã làm cho hai người đàn ông đứng cạnh có hơi xúc động. Vừa rồi, vì tính quan trọng của vụ bắt cóc, nên họ đã không để ý kỹ rằng An Điềm lại là một phụ nữ xinh đẹp.

“Các anh!” Ninh Tuyết Tuyết lần lượt liếc nhìn hai người đàn ông rồi hét lên: “Trói chặt cô ta lại, rồi lái ca nô ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá mập!”

Hai người đàn ông đều sợ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Ném ngay bây giờ sao?”

“Sao mà lắm lời vớ vẩn vậy? Bà đây không muốn chơi nữa! Nhanh lên!” Ninh Tuyết Tuyết lớn tiếng hét vào mặt hai người đàn ông kia.

“Vâng!” Hai người đàn ông vâng vâng dạ dạ rồi gật đầu, mặc dù không đành lòng nhưng họ vẫn đưa tay ra, cầm lấy sợi dây thừng và buộc An Điềm lại thật chặt.

Lúc này, chiếc ca nô mà Ninh Tuyết Tuyết muốn cũng đã được lái tới bên cạnh An Điềm.

Bọt nước bắn tung tóe vào người An Điềm. Cô nhắm mắt lại, nhưng không biết nên làm thế nào.

Chẳng lẽ mình thực sự phải chết dưới đại dương rộng lớn này sao? An Điềm lắc đầu hét lớn trong lòng: Cố Thiên Tuấn, anh đang ở đâu? Mau đến đây đi có được không?

Tuy nhiên, điều mà An Điềm không biết là, Cố Thiên Tuấn đã vượt qua nhiều chốt đèn đỏ, đang cố gắng hết sức để chạy đến đây.

Sau khi buộc chặt An Điềm, nhóm người kia nâng cô lên một cách thô lỗ và đi về phía chiếc ca nno.

“Thả tôi ra, thả tôi ra!” An Điềm dùng hết sức mình để vùng vẫy: Cô không muốn chết, cô không muốn chết! Cô vẫn chưa tái hôn với Cố Thiên Tuấn một cách danh chính ngôn thuận, An An vẫn còn quá nhỏ, làm sao cô đành lòng bỏ lại cậu bé một mình trên đời?

Nước mắt của An Điềm cuối cùng đã rơi xuống. Những giọt nước mắt đó hòa lẫn với nước trên mặt, cứ rơi đều xuống đất. An Điềm run rẩy cả người, bị nhóm người kia ép buộc, từng bước từng bước đi đến chỗ chiếc ca nô.

Khoảng cách với chiếc ca nô ngày càng gần hơn, trái tim của An Điềm cũng càng nặng trĩu: Cố Thiên Tuấn, An An, dường như mẹ sắp phải rời xa hai cha con thật rồi…

Gió biển nhanh chóng thổi khô những giọt nước và nước mắt trên mặt An Điềm. Cô ngước đôi mắt đào lên và nhìn về phía xa: Nhưng mẹ không muốn rời xa hai cha con chút nào cả…

“Các anh dừng tay lại cho tôi!”

Ngay khi nhóm người kia đang kéo An Điềm bước lên cano, An Điềm đột nhiên nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ vang lên từ phía sau lưng.

Mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh đó, và nhìn thấy có một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa. Cô ăn mặc rất thời trang, trang điểm quý phái, nhưng vì ở quá xa nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ này.

Lâm Hiểu Hiểu đứng ở đằng xa nhìn thấy người đàn ông đang lôi An Điềm đã dừng lại, liền ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: Vừa rồi cô lần theo vết bánh xe đi tìm An Điềm cả buổi trời, nhưng tiệc vui chóng tàn, những vết bánh xe lại càng ngày càng mờ dần, và đến một ngã tư nọ thì biến mất hoàn toàn!

Lúc đó Lâm Hiểu Hiểu tức giận đến mức muốn văng tục. Lỡ như mình chọn sai đường, chẳng phải An Điềm sẽ càng gặp nguy hiểm hơn à?

Sau đó, không còn lựa chọn nào khác, Lâm Hiểu Hiểu đành phải dùng cách “điều binh khiển tướng” không đáng tin cậy, cuối cùng chọn ra một con đường rồi vội vã chạy theo.

Thật bất ngờ, vậy mà Lâm Hiểu Hiểu đã chọn đúng!

Đúng là, người tốt sẽ được báo đáp!

Lâm Hiểu Hiểu nhìn vào An Điềm trong bộ dạng nhếch nhác ở đằng xa, rồi nhanh chóng chạy đến: “Có phải các anh chán sống rồi không? Nếu biết điều, hãy lập tức đặt An Điềm xuống!”

Giọng của Lâm Hiểu Hiểu vô cùng chính nghĩa và nghiêm nghị. Do khoảng cách đã được rút ngắn lại, nên cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hiểu Hiểu.

Bởi vì Lâm Hiểu Hiểu là ngôi sao nổi tiếng cả nước, tập đoàn trang sức Lâm Thị của nhà cô thì ai ai cũng biết đến, vì vậy nhóm người kia nhất thời không phản ứng lại được. Họ không biết tại sao một ngôi sao lớn như Lâm Hiểu Hiểu lại hét lên một cách cuồng loạn như thế.

“Các anh… các anh…” Lâm Hiểu Hiểu chạy nhanh nên thở hổn hển, và khi chạy đến trước mặt An Điềm, ngay cả một câu nói liền mạch cô cũng không nói được.

An Điềm ngây người ra và nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu Hiểu. Cô cũng lấy làm lạ về việc tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.

“Hóa ra là cô Lâm…”

Trong nhóm người đó, đầu tiên là Vương tổng nhanh trí phản ứng lại. Trên mặt ông ta nở một nụ cười niềm nở, rồi đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu. Tuy không biết tại sao Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng thân phận và địa vị của Lâm Hiểu Hiểu, Vương tổng biết rất rõ ràng.

“Cô Lâm hạ cố đến đây, tôi không chào đón từ xa, mong cô đừng để bụng.” Vương tổng mỉm cười với Lâm Hiểu Hiểu. “Chỉ là, tôi không biết lần này cô Lâm đến đây, là vì lý do gì?”

“Đừng nói nhiều!” Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng cũng cân bằng lại hơi thở. Cô khoát tay, không thèm nhìn Vương tổng lấy một cái, mà nhanh chóng chạy đến trước mặt An Điềm, rồi hung dữ hét lên với hai người đàn ông đang đứng gần An Điềm.

“Các anh là ai hả? Cút đi!”

Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu đã dùng hết sức mình, nhưng hai người đàn ông đang kéo lê An Điềm đều rất cao lớn, sức lực đương nhiên cũng không thua cô. Cú đẩy với sức lực này của Lâm Hiểu Hiểu, đối với họ chỉ là gãi ngứa mà thôi.

Hai người đàn ông nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu, rồi lại nhìn sang Vương tổng, chờ đợi phán quyết của ông ta.

Hành động và lời nói của Lâm Hiểu Hiểu đã rõ ràng đến thế, dù Vương tổng là một tên ngốc thì cũng nhận thấy rằng cô đang muốn cứu An Điềm.

Nhưng cô An Điềm này rốt cuộc có lại lịch như thế nào? Đầu tiên là khiêu khích cô Ninh Tuyết Tuyết, sau đó lại có thể làm cho Lâm Hiểu Hiểu một thân một mình, bất chấp hình tượng đến cứu cô ta?

Vương tổng đang nghi ngờ bất giác đưa mắt nhìn sang Ninh Tuyết Tuyết: Chuyện này, là Ninh Tuyết Tuyết nhờ mình làm, tất nhiên mình phải cho cô ấy sỉ diện để cô ấy quyết định. Vì dù gì, so với Ninh Tuyết Tuyết, thì gia thế của Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn thua kém một chút.

Chọn tập
Bình luận
× sticky