Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 333

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

Khưu Doanh Doanh thấy thái độ né tránh của An Điềm như thế thì đành phải nhún vai: “Thôi được rồi, nếu chị thấy không khỏe thì cứ nói em biết nhé, em sẽ đưa chị đi bệnh viện.”

“Ừ.” An Điềm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.

Nhưng yên lặng chưa đến một giây, Khưu Doanh Doanh lại nói tiếp: “Phải rồi, chị An Điềm, em nhờ chị giúp em hỏi chuyện của Susan, chị hỏi sao rồi?”

Nghe Khưu Doanh Doanh nói, An Điềm liền giật mình trong lòng, vừa rồi tình cảnh cô và Cố Thiên Tuấn ở trong văn phòng như thế, làm gì mà nhớ ra việc hỏi chuyện Susan!

“Chị An Điềm, chị hỏi được những gì rồi?” Khưu Doanh Doanh tiếp tục tò mò truy hỏi.

“À, chuyện đó…” Mặt An Điềm nhăn nhó, vừa rồi ngay cả Susan cô còn không gặp, bây giờ không biết phải nói dối thế nào mới giấu được Khưu Doanh Doanh đây, vả lại sau này cô còn ở bên cạnh Doanh Doanh nhiều, cũng không thể nào lừa cô ấy được!

“Cái gì mà cứ ấp a ấp úng vậy? Chị An Điềm, chị mau nói đi!” Khưu Doanh Doanh có hơi sốt ruột.

“Doanh Doanh à!” An Điềm hít một hơi thật sâu, quyết định sẽ nói thật với Khưu Doanh Doanh, “Về chuyện của Susan, chị vẫn chưa hỏi, nhưng chị đảm bảo lần sau sẽ hỏi cho em.”

“Thế vừa rồi chị làm gì trong văn phòng của Cố tổng thế?” Khưu Doanh Doanh càng hiếu kì hơn, cô lùi lại hai bước nhìn An Điềm một lượt rồi lẩm bẩm, “Nếu không phải do chị không thân thiết với Cố tổng thì em còn tưởng hai người vừa rồi trong văn phòng đã làm một số chuyện không thể mô tả được rồi đấy!”

An Điềm lập tức sợ đến toát mồ hôi hột, vội vã lắc đầu: “Đâu có đâu có, Doanh Doanh em đừng có đoán bừa!”

“Thế hai người làm gì trong văn phòng vậy?”

“Thật ra, nói ra thì dài lắm…”

“Hai người rốt cuộc đã làm gì trong văn phòng?”

“Thật ra, cũng không làm gì cả…”

“Rốt cuộc là đã làm gì?” Khưu Doanh Doanh nhất quyết không buông tha, “Không thể đơn giản chỉ là tám chuyện, bàn từ thơ từ ca phú rồi chuyển sang lí tưởng cuộc đời được đúng không?”

“Nếu chị nói bọn chị đúng là đã nói mấy chuyện đó thì em có tin không?” An Điềm thật sự hết cách, bắt đầu cầu nguyện Khưu Doanh Doanh sẽ tin lời mình.

“Đương nhiên là không rồi!” Khưu Doanh Doanh “xía” một tiếng, “Chị An Điềm, chị và Cố tổng trong văn phòng rốt cuộc đã làm gì? Chị mà không nói là em càng tò mò đấy, bình thường em đã là người rất thích tám chuyện rồi, bây giờ chị cứ ấp a ấp úng thế này, thật sự đáng ngờ, lẽ nào chị và Cố tổng thật sự…”

“Ngừng!” An Điềm muốn khóc không thành tiếng, cố gắng chuyển chủ đề, “Bây giờ chị sẽ chạy đi giúp em hỏi chuyện của Susan, nhưng em phải hứa với chị, không hỏi lại chuyện hôm nay nữa có được không?”

“Chuyện này…” Khưu Doanh Doanh nghĩ ngợi một lát rồi nói, “Vậy chị giúp em đi hỏi chuyện của Susan trước đi.”

“Được!” An Điềm vì không muốn bị Khưu Doanh Doanh truy hỏi đến cùng nên lập tức gật đầu đồng ý. Việc này chỉ cần đến chỗ văn phòng Cố Thiên Tuấn hỏi một hai câu rồi đi là được mà!

“Vậy bây giờ em ra sảnh đợi đi, chị hỏi được rồi sẽ về báo cho em biết.”

“Vâng! Chị An Điềm, việc này trông chờ vào chị hết đấy!” Khưu Doanh Doanh cảm thấy chị An Điềm hôm nay có hơi kì lạ, nhưng ai mà chẳng có bí mật chứ? Thế nên cô cũng không nhất thiết cứ phải truy hỏi.

Khưu Doanh Doanh nhún vai: Cho dù dấu vết trên người của chị An Điềm trông giống như đúng là vừa làm xong một số chuyện không thể mô tả được, nhưng mà, đừng đùa chứ! Cố tổng là người giàu nhất thành phố H, còn chị An Điềm chỉ vừa mới được điều về Tô Thị từ thành phố S, hai người rõ ràng là không hề quen biết nhau trước đó mà!

Hơn nữa, theo Khưu Doanh Doanh được biết thì hai người này gặp mặt nhau chưa được quá bốn lần, Cố tổng là người lạnh lùng như vậy, còn chị An Điềm bình thường không bao giờ ăn mặc hở hang, sao có thể dễ dàng buông thả làm chuyện đó với Cố tổng trong văn phòng được?

Thế nên, Khưu Doanh Doanh thà tin là chị An Điềm bị dị ứng còn hơn tin rằng dấu vết ấy là do Cố tổng để lại, mà nếu An Điềm biết Khưu Doanh Doanh nghĩ thế này thì thật sự sẽ cảm động trước sự ngây thơ đơn thuần của Khưu Doanh Doanh.

“Chị sẽ cố!” An Điềm nói xong liền nhấn nút thang máy. Khi thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài rồi bước vào một thang máy khác, còn Khưu Doanh Doanh vẫn tiếp tục đi thang máy ấy.

Lúc An Điềm đến trước cửa văn phòng Cố Thiên Tuấn, Cao Lỗi cũng vừa hay đã báo cáo xong công việc, bước ra khỏi văn phòng Cố Thiên Tuấn, anh đóng cửa quay người lại liền trông thấy ngay An Điềm.

“Cô An?” Cao Lỗi cảm thấy tò mò, “Sao cô lại quay lại?”

Trông thấy Cao Lỗi, ánh mắt An Điềm chợt sáng lên, hay là việc của Susan cứ hỏi Cao Lỗi luôn vậy, dù gì thì trong mắt An Điềm, Cao Lỗi là một người đàn ông rất đáng tin, nghe từ miệng của anh có khi còn chính xác hơn là hỏi Cố Thiên Tuấn nữa.

“Chuyện là, đáng lẽ tôi định tìm Cố Thiên Tuấn, những mà nghĩ lại, việc này nếu hỏi anh thì chắc sẽ tốt hơn.” An Điềm rất nghiêm túc nhìn Cao Lỗi.

“Được rồi, cô hỏi thử xem.” Cao Lỗi hơi nghiêng đầu, tỏ ý muốn nghe An Điềm hỏi xong thì mới quyết định là có nên trả lời không.

An Điềm cũng không quan tâm nhiều đến thái độ ấy, bởi vì Khưu Doanh Doanh vẫn đang chờ cô ở dưới sảnh: “Chuyện là, anh và Susan là quan hệ gì vậy?”

“Đồng nghiệp!” Cao Lỗi trả lời rất tự nhiên.

“Vậy anh có biết Susan tại sao dạo này trông lại xinh đẹp hơn không?” An Điềm cảm thấy câu hỏi này rất quan trọng, bởi lần trước, khi cô gặp Susan, còn thấy cô ấy để tóc ngắn, đeo kính to, vậy mà bây giờ lại biến thành dáng vẻ quyến rũ như Doanh Doanh vừa nói.

Có thể là do Susan làm việc lâu năm với Cao Lỗi, đã có tình cảm với anh, nhưng không hề phát hiện ra, chỉ đến khi thấy Cao Lỗi và Khưu Doanh Doanh hẹn hò với nhau, Susan mới đột nhiên nhận ra, thật ra cô thích Cao Lỗi, thế nên mới quyết tâm thay đổi bản thân để theo đuổi Cao Lỗi.

Nếu đúng là như vậy thì An Điềm cảm thấy chuyện này thật sự khá nghiêm trọng, bởi Doanh Doanh và Cao Lỗi chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn, tình cảm chưa được sâu đậm, nhưng Susan thì lại khác, hai người họ đã làm việc chung rất lâu, Susan lại rất tài giỏi, bây giờ lại còn biết trang điểm làm đẹp, nếu thật sự muốn đấu với Doanh Doanh mà giành Cao Lỗi thì An Điềm thật sự lo lắng Doanh Doanh sẽ không phải là đối thủ của Susan.

Cao Lỗi nghe An Điềm hỏi như thế thì không trả lời ngay mà xoa cằm một lúc rồi chợt nghiêm túc hỏi lại: “Câu hỏi này quan trọng lắm sao?”

“Đương nhiên là quan trọng rồi!” An Điềm gật đầu thật mạnh, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Doanh Doanh đấy!

“Vậy à…” Cao Lỗi vừa gật đầu vừa trầm tư, rồi đột nhiên, anh bấm khóa mở cửa văn phòng Cố Thiên Tuấn rồi nói, “Vậy cô vẫn nên hỏi Cố tổng thì hơn!”

Cao Lỗi nói xong liền hô to về phía cánh cửa vừa mở ra: “Cố tổng! An Điềm lại đến tìm anh đây! Sau này đừng bảo là tôi không giúp anh nữa nhé!”

“Anh! Anh im miệng ngay cho tôi!” An Điềm lập tức sợ thất kinh hồn vía, vừa rồi cô khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi chỗ của Cố Thiên Tuấn, bây giờ vì muốn tránh Cố Thiên Tuấn nên mới hỏi Cao Lỗi.

Ai ngờ cái tên Cao Lỗi này lại bán đứng mình như vậy! Bình thường thì tỏ vẻ hiền lành như cục đất, không ngờ thì ra lại cùng một giuộc với tên Cố Thiên Tuấn, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà!

An Điềm còn chưa mắng chửi xong thì cánh cửa văn phòng Cố Thiên Tuấn đã mở ra hoàn toàn, An Điềm quay đầu sang, hai người lập tức bốn mắt chạm nhau.

Ngọn lửa trong lòng Cố Thiên Tuấn vẫn chưa tan đi, ngay khoảnh khắc nhìn thấy An Điềm, nó lại phừng lên một lần nữa.

Cao Lỗi trông thấy ngay khi ánh mắt của An Điềm và Cố Thiên Tuấn chạm nhau thì bầu không khí như xẹt lên tia lửa điện, thế là liền biết điều mà nói: “Tôi còn có việc, tôi xin đi trước.”

“Ấy ấy ấy, anh khoan đi đã!” An Điềm với tay ra, nhưng Cao Lỗi đã mau chóng đi mất, cô e dè rụt tay lại, sau đó quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn nói, “À… chuyện là… tôi muốn hỏi anh một câu.”

“Mấy câu cũng được.” Cố Thiên Tuấn đồng ý ngay, “Vào đây ngồi trước đã.”

“Không… không cần đâu.” An Điềm vội vã xua tay, “Tôi đứng ở cửa hỏi, anh trả lời là được, đó là Susan tại sao lại… á!”

An Điềm còn chưa nói dứt câu đã bị Cố Thiên Tuấn kéo vào văn phòng.

“Ưm ưm ưm…”

Cố Thiên Tuấn đẩy An Điềm đứng sát ở cửa văn phòng, đôi môi cuồng nhiệt lập tức điên cuồng lao đến, An Điềm chống cự quyết liệt, trong lòng nổi giận đùng đùng: Sao chuyện lại không tiến triển như mình đã nghĩ thế này? Rõ ràng mình chỉ định đứng ở cửa hỏi sau đó bỏ chạy ngay mà!

Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không có tâm trạng để nói chuyện, anh đưa đôi tay rắn chắc ra ôm chặt lấy eo An Điềm.

Quần áo vừa mặc lại lại bị Cố Thiên Tuấn dùng lực muốn xé ra, thế nên An Điềm rất sợ: “Đừng xé, Doanh Doanh còn đang đợi tôi ở bên ngoài! Quần áo bị rách thì tôi biết giải thích thế nào đây?”

“Vậy em phải ngoan ngoãn phối hợp với anh.” Giọng của Cố Thiên Tuấn hơi lạc đi.

“Không được.” An Điềm cự tuyệt lắc đầu, nhưng Cố Thiên Tuấn cứ mặc kệ.

“An Điềm, vừa rồi mới làm được một nửa em đã bỏ chạy mất, lần này, anh tuyệt đối sẽ không tha cho em.”

Chọn tập
Bình luận