60448.Ngày hôm sau, Cố Thiên Tuấn vừa rời khỏi đến công ty làm việc, Cố Thiên Kỳ đã kéo An Điềm đến công viên.
“Cố Thiên Kỳ, em làm gì vậy?” An Điềm đẩy tay Cố Thiên Kỳ ra, chuyện hôm qua đùa giỡn với Cố Thiên Kỳ vốn đã làm cho Cố Thiên Tuấn không vui rồi, hôm nay cô phải chú ý một chút, không để chọc giận Cố Thiên Tuấn nữa.
Điều quan trọng là, tối hôm qua, Cố Thiên Tuấn vì chuyện này mà làm khổ cô cả đêm, An Điềm cũng không chịu nổi hình phạt này nữa!
Tuy nhiên, Cố Thiên Kỳ không trả lời An Điềm, chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ trên người An Điềm.
An Điềm cảm thấy có chút kỳ lạ, bèn nhìn theo ánh mắt của Cố Thiên Kỳ, đột nhiên cô sửng sốt: Chỗ Cố Thiên Kỳ nhìn lại là cổ của mình.
Đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là cổ mình có dấu vết mà Cố Thiên Tuấn tối qua để lại, còn không chỉ một dấu!
“Này…” An Điềm ngại ngùng kéo cổ áo lên: Cố Thiên Kỳ chỉ vừa mới tốt nghiệp, cũng không nghe cậu ấy nhắc đến chuyện có bạn gái không, nên chắc có lẽ là không biết dấu vết trên cổ mình là gì đâu!
“À, lúc nãy em vừa nói gì thế?” An Điềm bắt đầu lảng sang chuyện khác.
“Lúc nãy em không nói gì cả, đều là chị nói mà.” Cuối cùng Cố Thiên Kỳ cũng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, sau đó lại lén nhìn về phía An Điềm: Hôm nay An Điềm mặc chiếc váy dài cotton chấm bi, tóc vén lên tự nhiên, tuy dấu vết trên cổ rất nổi bật, nhưng cô vẫn đẹp như một bức tranh, vẫn giống như An Điềm vui vẻ cười với anh ở trong biệt thự Cố Thị năm nào.
Dung mạo cô xinh đẹp, lúc nào cũng nở nụ cười trên mặt, hai má hồng hào, Nhiên Nhiên, khi nào thì em mới thuộc về anh đây?
Cố Thiên Kỳ chớp mắt, bất thình lình bước đến gần An Điềm.
“Thiên Kỳ, em sao vậy?” An Điềm vội lùi lại vài bước, hoang mang: Thiên Kỳ không lẽ tò mò muốn hỏi những vết hôn trên cổ mình từ đâu mà có sao?
Nghĩ đến đây, tim An Điềm đập rất nhanh: Thôi xong, nếu Thiên Kỳ hỏi thì mình biết phải trả lời thế nào đây?
“Nhiên Nhiên…” Ánh mắt Cố Thiên Kỳ phức tạp rồi dần bình tĩnh lại.
“Hả?” An Điềm vẫn đang đau đầu làm sao giải thích với Cố Thiên Kỳ về những vết hôn trên cổ.
“Chúng mình luyện tập đi!”
“Luyện tập?” An Điềm cau mày, không hiểu chuyện gì, “Luyện tập cái gì?”
“Nhiên Nhiên, rõ ràng hôm qua chị đã hứa là sẽ làm đối tượng cho em theo đuổi, giúp em theo đuổi bạn gái mà!” Cố Thiên Kỳ đã khôi phục lại hình tượng thanh niên tỏa nắng, anh đặt tay lên vai An Điềm rồi hỏi, “Nhiên Nhiên, chị định xù à?”
“Ha ha, đương nhiên không phải rồi!” An Điềm lắc đầu, suýt nữa cô quên mất chuyện này!
“Thế chúng ta bắt đầu đi!” Cố Thiên Kỳ ho nhẹ một tiếng, bắt đầu chuẩn bị nhập vai.
“Khoan, đợi đã!” An Điềm làm động tác dừng lại, “Em vẫn chưa nói chị biết, quan hệ của em và Sở Hà là thế nào! Cô ấy có thiện cảm với em hay là không có thiện cảm với em, hay là xem em như bạn, để chị phản ứng đúng theo tình huống thực tế chứ!”
“Thẩm Sở Hà không phải là người em thích!” Cố Thiên Kỳ không biết phải nói thế nào.
“Không phải Sở Hà thì là ai?” An Điềm càng tò mò hơn, rõ ràng hôm qua cô tưởng người mà Cố Thiên Kỳ chính là Thẩm Sở Hà.
“Người mà em thích là…” Cố Thiên Kỳ nhìn An Điềm, rồi kiềm chế lại, cuối cùng vẫn không nói ra, “Thôi, chị nói là ai thì là người đó vậy, Thẩm Sở Hà thì Thẩm Sở Hà vậy!”
“Sao có thể nói như vậy chứ?” An Điềm bĩu môi, “Thái độ em như vậy là sao mà theo đuổi con gái nhà người ta được!”
“Thế thì phải xem chị phối hợp với em thế nào! Nếu cách luyện tập đúng thì nhất định sẽ theo đuổi được!” Cố Thiên Kỳ nheo mắt với An Điềm, anh nhìn An Điềm mà tim đập loạn xạ.
“Hả? Sao không nói gì vậy?” Cố Thiên Kỳ lập tức chú ý đến bộ dạng mất hồn của An Điềm
“Không có gì không có gì!” An Điềm vội ngại ngùng xua tay: Công nhận Thiên Kỳ và Cố Thiên Tuấn giống nhau quá!
“Vậy nhé, em bắt đầu đây!” Cố Thiên Kỳ nói xong trong lòng rất vui.
“Ừ, bắt đầu đi!” An Điềm gật đầu, tự động hóa thân mình vào nhân vật Thẩm Sở Hà, tuy vừa nãy Cố Thiên Kỳ phủ nhận người anh thích là Thẩm Sở Hà, nhưng An Điềm cảm thấy vì Cố Thiên Kỳ còn trẻ nên mắc cỡ mà thôi!
“Nào, Nhiên Nhiên, chị đứng yên nhé.” Cố Thiên Kỳ giữ lấy vai của An Điềm, đôi mắt với cảm xúc dâng trào.
“Bắt đầu rồi sao?” An Điềm chớp chớp mắt, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Cố Thiên Kỳ tốt quá, nói nhập vai là nhập vai, ánh mắt nồng nàn này cứ như là thật vậy!
“Đúng thế, bắt đầu rồi!” Cố Thiên Kỳ gật đầu, “Nhiên Nhiên, bây giờ em đang cảm xúc dạt dào rồi! Chị có thể phối hợp một chút không?”
“Được được, chị phối hợp! Khụ khụ…” An Điềm ho nhẹ một tiếng, giả vờ thẹn thùng nhìn Cố Thiên Kỳ, dù sao thì cô cũng từng đóng quảng cáo cho fairy mà, không thể không bằng một đứa nhóc như Thiên Kỳ!
“Nhiên Nhiên…”
“À, không đúng!”
Cố Thiên Kỳ vừa nói chuyện thì đã bị An Điềm chỉnh lại: “Cố Thiên Kỳ, em phải xem chị là người em thích, không phải người trong nhà, nên không thể gọi tên chị!”
“Tên thì đợi lúc bày tỏ thực sự đổi lại là được rồi!” Cố Thiên Kỳ đau đầu gác tay lên trán, “Nhiên Nhiên, chị đừng ngắt lời em nữa được không?”
“Được được!” An Điềm vội gật đầu, nói một cách đảm bảo, “Lần này chị quyết không nói chen vào nữa!”
Lúc này Cố Thiên Kỳ mới gật đầu hài lòng, anh nghiêm túc nhìn vào mắt của An Điềm nói: “Nhiên Nhiên, thực ra khi lần đầu gặp em, anh không hề có cảm giác đặc biệt gì cả, nhưng những ngày tháng sống cùng với em, anh cũng không biết là anh đã yêu em từ khi nào rồi.”
“…” An Điềm nhìn biểu cảm trịnh trọng lại dịu dàng của Cố Thiên Kỳ, trong lòng bất giác nghĩ: Hừ, thằng nhóc Thiên Kỳ này công nhận yêu Sở Hà rất sâu đậm đây! Nhìn ánh mắt này, vốn dĩ không phải đang diễn mà, nếu Sở Hà nhìn thấy chắc chắn sẽ xiêu lòng!
“Nhiên Nhiên, em biết không? Anh ở nơi mà em không thấy được, đã vì em mà làm rất nhiều chuyện.” Cố Thiên Kỳ bước về trước, tiến sát chỗ An Điềm, “Nhiên Nhiên, anh nói những lời này, không phải là muốn em xiêu lòng hay cảm động, anh chỉ muốn nói, chỉ cần em vui, anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì!”
“…” An Điềm nhìn đôi mắt đen láy biết cười của Cố Thiên Kỳ, đầu óc trống rỗng: Cố Thiên Kỳ thực sự là một tay sát gái thứ thiệt! Mình là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi mà còn suýt xiêu lòng, tậht là… Cố Thiên Kỳ đang làm gì thế này?!
An Điềm nhìn thấy Cố Thiên Tuấn càng lúc càng tiến về phía mình, mắt cô mở to lên, người cô ngả về phía sau, nhưng bị Cố Thiên Kỳ ôm lấy.
“Đừng động đậy…” Cố Thiên Kỳ một tay nắm lấy tay của An Điềm, một tay nâng cằm của An Điềm lên, sau đó từ từ chạm vào môi của cô.