Tô Thanh Dương là cậu chủ của công ty Tô Thị, còn là một nhà thiết kế tài năng. Còn cô, chỉ là một nhân viên quèn, lại đang nuôi bé An An bốn tuổi.
Xét về thân phận, địa vị và quyền thế tiền bạc, hai người đều chênh lệch quá xa. Họ không thể nào có kết quả với nhau!
An Điềm suy nghĩ về những điều này một cách lý trí, nhưng cô cũng từ từ gục đầu xuống.
Sau khi ly hôn với Cố Thiên Tuấn, những đêm thức trắng không ngủ và những ngày bơ vơ không nơi nương tựa, đôi khi cô cũng rất mong có ai đó sẽ cho mình dựa vào.
An Điềm cũng chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, nhưng cô luôn dựa vào bản thân để làm việc chăm chỉ, đối xử thận trọng với tình cảm, bởi vì cô biết thà ít mà tố, lại càng biết rằng mình không thể mơ ước viễn vông.
Tô Thanh Dương là một người tốt, nhưng, mình và anh ấy không thể nào ở bên nhau được.
An Điềm lắc đầu thật mạnh, đi đến bàn, rót một cốc nước và uống một ngụm. Nước mát lạnh chảy qua cổ họng khiến An Điềm bình tĩnh lại. Cô nhìn vào cốc nước, và biết rằng đã đến lúc mình phải nói rõ vài điều với Tô Thanh Dương.
Ngay lúc đó, điện thoại của An Điềm báo một tin nhắn vừa tới. Cô đặt cốc nước xuống và cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn của Tô Thanh Dương: An Điềm, nụ hôn vừa nãy, xuất phát từ trái tim tôi. Vậy, ngày mai là thứ bảy, chúng ta có thể gặp nhau không? Tôi muốn nói với cô vài điều.
An Điềm siết chặt cái điện thoại trong tay, không biết phải trả lời Tô Thanh Dương thế nào.
Cô đi tới đi lui trong phòng và do dự một lúc lâu, cuối cùng ném điện thoại sang một bên, định sẽ không trả lời Tô Thanh Dương: Trả lời trực tiếp qua điện thoại thì sẽ không nghiêm túc, cô nghĩ mình nên gặp mặt để nói rõ. Nhưng, cô phải làm sao để từ chối Tô Thanh Dương mà không để lộ dấu vết của mình đây?
An Điềm nhìn lên trần nhà, cả đêm trăn qua trở lại, không thể nào ngủ được.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng ban mai chiếu qua ô cửa sổ nhỏ của An Điềm, cô dụi mắt và ngồi dậy.
Hôm nay là thứ bảy, An Điềm không phải đi làm, càng không cần phải gặp mặt Tô Thanh Dương. Đây là việc khiến An Điềm cảm thấy hài lòng.
Nhưng tối qua khi ở nhà hàng Tây, đã hứa với Cố Thiên Tuấn sẽ thiết kế quần áo cho Chu Mộng Chỉ, nên An Điềm nghĩ mình phải bắt tay vào làm ngay. Nhưng, Chu Mộng Chỉ không hề đưa ra yêu cầu gì với cô, rốt cuộc cô nên làm gì đây?
Ngay khi An Điềm đang khổ não, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. An Điềm lấy làm lạ, cô có rất ít bạn bè ở thành phố H, ai mà gõ cửa nhà mình vào sáng sớm thế này?
An Điềm mặc nguyên bộ đồ ngủ ra mở cửa, thì thấy bà chủ nhà đang đứng đó, dòm ngó vào nhà mình bằng ánh mắt rất tò mò: “An Điềm à, cậu bạn trai thứ hai của cô về rồi hả?”
Bạn… bạn trai thứ hai?
An Điềm cô vẫn là gái độc thân mà trời! Lấy đâu ra cậu bạn trai thứ hai?
“Chị chủ nhà ơi, có phải chị bị ảo giác rồi không? Em lấy đâu ra bạn trai ạ? Lại còn là người thứ hai?” Trên mặt An Điềm đầy vẻ “chị đùa gì vậy”.
“Ối xời! An Điềm à, cô đừng xấu hổ nữa, tôi biết hết rồi.” Bà chủ nhà bước tới, bộ dạng thật nhiệt tình. “Lần trước, tôi nhìn thấy một anh chàng lái xe sang đưa cô về nhà. Tối qua, tôi lại thấy một anh chàng đẹp trai khác lái xe sang đưa cô về nhà. Theo tôi thấy, An Điềm à, cuộc sống tốt đẹp của cô sắp đến rồi đấy!”
An Điềm nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt. Chị chủ nhà này ngoài việc thu tiền thuê nhà ra, còn thích nhìn lén việc riêng của người khác à? Ngay cả việc có mấy người đưa mình về nhà, chị ấy cũng biết rõ luôn!
“Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, mọi việc không phải như chị nghĩ đâu. Hai người đó, một người không liên quan gì đến em, còn người kia chỉ là bạn của em mà thôi.” An Điềm bất lực giải thích.
“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ không nói với ai đâu mà.” Bà chủ nhà nói xong câu này rồi bồi thêm một câu. “Có điều, hàng xóm trong tòa nhà này đều biết hết rồi.”
“Cái gì?” An Điềm không nói nên lời. Tất cả hàng xóm trong cả tòa nhà đều biết?
May mà cô thường bận rộn với công việc, không có thời gian để giao lưu với hàng xóm xung quanh, nếu không, cô sẽ ăn đủ luôn rồi!
“Dù chị có nói hay không, hai người đó thực sự không liên quan gì đến em cả.” Việc đã đến nước này, An Điềm chỉ có thể nhún vai, tỏ vẻ mình không quan tâm.
“Rồi rồi rồi, cô nói sao thì cứ vậy đi. Nhưng mà, tôi nói này. An Điềm à, cô cũng không còn nhỏ nữa, khó khăn lắm mới gặp được đàn ông tốt, dù thấy không phù hợp, cũng phải nắm lấy cơ hội chứ!” Bà chủ nhà nhẹ nhàng khuyên bảo An Điềm bằng dáng vẻ của một người từng trải. “Nhớ lại hồi đó, tôi cũng có nhiều người thích lắm…”
“Chị ơi, em còn chút việc phải làm, có thể nào nói sau được không?” An Điềm nói xong câu này, cũng không đợi bà chủ nhà trả lời, liền đóng sầm cửa lại.
An Điềm đau đầu thở dài: Giữa người với nhau, giữ một khoảng cách thích hợp chẳng phải là tốt nhất sao? Tại sao có những người cứ thích thăm dò xem người khác đã làm gì, đã nói gì? Cuộc sống của họ thực sự nhàm chán đến mức này sao?
An Điềm lắc đầu rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mặc dù đã bị bà chủ nhà quấy rầy một lúc, nhưng việc phải làm thì cô vẫn phải làm. Hôm nay nhất định phải thiết kế được hình dáng tổng thể của chiếc váy dành cho Chu Mộng Chỉ!
An Điềm buộc tóc cao lên, thay một bộ đồ thoải mái, bôi son bóng và đi ra ngoài.
Hôm nay, cô định đến thư viện ở trung tâm thành phố để đọc vài cuốn sách về thiết kế thời trang, hy vọng sẽ tìm được chút cảm hứng để thiết kế quần áo cho Chu Mộng Chỉ.
Thư viện ở trung tâm thành phố có môi trường rất tốt, ở đó có đủ loại sách. Những người đến đây đọc sách, lúc đi lại đều cố gắng không gây ra tiếng động.
An Điềm đã đăng ký mượn một cuốn sách về thiết kế thời trang, rồi tìm một góc yên tĩnh để và ngồi xuống.
An Điềm vừa lật sách vừa thử phác thảo thiết kế, phần tóc mai thỉnh thoảng rơi xuống. Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, làm cho khuôn mặt của An Điềm càng trắng trẻo hơn. Tất cả những điều này, đẹp tựa như một bức tranh.
Song, bức tranh đẹp này không tồn tại được lâu, vì có một cặp đôi cầm hai cuốn sách và ngồi xuống đối diện với An Điềm.
Việc này không phải mấu chốt, mà mấu chốt là khi cô gái đó ngồi xuống liền bắt đầu nói chuyện không ngừng. Mặc dù không nói lớn tiếng ồn ào, nhưng trong thư viện yên tĩnh, nó vẫn rất chói tai.
“Anh Trạch, cám ơn anh đã đi cùng em đến thư viện. Anh biết không, tuần nào em cũng đến thư viện đọc sách hết đấy. Phụ nữ mà, không chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp, mà còn phải có vẻ đẹp bên trong nữa.” Cô gái đó nói xong liền đưa tay lên vuốt ve mặt mình.
Anh chàng ngồi cạnh cô gái kia dường như chỉ mỉm cười và không nói gì.
Song, cô gái đó vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Anh Trạch à, em nhớ em từng đọc một cuốn tiểu thuyết, ghi lại những sự kiện của thời nhà Tần đấy! Nhà tư tưởng và nhà triết học nổi tiếng, Nietzsche, đã nói, đọc lịch sử giúp con người khôn ngoan hơn. Vì vậy, em rất thích lịch sử. Em nhớ tên của cuốn tiểu thuyết đó là… Tên là gì ta? Phải rồi! Tên là Bán Nguyệt Truyện!”
“Xì!” An Điềm thực sự không thể kìm được phải phì cười. Bán Nguyệt Truyện gì trời? Đó là Mị Nguyệt Truyện! Bên cạnh đó, cuốn tiểu thuyết đó có một phần hư cấu. Nếu cô gái kia có hứng thú với lịch sử như thế, thì cô ta nên đọc “Sử Ký” hoặc “Tư Trị Thông Giám” mới phải!
Còn nữa, câu “đọc lịch sử giúp con người khôn ngoan hơn”, hình như là do nhà tư tưởng và nhà giáo dục Bacon nói thì phải, sao tự dưng lại trở thành do Nietzsche nói rồi?
An Điềm lắc đầu, cảm thấy anh chàng đi cùng cô gái kia, chắc trình độ kiến thức cũng như cô ta mà thôi. Nếu không, làm sao anh ta có thể chịu đựng được một sai lầm cơ bản như thế chứ?
Tuy nhiên, cặp đôi kia vẫn đang trò chuyện rôm rả, dường như không nghe thấy lời chế nhạo của An Điềm.
Nhưng An Điềm không thể chịu đựng được nữa, bởi vì cô gái kia nói chuyện ngày càng to tiếng hơn!