Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 511

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

60511.“Các người làm gì vậy?” Thẩm Sở Hà đứng cách đó khá xa không nghe thấy âm thanh này, cô còn tưởng họ làm biếng không muốn làm.

Người áo đen không trả lời Thẩm Sở Hà, mà vểnh tai lên nghe ngóng xung quanh.

Nhưng lại không nghe thấy gì nữa.

Tuy nhóm người áo đen đã quen với cảnh máu me, nhưng âm thanh thoắt ẩn thoắt hiện phát ra như vậy, đặc biệt họ còn đang khiêng một thi thể, nên cũng có chút sợ hãi.

Thẩm Sở Hà thấy người áo đen không đếm xỉa đến mình, càng tức giận hơn, cô hậm hực đi đến trước trước mặt người áo đen, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lúc này, không biết từ đâu vọng lại tiếng nói: “Tao sẽ giết chúng mày, giết chúng mày…”

Thẩm Sở Hà sững sờ, rõ ràng là cô nghe thấy tiếng nói này.

Mấy người áo đen nhìn nhau, sắc mặt sợ hãi tái nhợt: Lẽ nào là… lẽ nào là, có ma?

Mặc dù Thẩm Sở Hà không tin chuyện ma cỏ trên đời, nhưng trong nhà người chết mà nghe được giọng nói như vậy, cô ta cũng có chút sợ hãi.

Hơn nữa, Thẩm Sở Hà vốn dĩ đã thẹn với lòng, vì cô ta đã làm không ít chuyện trái với lương tâm.

Sau đó, lại có giọng nói u ám quẩn quanh bên tai của Thẩm Sở Hà: “Giết chúng mày…”

“A!”

Thẩm Sở Hà sợ hãi hét lên, vội bịt tai lại.

Ba người áo đen cũng trở nên căng thẳng, nghe Thẩm Sở Hà hét lên, trong lòng cũng run sợ, đồng thời buông tay ra.

“Phịch” một tiếng, thi thể của Chu Hán Khanh ngã xuống đất, vết thương đang chảy máu đầm đìa, lúc này vẫn chảy mãi không thôi.

“Ưm…”

Giọng nói u ám vừa nãy lại truyền đến, nhưng mang theo cả nỗi đau cùng cực.

Bốn người không nói một lời, mở to mắt ra tìm kiếm xung quanh: Không có ma, không có ma, nhất định không có ma! Giọng nói này nhất định là của con người, nhất định là thế!

Tìm kiếm một vòng, cuối cùng bốn người đều nhìn chằm chằm vào thi thể của Chu Hán Khanh.

Chu Hán Khanh đang nhắm mắt, toàn thân đầy máu nằm trên nền nhà, không nhúc nhích gì cả: Nếu bốn người họ đều không nói gì, thì chỉ có Chu Hán Khanh thôi.

Nhưng rõ ràng là Chu Hán Khanh đã chết rồi, rõ ràng bị súng bắn vào ngực trái, đó là vị trí trái tim, sao còn có thể nói chuyện được chứ?

Nhưng chính lúc bốn người họ nhìn chằm chằm Chu Hán Khanh, Chu Hán Khanh vẫn nhắm mắt nằm đó lại nhấp môi nhẹ: “Chúng mày…”

“A!”

Thẩm Sở Hà lại hét lên một tiếng, vội lùi lại vài bước, sau đó trợn mắt nhìn Chu Hán Khanh đang nằm dưới đất, đưa ngón tay run rẩy ra: “Vừa…vừa nãy giọng nói đó, có phải là của Chu Hán Khanh không?”

Ba người áo đen còn lại nuốt nước bọt, nhìn Thẩm Sở Hà, nói: “Hình…hình như đúng vậy.

Bỗng dưng Thẩm Sở Hà hít thở thật sâu, cô chỉ bừa một người áo đen hét lên: “Anh đi kiểm tra xem.”

Vẻ mặt người áo đen được chỉ định biến sắc: Rốt cuộc là Chu Hán Khanh này chết chưa? Nghe nói oán khí của người chết oan nặng lắm, nếu mình đến gần quá, Chu Hán Khanh vùng dậy thì sao đây?

“Mau đi đi!”

Hai người áo đen kế bên sợ đồng bọn lo lắng không đi, liên lụy hai người họ phải đi kiểm tra Chu Hán Khanh, nên đẩy người áo đen đó về trước.

Người áo đen bị đẩy lên loạng choạng bước đi, suýt chút ngã vào thi thể của Chu Hán Khanh!

“A! A! A!”

Người áo đen luống cuống một hồi mới miễn cưỡng bò đến bên cạnh Chu Hán Khanh.

“Nhanh lên, lề mề quá!”

Thẩm Sở Hà đứng khá xa, bực mình hét lên.

Người áo đen nghe Thẩm Sở Hà thúc giục, ủ rũ cúi đầu xuống miễn cưỡng kiểm tra tình trạng của Chu Hán Khanh.

Đầu gối trúng đạn, vết thương vẫn đang chảy máu, vết thương ở vai cũng rất rõ ràng, cũng đang chảy máu, còn ngực trái cũng bị thương cũng có máu…

Nhưng, người áo đen thấy ngực trái của Chu Hán Khanh, bất thình lình dừng lại đó: Theo lý mà nói tim sẽ điều tiết tuần hoàn máu cơ thể, vị trí này mà trúng đạn sẽ chảy máu rất nhiều, đương nhiên, nếu đạn xuyên tim thì Chu Hán Khanh chắc chắn sẽ chết.

Nhưng…

Ánh mắt của người áo đen đầy nghi ngờ, nhưng phần ngực của Chu Hán Khanh rất ít máu chảy ra.

Nghĩ đến đây, người áo đen đưa tay ra thăm dò.

Còn Thẩm Sở Hà và hai người áo đen thấy thế, cũng căng thẳng không kém, họ không biết anh ta đưa tay ra định làm gì!

Người áo đen phụ trách kiểm tra Chu Hán Khanh đưa tay vào vạt áo đầy máu của Chu Hán Khanh.

Đặt tay một lúc lên phần ngực của Chu Hán Khanh, sau đó anh cởi cúc áo của Chu Hán Khanh ra.

Hai người áo đen còn lại chết lặng người, họ cũng không biết đồng bọn mình định làm gì, tại sao thời khắc căng thẳng này mà còn mở cúc áo của Chu Hán Khanh ra!

Thẩm Sở Hà tức giận trợn mắt lên, cô bước đến chỗ người áo đen: Cô muốn hỏi, người này điên điên khùng khùng rốt cuộc đang làm cái gì vậy! Nói không chừng giọng nói lúc này là do anh ta giả ma giả quỷ!

Nhưng, chính lúc Thẩm Sở Hà bước đến bên người áo đen, người áo đen đang cởi cúc áo của Chu Hán Khanh ra, anh căng thẳng hít hít cái mũi, vén phần ngực của Chu Hán Khanh ra

Lúc này đây Thẩm Sở Hà dừng chân lại, quả thực không dám tin vào thứ trước mắt mình!

Một miếng sắt hình tròn màu đen bị bẻ cong, nghiêng qua một bên cắm vào da thịt ở phần ngực trái của Chu Hán Khanh, nhưng máu chảy ra không nhiều lắm.

Thẩm Sở Hà khó hiểu bước đến, cúi đầu chăm chú nhìn miếng sắt hình tròn màu đen đó, hai miếng sắt mỏng màu đen, trên đó vẫn còn nhìn thấy một lớp mạ vàng, còn có chỗ lõm xuống rất sâu, giống như bị đạn bắn qua vậy.

Thẩm Sở Hà cau mày, cô nhận ra tấm sắt màu đen đó chắc là một chiếc đồng hồ quả quýt quý giá.

“Chuyện này là sao đây?” Hai người áo đen còn lại đứng từ xa nhìn thấy miếng sắt đen trên vết thương của Chu Hán Khanh, cũng không biết phải làm thế nào bèn hít thở thật sâu.

Thẩm Sở Hà chăm chú vào chiếc đồng hồ quả quýt màu đen đó, nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đột nhiên, đôi mắt của Thẩm Sở Hà sáng lên: Thì ra là như vậy! Đồng hồ màu đen đã cứu Chu Hán Khanh!

Chắc là Chu Hán Khanh luôn mang theo đồng hồ này bên mình.

Người áo đen vừa nãy nhắm rất chuẩn vào phần ngực của Chu Hán Khanh, viên đạn cũng vừa vặn bắn vào đồng hồ, và không bắn trúng tim của Chu Hán Khanh, nên mới giữ được mạng của anh ta!

Nên tức là, Chu Hán Khanh không chết! Giọng nói kỳ lạ lúc nãy chính là của Chu Hán Khanh phát ra.

Còn tưởng là có ma nữa!

Thẩm Sở Hà sau khi suy nghĩ mọi chuyện thì thở phào nhẹ nhõm, xua tay nhìn ba người áo đen.

Chọn tập
Bình luận