Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Sao lại nhìn bọn tôi như thế?” Thẩm Sở Hà nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của An Điềm thì phì cười.

An Điềm vội lắc đầu, cố gắng kìm nén vẻ ngạc nhiên của mình xuống: “Không, không có gì! Hì hì, nếu hai người đã hẹn đi ăn cùng nhau, vậy tôi xin phép đi trước.”

“Này, hay chúng ta đi chung luôn?” Thẩm Sở Hà kéo tay An Điềm lại và mời đầy nhiệt tình.

“Không cần đâu, không cần!” An Điềm vội xua tay. “Trưa nay tôi có hẹn đi ăn với Doanh Doanh rồi.”

Thẩm Sở Hà suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chính là cô bé vô cùng dễ thương đó à?”

“Ừm ừm ừm, chính là cô ấy.” An Điềm gật đầu.

“Vậy được rồi, tôi đi ăn với anh Lâm trước đây. Tạm biệt.” Thẩm Sở Hà mỉm cười và đi đến cạnh Lâm Kính Trạch với vẻ rất tự nhiên.

“Tạm biệt!” An Điềm vẫy tay và đưa mắt nhìn theo bóng rời đi của Thẩm Sở Hà và Lâm Kính Trạch.

“Chậc chậc chậc…” Trong lòng An Điềm rất rối rắm, các mối quan hệ của nhóm dự án này ngày càng trở nên phức tạp rồi.

An Điềm vừa cảm thán vừa đẩy cửa và đi vào văn phòng. Lúc này, các đồng nghiệp đều đã đi ăn cơm, chỉ có Khưu Doanh Doanh đang ngồi trên ghế đợi An Điềm.

Nhìn thấy An Điềm, Khưu Doanh Doanh lập tức đứng dậy: “Chị An Điềm, chị đến rồi!”

“Có phải đói lắm rồi không?” An Điềm trêu chọc Khưu Doanh Doanh. “Em muốn ăn gì? Hôm nay chị mời em.”

“Hôm nay không cần chị mời đâu, em có một việc muốn nhờ chị.” Khưu Doanh Doanh bước tới nắm lấy tay của An Điềm, rồi nói với vẻ đáng thương. “Nhưng trước khi em nói, chị phải hứa với em là không được giận em.”

An Điềm vừa nghe Khưu Doanh Doanh nói vậy, cô liền biết chắc chắn không có chuyện gì hay ho. Cô nhìn vào Khưu Doanh Doanh với vẻ nghi ngờ và hỏi: “Em lại làm ra chuyện hay ho gì nữa rồi?”

“Em… em…” Khưu Doanh Doanh vặn đầu ngón tay và nói: “Em đã xin cho chị nghỉ buổi chiều.”

“Tự nhiên khi không em xin cho chị nghỉ phép làm gì?” An Điềm không hiểu. “Chị vẫn còn rất nhiều việc phải làm!”

“Việc phải làm thì không bao giờ làm hết được đâu. Chị làm xong việc này thì sẽ có việc khác, đừng làm bản thân mệt chết chứ!” Khưu Doanh Doanh vỗ vai An Điềm liên tục, kêu cô khoan hãy nổi giận. “Tô tổng cũng nghĩ vậy đấy. Lúc đó, em chạy đến xin nghỉ phép giùm chị, Tô tổng không nói gì mà đồng ý ngay, còn hỏi em nghỉ một buổi chiều có đủ để chị nghỉ ngơi không.”

Khưu Doanh Doanh nói rồi không thể kìm được phải bày tỏ ý kiến: “Chậc chậc chậc, Tô tổng đúng là quan tâm đến chị quá!”

Khưu Doanh Doanh vừa dứt lời thì ngay lập tức nhận một cú gõ vào đầu của An Điềm. An Điềm giận dữ nói: “Doanh Doanh, sau này nếu em còn tự tiện quyết định, chị sẽ đánh chết em.”

“Em dễ thương như thế, chị nỡ lòng đánh chết em sao?” Khưu Doanh Doanh chớp mắt liên tục và bắt đầu tỏ vẻ đáng yêu.

“Em dễ thương như thế, nếu không đánh chết em, em gây họa trên đời thì phải làm sao?” An Điềm mím môi và không ngần ngại tấn công.

“Được rồi, được rồi mà!” Khưu Doanh Doanh lắc cánh tay của An Điềm. “Chị không giận đó chứ? Nếu chị không giận, em sẽ nói tiếp đây.”

“Việc đã đến nước này, chị còn có thể làm gì? Em nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” An Điềm bất lực nói.

“Trưa nay cùng em đến công ty Cố Thị nhé! Chú đẹp trai đang tăng ca, chúng ta đem cơm hộp tình yêu đến cho chú ấy.” Khưu Doanh Doanh nói rồi hào hứng chạy đến bàn làm việc của mình, cầm ba hộp cơm trưa bằng gỗ lên. “Do chính tay em nấu cả đấy.”

“Em đem cơm đến cho chú đẹp trai của em, tại sao lại lôi chị theo làm gì?” An Điềm hét lên đầy bất mãn. “Chẳng lẽ em kêu chị nghỉ phép, là để đến xem hai người yêu đương à?”

An Điềm nói đến đây rồi buồn bã nhìn vào Khưu Doanh Doanh: “Em phát rồ rồi hả? Làm ơn đi, chị là FA đã đủ đáng thương lắm rồi. Em có cần phải rắc muối lên vết thương của chị không?”

“Chị An Điềm, chị đừng nói quá lên như thế được không?” Khưu Doanh Doanh lắc đầu: “Em kêu chị đi cùng không phải để chị nhìn thấy em yêu đương, mà em muốn nhờ chị gặp cô tình địch kia của em!”

“Tình địch? Tình địch của em ở đâu ra?” An Điềm cau mày lấy làm lạ. Với người có cá tính như Cao Lỗi, cũng không giống kẻ bắt cá hai tay mà!

“Hiện vẫn chưa rõ có phải là tình địch hay không, nhưng nhìn thấy bộ dạng thân thiết giữa chị ta với chú đẹp trai, em nghĩ rằng mình không nên xem nhẹ.” Khưu Doanh sờ cằm nói rất nghiêm túc.

“Là ai mà làm cho em thận trọng đến vậy?” Sự tò mò của An Điềm cũng được khơi dậy.

“Thì ngày hôm đó, em đang gọi video với chú đẹp trai, lúc đó chú ấy đang trong giờ làm…”

“Cao Lỗi gọi video cho em trong giờ làm?” An Điềm ngạc nhiên đến mức sắp rơi cả cằm xuống. Một người luôn cẩn thận trong công việc như Cao Lỗi mà lại gọi video cho Khưu Doanh Doanh trong giờ làm? Chậc chậc chậc, sức mạnh tình yêu quả thực rất vĩ đại!

“Trời ơi, chị đừng cắt ngang lời em được không?”

“Được được được. Em nói tiếp đi!”

“Thì là, khi đang gọi video với chú đẹp trai, em nhìn thấy một cô gái bước vào văn phòng của chú và nói chuyện với chú, dường như đã làm chung với chú đẹp trai nhiều năm rồi. Chị ta trông rất đẹp, mái tóc đen dài và thẳng, đã cao hơn em thì thôi, ngay cả thân hình cũng đẹp hơn em!” Khưu Doanh Doanh nói đến đây thì vẻ mặt nặng nề hẳn đi. Cô nhìn An Điềm và nói một cách nghiêm túc: “Vì vậy, em cảm nhận được một mối đe dọa rất lớn!”

“Đã làm chung với Cao Lỗi nhiều năm?” An Điềm nhíu mày lại. Vậy chắc là cũng đã làm việc cho Cố Thiên Tuấn nhiều năm rồi nhỉ? Nhưng theo An Điềm được biết, người đã làm chung với Cao Lỗi trong nhiều năm, lại được phép tự do ra vào văn phòng của Cao Lỗi, cũng chỉ có Susan thôi!

Nhưng Susan luôn mặc những bộ trang phục công sở màu đen kín đáo, để tóc ngắn và mang mắt kính gọng đen, biểu cảm trên mặt ngoài nụ cười mỉm ra thì không còn gì khác, hoàn toàn không giống như cô gái mà Doanh Doanh đã nhắc đến!

“Vậy em có biết tên của cô gái đó không?”

“Em biết. Hình như tên là, Su… Su gì nhỉ?” Khưu Doanh Doanh gãi đầu và cố nhớ lại.

“Susan?” An Điềm hỏi dò.

“Phải!” Khưu Doanh Doanh gật đầu thật mạnh. “Chính là Susan!”

“Điều này không thể nào!” An Điềm khoát tay. “Chị từng gặp Susan rồi, cô ấy hoàn toàn không giống như em nói!”

“Nhưng em không nhớ nhầm đâu, chị ta là tình địch của em đấy!” Khưu Doanh Doanh hét lên.

“Vậy đó không thể là Susan.” An Điềm phủ định một cách kiên quyết.

“Em…” Khưu Doanh Doanh há miệng ra, đột nhiên mắt sáng lên và nói. “Được, nếu chị không tin, vậy cùng em đến đó xem là rõ thôi.”

“Doanh Doanh, đây chắc không phải là chiêu trò của em đấy chứ? Lấy cớ này lừa chị đến đó, kết quả không phải vì mỗi chuyện này.” An Điềm nhìn vào Khưu Doanh Doanh với ánh mắt nghi ngờ.

“Ôi trời, chị An Điềm, nếu em có đầu óc như vậy thì không cần phải lôi chị đi gặp tình địch Susan đó rồi!” Khưu Doanh Doanh có chút bất lực. “Tóm lại cũng đã xin nghỉ rồi, cùng em đến đó xem thử không được à? Em thực sự cần sự giúp đỡ của chị đấy, chị An Điềm!”

Khưu Doanh Doanh không có bản lĩnh gì khác, chứ bản lĩnh nói khóc là khóc thì thật không ai bằng. Lời vừa dứt liền ôm lấy An Điềm không chịu buông tay, khóc lóc như mưa, như thể An Điềm không đi cùng cô tức là làm ra một việc tội lỗi rất lớn vậy.

“Được được được, chị đi, chị đi được chưa?” An Điềm thở dài, cô thật sự hết cách với Khưu Doanh Doanh.

Nghe thấy An Điềm đã đồng ý, sắc mặt của Khưu Doanh Doanh ngay lập tức từ mây đen chuyển thành trời trong, một tay cầm hộp cơm, tay kia kéo An Điềm chạy ra cửa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky