Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 49

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

Ừm, khuôn mặt trái xoan căng mọng, trang điểm nhẹ, vừa nhìn làn da là biết rất đẹp. Đôi môi mềm mại và mịn màng, mũi ngọc cao và thẳng, còn cả đôi mắt đào hút hồn, trông thật đẹp nhưng lại làm người ta chán ghét!

Trên mặt Chu Mộng Chỉ nở một nụ cười đúng mức, nhưng trong lòng lại đầy ý thù địch với An Điềm. Không biết tại sao, khi vừa nhìn thấy An Điềm, cô ta bỗng cảm thấy không thích An Điềm mà không rõ lý do!

Cũng phải, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp, cô ta đều không thích, và cũng không muốn dòm ngó đến.

Tuy nhiên, Chu Mộng Chỉ là người rất biết chừng mực. Với những người phụ nữ có thân phận và địa vị quan trọng, dù xinh đẹp hay không, dù mình có ghét họ hay không, cô ta cũng sẽ giao thiệp rất chân thành.

Có điều, Chu Mộng Chỉ nhận ra mình chưa bao giờ nhìn thấy cô gái này trong giới người nổi tiếng. Vả lại, cách ăn mặc của cô cũng không đẹp lắm, chắc cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, ít ra là không đáng để mình đến làm quen.

Do đó, Chu Mộng Chỉ chỉ xem An Điềm như người qua đường, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ lịch sự với cô.

An Điềm cảm thấy rối rắm trong lòng, nhưng cũng gật đầu với Chu Mộng Chỉ.

Còn với Chu Mộng Chỉ, An Điềm không thể không ghét. Suy cho cùng, bốn năm trước hoặc là trước đó nữa, cô ta đã làm người thứ ba, còn cướp đi trái tim Cố Thiên Tuấn, làm Cố Thiên Tuấn ly hôn với mình, làm cuộc sống của mình thay đổi 180 độ.

Dù vào cái đêm mưa gió của bốn năm trước, Cố Thiên Tuấn đã nói với cô rằng, Chu Mộng Chỉ và Cố đã quen nhau trước, và họ đã yêu nhau nhiều năm rồi.

An Điềm cảm thấy mình là người ngây thơ nhất. Cô chỉ thích một người mà thôi, nếu Cố Thiên Tuấn không thích cô thì có thể nói thẳng ra.

Anh không nên cưới mình nếu không thích mình, vậy mà anh còn cùng Chu Mộng Chỉ đóng vai người bị hại nữa chứ. Do đó, Cố Thiên Tuấn chắc chắn là một tên cặn bã. Còn Chu Mộng Chỉ, cũng là người thứ ba giúp người xấu làm điều ác!

Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn, An Điềm cô đều ghét!

Lúc này, dường như Cố Thiên Tuấn mới nhìn thấy An Điềm đang đứng phía sau Tô Thanh Dương, anh liền hỏi Tô Thanh Dương bằng giọng khách sáo: “Cô đây là…”

Tô Thanh Dương quay đầu lại nhìn An Điềm, mỉm cười kín đáo và nói: “Cô ấy, cô ấy là…”

Tô Thanh Dương rất muốn nói rằng An Điềm là bạn gái của mình, nhưng anh lại hơi do dự, lo rằng An Điềm sẽ cảm thấy mất tự nhiên khi phải đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ của mình.

Tuy nhiên, Tô Thanh Dương lại suy nghĩ theo một hướng khác. Một lời tỏ tình bất ngờ, có lẽ sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ. Dù sao, bây giờ người anh thích chính là An Điềm.

Song, thời gian không chờ đợi ai. Ngay khi Tô Thanh Dương muốn nói An Điềm là bạn gái của mình, An Điềm đã tự lên tiếng: “Xin chào anh Cố, tôi là nhân viên của công ty Tô Thị.”

An Điềm không biết rằng Cố Thiên Tuấn đã thực sự quên mình hay đang giả vờ rằng không biết mình đang là nhân viên của công ty Tô Thị. Nhưng xem ra chỉ có một mục đích duy nhất: Anh ta muốn chứng tỏ rằng anh ta không có liên quan gì đến mình, hơn nữa không muốn để Chu Mộng Chỉ biết được mối quan hệ giữa họ.

“Vâng, chào cô.” Cố Thiên Tuấn chỉ gật đầu chứ không đưa tay ra, thậm chí còn không đưa mắt nhìn vào An Điềm.

“An Điềm là một nhà thiết kế thời trang rất tài năng, cũng là bạn của tôi.” Tô Thanh Dương nghe thấy An Điềm thanh minh thân phận của mình, liền có cảm giác hơi hụt hẫng: Thậm chí An Điềm còn không nói họ là bạn của nhau nữa!

“Tô tổng, anh quá khen rồi.” An Điềm và Tô Thanh Dương nhìn nhau và mỉm cười.

“Cô là An Nhiên?” Chu Mộng Chỉ nghe thấy lời Tô Thanh Dương nói, ngay lập tức dựng ngược đôi chân mày lá liễu, dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa hoảng loạn.

“Không phải. Mộng Chỉ à, cô ấy tên An Điềm.” Cố Thiên Tuấn vội đỡ lấy Chu Mộng Chỉ đang sắp té ngã, giải thích với vẻ lo lắng. “Em nghe nhầm rồi, không phải An Nhiên đâu.”

“Ồ, hóa ra là thế.” Chu Mộng Chỉ thất thần chậm rãi gật đầu, rồi thở phào nhẹ nhõm: Phải rồi, cô An Nhiên đó đã biến mất nhiều năm rồi, có lẽ đã chết từ lâu rồi cũng nên, mình không cần phải làm ầm lên như thế. Nhưng, dù cô ta còn sống, mình cũng có cách bắt cô ta phải chết!

“Mộng Chỉ, em đừng lo lắng. Chuyện quá khứ đã qua rồi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Việc đó, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.” Cố Thiên Tuấn nói lời yêu thương như thể không có ai bên cạnh, và kiên nhẫn an ủi Chu Mộng Chỉ.

Anh biết việc mình kết hôn với An Nhiên là một chướng ngại tâm lý mà Chu Mộng Chỉ không thể vượt qua được. Do đó, mỗi lần nhắc đến hai chữ “An Nhiên”, anh đều sẽ chân thành an ủi Chu Mộng Chỉ.

“Vâng.” Chu Mộng Chỉ gật đầu hài lòng.

An Điềm nhìn thấy màn trình diễn của Chu Mộng Chỉ, không thể kìm được tiếng cười nhạo trong lòng: Sao hả? Làm người thứ ba nên chột dạ à? Nghe đến tên tôi thì sợ chết khiếp. Nếu cô biết tôi thực sự là cô An Nhiên đó, liệu cô có sợ đến ngất đi không?

“Chị Cố à, sao nhắc đến cái tên An Nhiên, chị liền cảm thấy không khỏe vậy?” An Điềm vốn rất tinh mắt, nhưng nếu là người khác có biểu hiện này, cô sẽ không bao giờ hỏi đến. Nhưng quan trọng là, hai người họ không phải là người khác, mà là một tên đàn ông cặn bã và vợ bé mà!

Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ càng không muốn nhắc đến, cô lại càng phải nhắc!

“Tôi…” Chu Mộng Chỉ cắn môi, nhất thời không nói được gì, chỉ quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt cầu cứu.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thiên Tuấn lập tức nhìn sang An Điềm. Anh dùng ánh mắt cảnh cáo: An Điềm, tốt nhất cô nên yên phận đi.

Tất nhiên An Điềm hiểu ý của Cố Thiên Tuấn, anh kêu cô bớt nói lại đi!

Nhưng, tại sao phải vậy chứ? Chu Mộng Chỉ, cô có bản lĩnh giành đàn ông, đừng không có bản lĩnh thừa nhận chứ!

“Lẽ nào cô An Nhiên đó, là bạn của chị à? Hay là người khiến chị không bao giờ quên được?” An Điềm nhướng mày và tiếp tục hỏi.

“Cô An, cô nói nhiều quá rồi đấy!” Cuối cùng, Cố Thiên Tuấn không chịu được phải ra mặt lên tiếng. Anh cố kìm nén cơn giận và gằng giọng nói với An Điềm từng chữ một.

“Tôi chỉ quan tâm chị Cố thôi, vì tôi thấy sắc mặt của chị ấy không được tốt lắm!” An Điềm giả vờ rất lo lắng, rồi nhìn vào Chu Mộng Chỉ.

Trong mắt Chu Mộng Chỉ lóe lên vẻ ghê tởm và khinh bỉ: Cô gái này, nói nhảm nhiều quá, muốn thu hút sự chú ý của Thiên Tuấn à? Nhưng cô nhầm rồi, Thiên Tuấn rất ghét những cô gái nói nhiều! Làm trò hề! Cô hoàn toàn không đáng để tôi phải cảnh giác!

Và rồi, trên mặt của Chu Mộng Chỉ lại nở một nụ cười ngọt ngào. Cô ta khẽ vỗ vai Cố Thiên Tuấn và khuyên nhủ: “Không sao đâu, Thiên Tuấn à, cô An cũng chỉ quan tâm em thôi mà.”

Cố Thiên Tuấn nhìn Chu Mộng Chỉ, cơn giận cũng không còn quá lớn, nhưng anh vẫn dùng ánh mắt cảnh cáo An Điềm.

Lúc này, Tô Thanh Dương đã ra mặt. Chứng kiến cuộc đối thoại giữa ba người họ, anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Anh đành phải đổi đề tài và nói với An Điềm: “An Điềm à, tên của cô là điềm trong điềm tĩnh, nên đừng bó buộc với cô An Nhiên không liên quan gì đó nữa!”

An Điềm không ngờ Tô Thanh Dương lại diễn giải tên của mình như thế. Cô liền ngước đầu lên, mỉm cười và nhìn Tô Thanh Dương: Tổng giám đốc Tô đúng là một người tài hoa, lịch sự và hiền lành!

Ha, còn là điềm của điềm tĩnh, chứ không phải là điềm của điềm báo à? Cố Thiên Tuấn vừa rồi vẫn còn tức giận đã lập tức cười thầm trong lòng, và đã nhìn thấy rõ sự tương tác ăn ý giữa An Điềm và Tô Thanh Dương.

Chọn tập
Bình luận