60462.An Điềm luôn nghĩ rằng xã hội không tốt đẹp như tưởng tượng. Cụm từ “ỷ mạnh hiếp yếu” này, tuy không quá rõ ràng trong cái xã hội văn minh này, đặc biệt là giữa trẻ em với nhau, nhưng, việc cho trẻ biết trước một số quy tắc là điều cần thiết. Tất nhiên, làm những việc này cũng rất quan trọng đối với sự hình thành tính cách của trẻ.
Dưới sự giáo dục của An Điềm, An An cũng dần hình thành một tính cách tốt, không ngạo mạn cũng không luồn cúi. Lần này, cậu bé béo trước mặt thực sự đã chọc giận cậu, vì vậy cậu sẽ không định bỏ qua như thế.
Nắm tay nhỏ bé vẫn đang nắm chặt cổ áo của cậu bé béo, An An lặp lại lần nữa: “Xin lỗi đi!”
“Bốp” một tiếng, cậu bé béo trong lúc nóng lòng đã giơ nắm đấm của mình lên đập thật mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của An An.
An An cảm thấy cơn đau ở má, nhưng cậu không khóc, ngược lại còn cười khẩy một tiếng.
Rồi An An lao nhanh đến trước mặt cậu bé béo, đôi tay nhỏ bé đẩy mạnh về phía trước, cậu bé béo còn to khỏe hơn cả An An đã ngay lập tức ngã xuống đất.
Vì cơ thể quá béo nên cậu bé kia không thể đứng dậy ngay được, An An thuận thế lao đến và cưỡi lên người cậu ta, giơ tay lên và cho cậu ta hai đấm, một đấm vào mắt, đấm còn lại đánh vào mũi cậu bé béo ú kia.
Cậu bé béo ngay lập tức chảy máu mũi. Cậu ta đưa tay lên chạm vào mũi mình, rồi liếc nhìn hai tay dính đầy máu, sững sờ vài giây rồi đột nhiên khóc thét lên: “Mũi con chảy máu rồi! Mũi con chảy máu rồi! Mẹ ơi, mình phải đi tìm mẹ!”
An An cưỡi trên người cậu bé béo, vẫn nắm chặt cổ áo của cậu ta rồi nói một cách thong thả: “Xin lỗi mình đi!”
“Được, xin lỗi! Xin lỗi!” Cậu bé béo ú gào khóc với khuôn mặt đầy máu, trong miệng cứ lẩm bẩm xin lỗi. “Mẹ ơi! Mình phải đi tìm mẹ!”
Cuối cùng đã nghe thấy lời xin lỗi của cậu bé béo, An An mới đứng dậy với vẻ mặt hài lòng. Cậu đưa tay ra và chạm vào bên má bị đánh sưng đỏ, nhìn vào cậu bé béo ú mà không nói gì.
Lúc này, tất cả bạn học trong lớp đều sợ đến ngây người ra. Chúng nhìn cậu bé béo đang la khóc, một lúc sau mới hoàn hồn lại, sau đó hết đứa này tới đứa khác thay phiên nhau khóc lớn lên.
Tiếng khóc của những đứa trẻ ngày càng lớn hơn, các giáo viên và phụ huynh ở đằng xa đã nghe thấy, liền vội vàng chạy đến…
Trong văn phòng tổng tài của tập đoàn Cố Thị…
Cố Diệp Lâm uống hết tách trà mà Susan mang vào, nhìn vào Cố Thiên Tuấn vẫn không có biểu cảm gì và nói: “Về những việc mà bố nói, bố biết con nhất thời chưa thể chấp nhận được, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, con xử lý thì vẫn còn kịp. Chỉ có điều, bố chỉ có thể giúp con một phần, vì công ty ở Mỹ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của bố nữa…”
“Thật ra,” Cố Thiên Tuấn ngước mắt lên và nhìn vào bố mình: “Những việc mà bố nói, con đều đã biết rồi.”
“Sao cơ? Con đã biết rồi?” Cố Diệp Lâm rất ngạc nhiên. “Vậy sao con còn…”
“Nếu họ đã có ý này thì cứ để họ làm, con cũng muốn xem thử họ sẽ làm được đến đâu. Hơn nữa, nếu không cho họ cơ hội làm thử, họ sẽ không bao giờ chịu an phận đâu.” Giọng của Cố Thiên Tuấn như gió nhẹ mây trôi.
Cố Diệp Lâm nhìn vào Cố Thiên Tuấn hơn chục giây rồi đột nhiên cười lớn: “Tốt! Tại bố lo xa rồi! Từ nhỏ đến giờ, con chưa bao giờ làm bố thất vọng cả!”
Cố Thiên Tuấn gật đầu, không quan tâm đến ánh mắt tán thưởng của Cố Diệp Lâm. Anh đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép đi trước. Buổi họp phụ huynh của An An sắp bắt đầu rồi.”
“An An? Họp phụ huynh?” Cố Diệp Lâm phát hiện ra rằng con trai cả của mình nói chuyện ngày càng khác thường hơn. Câu nói này có nghĩa là, nó đã có con rồi?
Nhưng sau khi ly dị với An Điềm, Thiên Tuấn đã kết hôn với Chu Mộng Chỉ, bao nhiêu năm qua vẫn không có con, đến khi Chu Mộng Chỉ chết cũng không có. Sao bây giờ tự nhiên lại có con được? Lại còn đang đi học mẫu giáo? Cố Diệp Lâm càng nghĩ càng lấy làm lạ.
“Vâng, buổi họp phụ huynh của con trai con.” Cố Thiên Tuấn nhìn vào người bố ruột của mình. Phải nói rằng cuộc đời này, những việc mà bố đã làm, những việc khiến anh luôn ghi nhớ và cảm ơn, chính là việc ông đã xúi giục anh cưới An Điềm.
“Con trai của con?” Trên khuôn mặt già cỗi của Cố Diệp Lâm đột nhiên đỏ ửng lên vì bất ngờ. “Đã đi học mẫu giáo rồi?”
“Vâng.” Cố Thiên Tuấn gật đầu. “Con của con và An Nhiên.”
“Con của An Nhiên…” Cố Diệp Lâm mở miệng, nụ cười trên mặt bỗng lớn hơn. “Tốt, tốt! Thiên Tuấn à, bố có thể đi gặp cháu nội của bố không?”
Cố Thiên Tuấn dừng lại và lắc đầu: “Con nghe Hiển Hy nói, bố còn phải bay đến thành phố S để gặp bác sĩ, việc này không nên chậm trễ đâu.”
Vẻ hớn hở trên mặt Cố Diệp Lâm dần biến mất từng chút một, ông cúi gằm mặt xuống đầy bất lực. Thiên Tuấn vẫn chưa tha thứ cho ông! Phải, lúc Thiên Tuấn còn nhỏ, mình đã làm rất nhiều việc sai trái, nên nó và người mẹ đã mất của nó sẽ không tha thứ cho mình dễ dàng như vậy đâu.
“Được, bố cũng nên đi rồi!” Cố Diệp Lâm ho khẽ một tiếng rồi nhìn ra phía cửa.
Cố Thiên Tuấn cũng tiện tay mở cửa ra, nhân viên điều dưỡng đang đứng cách đó không xa nhìn thấy vậy liền lập tức bước vào, đứng trước mặt Cố Diệp Lâm: “Ông Cố.”
“Đưa tôi đến thành phố S.” Cố Diệp Lâm lại ho thêm một tiếng.
“Vâng.” Nhânv iên điều dưỡng gật đầu với Cố Diệp Lâm, sau đó cúi người chào Cố Thiên Tuấn rồi mới đẩy Cố Diệp Lâm ra ngoài cửa.
Ngay lúc này, Cố Diệp Lâm bất ngờ giơ tay lên, ra hiệu cho nhân viên điều dưỡng dừng lại.
Cố Thiên Tuấn vẫn đang đứng im phía sau Cố Diệp Lâm, nhìn vào lưng ông, như thể rất xa mà rất gần: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn nhớ cô bé thường chơi với con lúc nhỏ, Ninh Tuyết Tuyết không? Nó bị mẹ của Thiên Kỳnói cho một chặp, nên đã quyết tâm đến thành phố H để tìm con đấy.” Cố Diệp Lâm lại thở dài, nói đến chuyện này thật sự cảm thấy rất bất lực.
Bố mẹ của Ninh Tuyết Tuyết từng là bạn thân của mình và mẹ của Thiên Tuấn. Ninh Tuyết Tuyết và Thiên Tuấn cũng lớn lên cùng nhau. Nhưng sau đó, mẹ của Thiên Tuấn qua đời, gia đình họ cũng chuyển ra nước ngoài sinh sống, mối liên hệ giữa hai gia đình cũng giảm dần. Mãi cho đến bốn năm trước, khi họ được Thiên Tuấn đưa sang Mỹ để điều trị, mẹ của Thiên Kỳ vì việc làm ăn mà đã chủ động liên lạc lại với bố mẹ của Ninh Tuyết Tuyết.
Mặc dù thái độ của bố mẹ Ninh Tuyết Tuyết đối với họ không còn như trước, nhưng Ninh Tuyết Tuyết lại rất thân thiết với mẹ của Thiên Kỳ. Bây giờ Thiên Kỳ đến thành phố H làm vài việc, mẹ của Thiên Kỳ còn muốn bảo Ninh Tuyết Tuyết đến đây, vậy Thiên Tuấn thực sự sẽ rất bận rộn rồi đây.
“Ninh Tuyết Tuyết?” Cố Thiên Tuấn thở dài hỏi. “Cô ấy đến đây làm gì? Đã nhiều năm rồi con không gặp cô ấy.”
“Mẹ của Thiên Kỳ kêu nó đến.” Cố Diệp Lâm thở dài, bây giờ cũng đã nói xong việc đó rồi, nên những vấn đề này rõ ràng không còn liên quan gì nữa.
“Tống Mạn Nhu thật giỏi tận dụng mọi việc.” Cố Thiên Tuấn cười khẩy một cái rồi ngay lập tức thu lại nụ cười, chỉ gật đầu: “Con biết rồi.”
“Thế thì tốt.” Cố Diệp Lâm từ từ thở ra và nói: “Vậy, bố thực sự phải đi rồi đây.”
“Vâng.” Cố Thiên Tuấn dừng lại rồi nói. “Bố nhớ giữ sức khỏe.”
Khi nghe thấy câu này, cơ thể già nua của Cố Diệp Lâm bỗng run lên, và rồi gật đầu thật mạnh: “Bố biết mà, bố biết mà.”
Cố Thiên Tuấn không nói gì thêm, chỉ nhìn theo bóng Cố Diệp Lâm dần dần rời đi, đứng im bất động. Từ nãy cho đến khi Cố Diệp Lâm rời đi, Cố Thiên Tuấn đều giữ vẻ sóng dậy cũng không kinh sợ. Song, bên dưới vẻ ngoài bình thản này đang ẩn chứa cảm xúc gì thì không ai biết được.
Cho đến khi Cố Diệp Lâm khuất bóng hoàn toàn, Cố Thiên Tuấn mới nhấc chân lên bước ra ngoài văn phòng. Anh phải tranh thủ đến cuộc họp phụ huynh của An An.