Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 503

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

60503.Trong bệnh viện…

Đầu vừa nhức vừa nặng, toàn thân đau rã rời, nhất là vùng ngực, cơn đau nhói lên rất rõ rệt.

An Điềm mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là một màu trắng sạch sẽ, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

“Đau quá.”

An Điềm đưa tay ra ôm lấy ngực mình.

“Em đau ở đâu?”

Cố Thiên Tuấn luôn ngồi bên giường bệnh lập tức nắm lấy tay An Điềm.

Đây là giọng của Cố Thiên Tuấn…

An Điềm lập tức nắm lại tay anh, bàn tay rắn chắc ấm áp, mang lại cho người ta một cảm giác yên tâm.

An Điềm quay mặt sang, trông thấy Cố Thiên Tuấn đang ngồi cạnh giường. Anh đang mặc áo sơ mi trắng, mấy nếp nhăn trên áo khiến anh trông không còn được trầm ổn như mọi khi nữa mà trở nên như một người bình thường, một người chồng đang rất lo lắng cho vợ mình.

“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm khẽ động đậy cơ thể, muốn ngồi dậy.

“Em nằm yên, đừng cử động.” Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng giữ vai An Điềm lại, “Ngoại trừ mấy vết thương ngoài da thì khoang mũi và cổ họng em cũng bị tổn thương nhiều, mà quan trọng nhất là do bị ngạt nước nên bây giờ em đang bị viêm phổi.”

“À.” An Điềm ngoan ngoãn gật đầu, “Thảo nào đầu của tôi lại nặng như vậy, thì ra là do tôi đang bị sốt.”

“Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt cho em rồi, một lát nữa sẽ đỡ thôi.” Cố Thiên Tuấn đưa tay sờ lên cái trán ửng đỏ của An Điềm, nét mệt mỏi và lo lắng hiện rõ trên gương mặt, “An Điềm, anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em.”

“Không phải lỗi của anh.” An Điềm lập tức phẩy tay, “Vả lại không phải bây giờ tôi đã không sao rồi sao?”

“Nằm trên giường bệnh mà bảo là không sao à?” Cố Thiên Tuấn biết An Điềm đang an ủi mình, nhưng cô càng hiểu chuyện thì lại càng khiến trong lòng anh cảm thấy áy náy.

Điểm yếu này của anh đúng là đã khiến anh đau lòng.

“Không sao mà.” An Điềm cố hết sức trả lời bằng giọng tươi tắn, cho dù đầu đang rất đau, cô vẫn tỏ ra thản nhiên: “Cố Thiên Tuấn, tôi ngủ chắc cũng lâu rồi nhỉ? Bây giờ muốn ngồi dậy một chút.”

“Thôi được.” Cố Thiên Tuấn không thẳng nổi An Điềm, đành phải đứng dậy chỉnh gối rồi đỡ An Điềm ngồi dậy.

“Phải rồi!” An Điềm vừa ngồi dậy chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên nắm chặt tay Cố Tiên Tuấn, hốt hoảng trợn tròn mắt hỏi, “Đội trưởng vệ sĩ sao rồi? Tôi còn nhớ lúc tôi bị bắt cóc thì anh ấy đã bị thương nặng, còn có một anh vệ sĩ khác nữa, họ… họ…”

An Điềm nói đến đây, nước mặt lập tức tuôn rơi, cả người run bần bật: “Họ…”

“An Điềm, em đừng khóc.” Cố Thiên Tuấn ôm lấy An Điềm, nhẹ nhàng an ủi, “Sau khi em bị bắt cóc, Lâm Hiểu Hiểu đã chạy đến đó, sau đó Kính Trạch cũng đến, cứu được đội trưởng vệ sĩ rồi.”

“Vậy anh ấy sao rồi? Bây giờ đang ở đâu?” Nước mắt An Điềm vẫn rơi lã chã, nếu không phải vì để bảo vệ cho cô thì họ đã không bị như vậy rồi.

“Đội trưởng được cứu rồi, nhưng do vết thương quá nặng nên bây giờ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, dù vậy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghe tin đội trưởng vẫn còn sống, An Điềm mới dần yên tâm lại một chút.

Nhưng người vệ sĩ đã bị bắn chết kia thì…

Nghĩ đến điều ấy, nước mắt An Điềm lại rơi.

“An Điềm, em đừng như vậy.” Cố Thiên Kỳ biết An Điềm đang buồn chuyện gì, thế nên vừa lau nước mắt cho cô vừa khẽ nói: “Cái tên đã bắn chết vệ sĩ ấy, anh đã xử lí hết rồi, anh cũng xử luôn cả bọn còn lại.”

Giọng của Cố Thiên Tuấn rất nhẹ nhàng, mô tả lại cũng chỉ đơn giản nói vài câu, nhưng chỉ một câu nói ấy của anh thật ra đã gây ra một trận phong ba trong thành phố H.

Bây giờ mọi người đều đồn đại, Vương tổng quyền cao chức trọng kia không biết đã đắc tội gì với Cố tổng tập đoàn Cố Thị, bây giờ tất cả thuộc hạ mà ông ta đào tạo đều đột nhiên mất tích hết, toàn bộ tài sản trong một đêm đều mất sạch, không những vậy, Vương tổng còn vào cảnh vợ con li tán, cuối cùng không biết đã lên cơn điên hay là đã chết rồi nữa.

Cố Thiên Tuấn lăn lộn thương trường nhiều năm, hành sự không bao giờ lưu tình, lão Vương tổng này dám bắt cóc An Điềm thì đương nhiên sẽ có kết cục rất thê thảm, trên thế gian này không ai có quyền được động vào An Điềm cả!

Cố Thiên Tuấn khẽ xoa đầu An Điềm, hoàn toàn không mang dáng vẻ của một Cố đại tổng tài lạnh lùng.

An Điềm nằm trong lòng Cố Thiên Tuấn, tâm trạng dần bình tĩnh lại, sụt sịt mũi hỏi: “Vậy còn Ninh Tuyết Tuyết? Tôi nhớ cô ta hình như cũng bị thương.”

An Điềm cau mày nghĩ, so với vết thương của mình thì Ninh Tuyết Tuyết có vẻ bị thương còn nghiêm trọng hơn.

Hơn nữa Ninh Tuyết Tuyết còn là bạn thân từ bé của Cố Thiên Tuấn, bố mẹ của hai người cũng có thâm giao, bây giờ Cố Thiên Tuấn lại nổ súng bắn Ninh Tuyết Tuyết như vậy có phải là quá đáng rồi không?

“Sau khi băng bó vết thương xong, anh đã phái người đưa cô ta về Mỹ rồi.” Giọng của Cố Thiên Tuấn vẫn không có sự thay đổi, nếu không phải vì nể mặt mẹ anh thì Ninh Tuyết Tuyết e là sẽ không thể có kết cục tốt thế này.

“Nhưng bố mẹ Ninh Tuyết Tuyết…”

“Cho dù là ai cũng đều không được làm tổn thương em!” Cố Thiên Tuấn đưa tay chặn lên môi An Điềm, không cho cô nói nữa: Cô bé này, đã bị thương nặng như vậy rồi, sao vẫn còn lo lắng cho mình như vậy? Mình là tổng tài tập đoàn Cố Thị, không lẽ cần một cô gái như cô phải lo cho sao?

“Được rồi.” An Điềm ngoan ngoãn gật đầu, rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó, quay sang nói với Cố Thiên Tuấn, “Phải rồi, Cố Thiên Tuấn, anh…”

“An Điềm, em mới ngủ có một buổi chiều thôi mà đã dậy rồi, sao không nghỉ ngơi thêm đi mà nói nhiều như vậy?” Cố Thiên Tuấn có hơi bất lực.

“Một câu cuối cùng thôi, chỉ một câu cuối cùng thôi!” An Điềm cười ngượng ngùng.

“Em nói đi.” Cố Thiên Tuấn thở dài, anh có thể làm gì được An Điềm chứ?

“Lúc đó Hiểu Hiểu là người đầu tiên đến cứu tôi, cô ấy giờ đâu rồi?”

“Hiểu Hiểu sau khi nghe bác sĩ nói em không sao thì đã cùng về với Kính Trạch rồi, bảo là khi nào em tỉnh lại sẽ đến thăm em.”

“À.” An Điềm gật đầu, “Hiểu Hiểu đã cứu tôi, theo anh tôi phải làm sao để cảm ơn cô ấy đây?”

“Lần trước không phải cô ta đã hại em sao? Xem như hòa.” Cố Thiên Tuấn nhún vai, thản nhiên đáp.

“Hai chuyện khác nhau mà.” An Điềm lắc đầu. Thật ra ngay khoảnh khắc trông thấy Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm liền cảm thấy mình trước đây thật là nhỏ mọn, Lâm Hiểu Hiểu vốn đâu có ác ý với cô, chẳng qua chỉ là bị người ta lừa, chuyện ấy hoàn toàn có thể tha thứ được mà.

“Vậy em cứ làm theo ý mình đi.” Cố Thiên Tuấn xoa đầu An Điềm cười nói.

“Nhiên Nhiên, chị không sao chứ?”

Khi An Điềm và Cố Thiên Tuấn đang cười với nhau thì Cố Thiên Kỳ đột nhiên xông vào phòng bệnh.

Anh đưa ánh mắt lo lắng nhìn vào phòng bệnh, nhưng khi trông thấy cảnh tượng thân mật giữa An Điềm và Cố Thiên Tuấn thì bước chân đang bước vội vào chợt khựng lại.

“Thiên Kỳ, sao em lại đến đây?” An Điềm cười với Cố Thiên Kỳ, “Đã làm giám đốc rồi sao còn không biết kìm chế như vậy?”

Cố Thiên Kỳ ngẩn người, cố gắng giấu đi tâm trạng kích động của mình: “Buổi sáng lúc họp, anh của em đột nhiên chạy ra ngoài, em hỏi Trương Hiển Hy đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy cũng không nói rõ ràng, sau đó em mới biết là chị đã xảy ra chuyện, nên vội vàng chạy đến đây ngay.”

Chọn tập
Bình luận