60429.Cảnh vật ngoài cửa xe từ từ lùi ra sau, An Điềm cứ như vậy nhìn nửa bên mặt của Cố Thiên Tuấn, nhất thời quên mất muốn nói gì, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập loạn xạ.
Người đàn ông Cố Thiên Tuấn quả nhiên là yêu nghiệt, tùy tiện lái xe hay làm một động tác gì cũng vẫn rất bảnh!
An Điềm ngẩn ngơ nhìn nửa mặt của Cố Thiên Tuấn, trong lòng thở dài.
“Sao vậy?” Cố Thiên Tuấn quay qua nhìn An Điềm, phát hiện ánh mắt của cô có chút kỳ lạ, nên hỏi, “Sao lại nhìn anh như vậy? Trên mặt anh có gì à?”
“Cố Thiên Tuấn, anh đẹp trai quá!” An Điềm không kìm chế được, cuối cùng cũng nói ra tiếng lòng đã cất giấu trong tim từ lâu.
Nhưng khi nghe lời khen của An Điềm, Cố Thiên Tuấn không hề ngạc nhiên, anh vẫn lái xe, sau đó hững hờ gật đầu: “Anh biết mà”
“Hứ” An Điềm lườm Cố Thiên Tuấn một cái, biết mình không nên khen, nếu không anh ta sẽ tự luyến đến chết! Lần sau mà có si mê Cố Thiên Tuấn, bất luận thế nào cũng phải kìm nén lại không được nói ra.
“Nói đi, thật ra lúc nãy định hỏi gì?” Cố Thiên Tuấn thong thả nói, nếu anh đoán không sai, nhất định là khi An Điềm muốn hỏi mình một số vấn đề, thì nhìn thấy nửa bên mặt của mình, kết quả bị vẻ đẹp mình cuốn hút nên quên béng đi mất.
Được Cố Thiên Tuấn nhắc nhở, An Điềm mới sực nhớ vấn đề mà lúc nãy mình định hỏi: Lúc ở bệnh viện dì Tần nói hình như mai là ngày đặc biệt, nói xong thấy Cố Thiên Tuấn không có phản ứng gì, giọng của dì Tần còn rất khó chịu.
Nhưng An Điềm quả thực không nhớ ngày mai là ngày gì, đành hỏi Cố Thiên Tuấn.
“Cố Thiên Tuấn, anh biết mai là ngày gì không?” An Điềm vừa ngắm nhìn nửa bên mặt của Cố Thiên Tuấn vừa nói.
Nghe An Điềm hỏi như vậy, Cố Thiên Tuấn siết chặt tay đang cầm vô lăng, tiếp theo anh thả lỏng ra như không có chuyện gì, giọng thản nhiên, “Ngày mai là ngày mai, còn có thể là ngày đặc biệt gì chứ?”
Đúng rồi, mai là mai, còn có thể là ngày đặc biệt gì chứ, An Điềm gãi gãi đầu, càng lúc càng cảm thấy Cố Thiên Tuấn có chút kỳ lạ.
Còn Cố Thiên Tuấn, thấy An Điềm cúi đầu xuống còn tưởng An Điềm nghĩ anh thực sự không nhớ ngày mai là ngày gì nên có chút thất vọng.
An Điềm em nhất định không biết, tối mai, anh sẽ cho em một bất ngờ lớn, và còn cả lời thề suốt cuộc đời này nữa!
Cố Thiên Tuấn nhìn phong cảnh trước mắt, bất giác vểnh miệng lên, tiếp tục hỏi: “An Điềm, nói đến ngày mai thì đúng là anh có một chuyện.
“Có chuyện gì vậy?” Bây giờ An Điềm vẫn còn ngạc nhiên với những lời nói của anh.
“Chiều mai anh đi công tác, nên tối mai em phòng không gối chiếc ở nhà nhé.” Cố Thiên Tuấn vờ ra vẻ tiếc nuối nói.
“Ai phòng không gối chiếc chứ?” An Điềm hừ một tiếng, “Phòng của tôi vốn dĩ chỉ mình tôi ở! Cũng không biết ai mặt dày, lần nào vừa tỉnh dậy cũng phát hiện mình đang bị ôm bởi ai đó.”
Cố Thiên Tuấn cười, không nói gì: “Được rồi, vậy thì anh nói em nghe chuyện này, tối mai ngoan ngoãn ở nhà đi, đợi anh về nhé.”
“Anh có về hay không cũng không liên quan đến tôi!” An Điềm bĩu môi, không thèm nhìn Cố Thiên Tuấn.
Cô vừa nãy do dự một chút, vẫn chưa nói chuyện Tần Thanh Nguyệt mời mình đến nhà ăn cơm cho Cố Thiên Tuấn biết.
Bây giờ Cố Thiên Tuấn cực kì không thích mình chạm mặt với Tô Thanh Dương, đúng lúc tối mai Cố Thiên Tuấn phải đi công tác, như vậy mình sẽ lén đi, không phải giải thích gì nhiều nữa.
Nghĩ đến đây, An Điềm ngồi dựa lưng về sau, thích thú trong lòng.
Còn Cố Thiên Tuấn, trong lòng chuẩn bị cho chuyện tối mai, cũng không để ý tâm trạng đắc ý của An Điềm.
Khi Cố Thiên Tuấn và An Điềm trở về biệt thự, An An đã tan học rồi.
Thấy An Điềm trở về, An An đang ngồi đợi liền chạy nhanh đến bổ nhào vào trong lòng của An Điềm, cậu ôm choàng lấy cổ của An Điềm, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!”
An Điềm hôn lên đôi má trắng trẻo bụ bẫm của An An, vờ không vui nói: “Nhưng mẹ không nhớ An An!”
“Tại sao vậy?!” An An vừa nghe đã không vui rồi, nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ của An Điềm, “An An ngoan như vậy, lại nghe lời nữa, sao mẹ lại không nhớ An An?”
“Vì dạo này con cứ đi đâu không thấy bóng dáng!” An Điềm vờ tức giận véo mũi của An An, nói, “Mỗi lần mẹ muốn tìm con, con đều chơi với các chú vệ sĩ, sắp quên mẹ luôn rồi!”
“Không phải như vậy đâu!’An An vừa nghe xong đã sốt sắng lên, “Là chú Cố nói, chú có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ, bảo con chơi mấy chú vệ sĩ, nên con mới đi đấy!”
“Vậy sao?” An Điềm ngạc nhiên.
“An An không bao giờ nói dối mẹ cả!” An An vỗ vỗ ngực mình, lại bắt đầu dính chặt An Điềm, “An An không muốn rời xa mẹ đâu!”
An Điềm nghe An An nói vậy, lập tức quay sang nói với Cố Thiên Tuấn: Hay nhỉ, thì ra mọi chuyện là do anh! Còn gạt An An nói có chuyện quan trọng, rõ ràng lần nào cũng…
Nghĩ đến đây, An Điềm liền đỏ mặt, sau đó càng tức giận nhìn Cố Thiên Tuấn.
Nhưng điều khiến An Điềm không nghĩ đến là khi tội lỗi của Cố Thiên Tuấn bị An An vạch trần, Cố Thiên Tuấn không hề cảm thấy hối hận gì cả!
Anh hững hờ nhún vai nói với An Điềm: “Đúng mà, anh đúng là có chuyện quan trọng muốn nói với em, lẽ nào em muốn anh nói trước mặt An An?”
“Tôi…” An Điềm há hốc miệng, không biết nói gì, thế ra, mình còn phải khen Cố Thiên Tuấn có lòng sắp xếp mọi chuyện à?
“Không cần khen anh đâu, anh luôn suy nghĩ mọi chuyện rất chu đáo.” Cố Thiên Tuấn nghiêm túc gật đầu với An Điềm.
“Anh…” An Điềm đã không tìm ra được từ ngữ nào để hình dung bộ mặt dày của Cố Thiên Tuấn, trước đây có làm thế nào cô cũng không thể tưởng tượng ra được Cố Thiên Tuấn lại là người như vậy!
“À, mẹ ơi!” Trong lúc An Điềm dùng ánh mắt thân thương nhìn Cố Thiên Tuấn, An An đột nhiên vuốt mặt An Điềm, vẻ mặt muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.
“Sao con?” An Điềm sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An hỏi.
“Cô giáo nói, vài ngày nữa có buổi họp phụ huynh!” An An nhìn An Điềm rồi lại nhìn Cố Thiên Tuấn, “Chú Cố, bố mẹ của các bạn đều đến.”
Nghe An An nói như vậy, An Điềm bất giác cúi đầu xuống, nghĩ lại những năm nay, mỗi lần họp phụ huynh cho An An, đều một mình cô đi, tuy An An không nói, nhưng An Điềm cũng biết khi An An đối mặt với những bạn nhỏ có bố mẹ cũng rất khó chịu.
Bây giờ, con chủ động nói với mình, những bạn khác có bố mẹ đi cùng, rõ ràng là muốn mình và Cố Thiên Tuấn cùng tham gia rồi.
Nhưng, bây giờ mình và Cố Thiên Tuấn, cũng không phải là vợ chồng! Mình cũng chưa tha thứ cho anh ta!
Chính là lúc An Điềm đang do dự, Cố Thiên Tuấn liền cúi người xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, nói: “An An con quên rồi sao? Chú và mẹ con đã kết hôn rồi, nên buổi họp phụ huynh là ngày nào thế? Chú và mẹ con sẽ đi cùng con!”