Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà An Điềm gần như đã nhớ lại toàn bộ những việc trong cuộc đời mình. Trong 25 năm qua, cô hầu như đã nếm trải hết tất cả đắng cay ngọt bùi, thế nên bây giờ chỉ còn lại một trái tim lãnh đạm mà thôi.

An Điềm vẫn cứ ngồi trên ghế ở góc sảnh, nhìn người ra kẻ vào vui vẻ trò chuyện, dường như vô lo vô nghĩ, đột nhiên có một cảm giác xa cách với thế giới.

An Điềm miễn cưỡng mỉm cười, chợt cảm thấy cằm hơi ngưa ngứa, cô đưa tay lên chùi một chút thì thấy bàn tay mình dính đầy nước mắt, bèn vội vàng sờ lên mặt, phát hiện ra mình đã khóc không biết từ lúc nào.

Đúng lúc này, một miếng khăn giấy màu trắng bỗng được chìa ra trước mặt An Điềm.

An Điềm ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt đầy quan tâm của Tô Thanh Dương đang nhìn mình.

“Cảm ơn anh.” An Điềm gật đầu với Tô Thanh Dương rồi nhận miếng khăn giấy, sau đó cẩn thận lau nước mắt. Cũng may thợ trang điểm của Lâm Hiểu Hiểu đã trang điểm cho cô bằng những mỹ phẩm tốt nhất, nên dù cô khóc nhiều như vậy nhưng cũng không bị nhòe.

Tô Thanh Dương thấy An Điềm nhận khăn của mình rồi bèn ngồi xuống bên cạnh cô.

An Điềm hít một hơi thật sâu rồi quay sang cười nói với Tô Thanh Dương: “Tô tổng nói chuyện với mấy vị tổng giám đốc khác sao rồi?”

“Những người cần chào hỏi tôi đều chào hỏi cả rồi.” Tô Thanh Dương nhún vai, nét mặt có chút mệt mỏi, xem ra anh rất không thích những nơi huyên náo khách sáo thế này.

“Phó tổng Hồ đâu? Ông ấy mà đi với anh thì sẽ đỡ hơn đấy.” An Điềm mỉm cười, nhờ có sự xuất hiện của Tô Thanh Dương mà cô đã thoát ra được khỏi kí ức, tâm trạng cũng không còn quá nặng nề nữa.

“Bố tôi bảo cho tôi đi một mình thử xem sao, cho nên lần này không bảo phó tổng Hồ đi cùng.” Tô Thanh Dương nhún vai tự mình kiểm điểm, “Lần này hình như do không có sự giúp đỡ của phó tổng Hồ nên tôi thật sự cảm thấy rất vất vả. Lúc trước có phó tổng Hồ đi cùng, tôi không nhận ra lại khó khăn thế này.”

“Tô tổng còn trẻ như vậy mà đã làm được những việc này cũng xem như là xuất sắc lắm rồi.” An Điềm thật lòng khen ngợi.

Tô Thanh Dương lắc đầu, chỉ cười với An Điềm, rồi anh chợt khựng lại, nhìn An Điềm hỏi một cách thăm dò: “Tuy năng lực của tôi miễn cưỡng thì cũng có thể xem là tạm được, nhưng tôi lại cảm thấy mình kém xa Cố tổng, anh ấy chỉ lớn hơn tôi vài tuổi thôi mà giỏi hơn tôi rất nhiều! Cô thấy có phải không, An Điềm?”

An Điềm vừa nghe Tô Thanh Dương nhắc đến tên của Cố Thiên Tuấn thì bất giác sa sầm nét mặt, nhưng sau đó lại cười nói: “Cố Thiên Tuấn… Cố tổng thật sự rất có năng khiếu trong chuyện kinh doanh.”

“Vậy An Điềm à, cô ngoài việc biết Cố tổng ngoài có năng khiếu trong kinh doanh ra thì còn biết gì khác về anh ấy nữa không?” Tô Thanh Dương dần dần phát hiện ra, mỗi khi có mặt của Cố tổng thì trông An Điềm có vẻ gì đó không ổn, không lẽ An Điềm và Cố tổng vốn quen nhau từ trước sao? Giữa họ trước đây là quan hệ gì?

An Điềm đương nhiên nghe ra ý trong câu hỏi của Tô Thanh Dương, bèn cười hỏi lại: “Tô tổng, anh có biết trước đây tôi như thế nào không?”

“Như thế nào cơ?” Tô Thanh Dương cũng đang rất muốn biết về quá khứ của An Điềm.

“Cũng giống như Hiểu Hiểu vậy!” Ánh mắt An Điềm chợt nhìn về xa xăm, sau đó nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu đang đứng cách đó không xa, trông thấy cô đang quát tháo giật lấy cái li trong tay Lâm Kính Trạch, không cho anh uống rượu nữa.

“Giống Hiểu Hiểu sao?” Tô Thanh Dương cũng quay sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu, cảm thấy nghi hoặc, An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu là hai người có tính cách hoàn toàn khác hẳn nhau, An Điềm trước đây thật sự giống như Lâm Hiểu Hiểu sao?

“Đúng vậy.” An Điềm nghiêm túc gật đầu với Tô Thanh Dương, “Vậy nên tôi rất mong Hiểu Hiểu có thể được ở bên người mà cô ấy yêu, cũng muốn bảo vệ Hiểu Hiểu mãi mãi không bao giờ bị tổn thương, cũng giống như bảo vệ mình của năm xưa vậy.”

Có nhiều khi con người ta có những khiếm khuyết không thể bù đắp được ở bản thân thì sẽ mong có thể nhìn thấy sự hoàn hảo đó ở người khác. An Điềm hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Thanh Dương lúc này đang kinh ngạc mà hỏi: “Vì vậy, Tô tổng à, anh có thể thử xem sao không?”

“Thử xem sao? Thử xem sao cái gì chứ?” Tô Thanh Dương lại ngạc nhiên hỏi lại.

“Thử ở bên cạnh Hiểu Hiểu.” An Điềm nghiêm túc nhìn Tô Thanh Dương, “Cũng có thể do vừa nhớ lại chuyện xưa nên khiến tôi có chút cảm khái. Cho dù tôi đã từng hứa với anh là sẽ không ghép đôi anh với Hiểu Hiểu, nhưng bây giờ tôi vẫn rất muốn nói với anh điều này, Tô tổng à, anh thử đến bên Hiểu Hiểu đi được không? Tôi rất mong nhìn thấy một con người khác của mình có thể có được kết cục hạnh phúc và vui vẻ.”

Tô Thanh Dương nhìn ánh mắt khẩn cầu của An Điềm, gương mặt anh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trở nên đăm chiêu, cuối cùng anh gật đầu: “Được, tôi hứa với cô, tôi sẽ thử đến bên Hiểu Hiểu, bởi vì tôi rất muốn tìm hiểu về cô trước đây.”

Thấy vẻ mặt trịnh trọng của Tô Thanh Dương, An Điềm cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Tô Thanh Dương thật sự khác với Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn là người nếu chưa đạt mục đích thì sẽ không bao giờ từ bỏ, rất tuyệt tình, quyết đoán và tàn nhẫn, nhưng Tô Thanh Dương thì lại khác, ngoài vẻ ngoài dịu dàng ra, anh còn có một trái tim tràn đầy tình cảm, chỉ cần anh nghiêm túc tiếp xúc với Hiểu Hiểu thì hai người chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.

Thuyết phục được Tô Thanh Dương rồi, An Điềm trở nên vui hơn hẳn, bắt đầu chuyển sang trò chuyện linh tinh. Cô và Tô Thanh Dương ngồi ở một góc trò chuyện vui vẻ cho đến tận khi buổi tiệc gần kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, Chu Mộng Chỉ cùng Cố Thiên Tuấn đi chào hỏi khách khứa đã thay liên tục mấy bộ váy.

An Điềm đương nhiên cũng nhận ra những bộ lễ phục mà Chu Mộng Chỉ mặc đều là của các nhãn hàng nổi tiếng thế giới, có bộ váy tiên nữ màu vàng nhạt phối với tóc búi cao và trâm cài cổ phong, có bộ váy phong cách nữ vương màu đen phối với vòng lưu li ngũ sắc, có bộ váy liền thân màu tím nhạt phối với trang sức bằng vàng hình lá mơ, ngoài ra còn vài bộ váy sang trọng quý phái khác nữa.

Nhưng tuyệt nhiên lại không có bộ Bầu Trời Đầy Sao mà cô đã tốn bao tâm huyết thiết kế ra.

Theo những hiểu biết của An Điềm về Chu Mộng Chỉ thì cô cũng đoán được là Chu Mộng Chỉ chắc chắn sẽ không mặc trang phục do cô thiết kế ra, vì dù gì việc cô ta mê các nhãn hàng nổi tiếng và xem thường người khác, cô đã nhìn thấy quá rõ rồi.

Nhưng dù sao Bầu Trời Đầy Sao cũng là bộ đồ mà cô mất rất nhiều thời gian mới làm ra được, bao nhiêu mồ hôi nước mắt đã đổ vào đó, thế mà bây giờ lại không thấy đâu. An Điềm vốn đã rất trông đợi nhưng bây giờ lại không được thấy bộ váy, trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Tô Thanh Dương đương nhiên cũng nhận ra Chu Mộng Chỉ đã không mặc Bầu Trời Đầy Sao xuất hiện trong buổi tiệc, anh thấy rất nghi hoặc, càng muốn cho An Điềm một câu trả lời.

Nghĩ vậy, Tô Thanh Dương lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi nói với An Điềm: “Buổi tiệc sắp kết thúc rồi, hai vợ chồng Cố tổng đang tiễn khách, chúng ta qua đó chào một tiếng, nhân tiện hỏi về Bầu Trời Đầy Sao luôn.”

An Điềm biết mục đích của Tô Thanh Dương, cũng rất cảm kích ý tốt của anh, nhưng cô lắc đầu từ chối lời đề nghị này: “Vợ chồng Cố tổng đang tiếp các nhân vật lớn của thành phố H và các nơi khác, tôi chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi thì không nên đi! Còn về việc Bầu Trời Đầy Sao thì cứ kệ đi vậy.”

Thật ra, An Điềm hiểu rất rõ, bây giờ tiệc đã sắp kết thúc rồi, cho dù là Chu Mộng Chỉ cố tình không mặc Bầu Trời Đầy Sao hay là quên không mặc nó thì cũng không còn kịp nữa, tâm huyết của cô sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt mọi người, thế nên việc gì phải đi hỏi nữa?

Vả lại, xã hội này không phải có rất nhiều việc như vậy sao? Khi bạn dốc hết sức lực ra để làm điều gì đó, nhưng chỉ cần có vài người quyền cao chức trọng khẽ động một ngón tay thôi thì tất cả sự cố gắng của bạn đều sẽ thành công cốc hết.

Song An Điềm cũng biết đây không phải là lí do để cô từ bỏ. Chỉ có luôn kiên trì nỗ lực thì mới đạt được thành công, một khi nhờ sự nỗ lực của mình mà có được sự tôn trọng thì những người trước đây từng chèn ép chúng ta lúc này sẽ không còn quyền lực gì nữa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky