Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 411

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

60411.“Tại sao?” An Điềm trợn tròn mắt, việc cô mất tích không thể nào làm ảnh hưởng đến tiến độ của nhóm dự án được! Mà hơn nữa mình cũng đã lấy lí do nghỉ phép rồi cơ mà.

“Bởi vì dạo này trong nhóm xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện!” Thẩm Sở Hà nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Từ sau khi cô xin nghỉ phép thì Tô tổng đột nhiên cả ngày không đến công ty, Lâm tổng cũng bận rộn không thấy bóng dáng, mà quan trọng nhất là Doanh Doanh đã gặp phải một chuyện rất đáng sợ! Lúc chúng tôi nghe được tin đó cũng đã giật bắn mình!”

“Vậy Doanh Doanh bây giờ sao rồi?” An Điềm lập tức nắm lấy tay Thẩm Sở Hà. Tuy cô đã từng nghe Chu Mộng Chỉ nói về chuyện của Khưu Doanh Doanh, nhưng An Điềm không muốn tin, vẫn mong sẽ có kì tích xảy ra, biết đâu Chu Mộng Chỉ đã nói dối, thật ra Doanh Doanh không sao hết thì sao?

Nhưng lời nói sau đó của Thẩm Sở Hà đã khiến An Điềm hoàn toàn sững người.

“Doanh Doanh bị người ta tấn công, giác mạc bị tổn thương, bác sĩ chẩn đoán là bị mù, hơn nữa đầu cũng bị đánh, xuất hiện máu bầm, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Thẩm Sở Hà lắc đầu, giọng nói đầy sự tiếc nuối, “Nghe nói đám tội phạm đó đang bị truy nã, không biết khi nào mới bị bắt.”

Nghe đến đây, hai mắt An Điềm lại đỏ lên lần nữa, cô sụt sịt mũi, nắm lấy cánh tay Thẩm Sở Hà nói: “Sở Hà, vậy tạm thời khoan đi đến chỗ tôi vừa nói đã, bây giờ cô đưa tôi đi thăm Doanh Doanh trước được không? Tôi muốn đi thăm con bé!”

“Chuyện này…” Thẩm Sở Hà thấy hơi khó xử, nghĩ ngợi một lát bèn nói, “An Điềm, thật ra trong thời gian Doanh Doanh nằm viện, tôi và các đồng nghiệp công ty đã từng đến thăm, nhưng bố mẹ và bạn trai của Doanh Doanh đều không cho vào, lấy lí do là Doanh Doanh cần phải tịnh dưỡng.”

Thẩm Sở Hà thở dài rồi nói tiếp: “An Điềm, thật ra, bây giờ điều quan trọng nhất chính là cảm xúc của người nhà Doanh Doanh, nếu họ đã không muốn người khác làm phiền thì chúng ta nên tôn trọng ý kiến của họ.”

Nghe Thẩm Sở Hà nói, An Điềm mới từ từ buông tay ra, lau nước mắt trên mặt mình rồi gật đầu với Thẩm Sở Hà: “Thôi được, vậy chúng ta đừng đến làm phiền người nhà của Doanh Doanh.”

“An Điềm, thật ra tôi cũng như cô, đều rất lo cho Doanh Doanh, nhưng tình hình hiện giờ, chúng ta thật sự lực bất tòng tâm, cho nên cô cũng đừng lo lắng quá.” Thẩm Sở Hà nói xong liền thở dài rồi nói tiếp, “Tôi đưa cô đến địa chỉ vừa rồi nhé?”

“Được.” An Điềm cắn môi, gật đầu với Thẩm Sở Hà, “Cảm ơn cô nhé, Sở Hà.”

“Có gì đâu, chúng ta là bạn thân mà.” Thẩm Sở Hà cười với An Điềm, sau đó lái xe theo địa chỉ An Điềm đưa.

Từ lúc đó trở đi, An Điềm và Thẩm Sở Hà mỗi người đều có tâm sự riêng, không ai nói gì nữa, cho đến khi chiếc xe đỗ lại đúng địa chỉ mà An Điềm nói.

“An Điềm, đây là nơi cô muốn đến đấy à?” Thẩm Sở Hà xuống xe giúp An Điềm mở cửa rồi nhìn quanh quất hỏi, “Chỗ này trông thì có vẻ bình thường, nhưng hình như rất gần khu biệt thự sang trọng của thành phố H! An Điềm, nhà cô ở đây à?”

“Tôi đến tìm một người bạn thôi.” An Điềm ôm ba lô bước xuống xe rồi mau chóng đuổi Thẩm Sở Hà đi, “Sở Hà, cô đưa tôi đến đây là được rồi, cảm ơn cô nhiều.”

“Thôi được rồi.” Thẩm Sở Hà cũng rất phối hợp mà không hỏi gì thêm, chỉ mỉm cười lịch sự với An Điềm, “Vậy tôi đi trước đây, nếu cô có việc gì cần tôi giúp thì cứ gọi điện cho tôi nhé.”

“Ừ, cảm ơn cô, Sở Hà.” An Điềm gật đầu với Thẩm Sở Hà, nhìn cô bước vào trong xe rồi rời đi.

An Điềm lúc này mới thở dài, nhìn căn biệt thự ở phía xa, cảm thấy hối hận, đáng lẽ lúc nãy phải bảo Thẩm Sở Hà chở đến gần hơn một chút chứ.

Nhưng bây giờ chỉ còn cách đi bộ thôi!

An Điềm bất lực vác ba lô lên rồi quay người đi về phía biệt thự.

Đã là đầu hạ, giờ lại còn là giữa trưa, ánh nắng chói chang trên đầu, An Điềm vừa mới khỏi bệnh, chưa đi được mấy bước thì mồ hôi đã tuôn ra đầm đìa.

Mấy giọt mồ hôi ấy tụ lại rồi lăn xuống chỗ vết thương vừa mới lành của An Điềm, khiến cô thấy buốt rát đến mức cau mày. Sức khỏe của cô vốn đã rất yếu, vừa rồi nghe chuyện của Khưu Doanh Doanh đã bị kích động, bây giờ lại còn phải đi bộ xa, thế nên An Điềm lúc này cảm thấy đầu của mình càng lúc càng nặng.

An Điềm lắc đầu rồi cắn răng tiếp tục vác ba lô đi về phía trước.

Mồ hôi trên người An Điềm chảy càng lúc càng nhiều, khi đến cổng biệt thự thì cảnh vật trước mắt đã bắt đầu hoa đi.

“Có ai không? Mau giúp tôi với, tôi thấy mình sắp ngất đi rồi đây này.” An Điềm ra sức đập vào cái cổng to của biệt thự, cố gắng gọi to.

Từ sau khi An Điềm bị bắt cóc thì biệt thự này đã được Cố Thiên Tuấn sắp xếp rất nhiều vệ sĩ canh gác trong ngoài, bởi vì người đang ở trong đây là báu vật của An Điềm: An An!

Mấy vệ sĩ mặc áo đen nhìn qua camera an ninh, trông thấy một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang ra sức đập cửa thì liền thấy cảnh giác.

Thế là một số ở lại bảo vệ An An, số còn lại xách súng mau chóng chạy ra cổng biệt thự.

Lúc này, An Điềm đã không còn hơi sức nào nữa rồi, cô đứng tựa vào cánh cổng biệt thự mà hô to: “Có ai không? Tôi thật sự sắp ngất đi rồi đây này!”

Do trên người An Điềm toàn là vết thương, vậy nên dì Dương đã cho cô mặc những bộ quần áo rộng rãi. Bây giờ cả người cô toàn là mồ hôi, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, lại còn đứng đập cửa rầm rầm, thế nên đám vệ sĩ áo đen chạy đến đây không thể nào nhận ra cô là An Điềm.

Nhưng An Điềm đâu có biết chuyện đó, thấy họ chạy đến thì liền ra sức vẫy tay.

“Giơ tay lên!” Một vệ sĩ vừa chĩa súng về phía An Điềm vừa dẫn đám vệ sĩ còn lại từ từ áp sát cô.

“Giơ tay cái khỉ gì chứ?” An Điềm bây giờ cảm thấy toàn thân đau buốt, thế nên tâm trạng cũng khó chịu, “Tôi là An Điềm đây này!”

“An Điềm?” Đám vệ sĩ áo đen đều ngơ ngác: Cô gái này là cô An đó sao? Sao có thể chứ? Cố tổng đã đi khắp nơi tìm tung tích cô An mà không có chút manh mối nào, cô ấy sao có thể tự xuất hiện được?

“Đúng rồi! An Điềm! Tôi là An Điềm!” An Điềm lầm bầm, cảm thấy càng đau hơn, phải cố nghiến răng đứng thẳng nói, “Tôi thật sự là An Điềm đây! Tôi bị thương rồi, bây giờ tôi sắp ngất đi rồi đây này, các người…”

Quả nhiên, An Điềm vừa nói mình sắp ngất đi thì liền tựa người vào cổng rồi từ từ trượt ngồi xuống đất, sau đó ngất đi thật.

Đám vệ sĩ trông thấy cảnh ấy thì ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì cả.

Lúc này, một vệ sĩ lúc trước từng thấy mặt An Điềm mới cảnh giác tiến lại gần cô, trước tiên nhìn dáng vóc của cô, sau đó lấy súng gạt mái tóc đang che mặt của cô ra.

Khi nhìn thấy rõ mặt An Điềm ở cự li gần rồi, người đó mới giật mình đến mức suýt đánh rơi cả súng, anh ta nhìn An Điềm đang nằm dưới đất, cảm thấy tay chân lúng túng: Đúng là cô An Điềm rồi!

Bây giờ phải làm sao đây? Cứ để cô An Điềm nằm thế này chắc chắn là không được, nhưng nếu bế cô ấy lên thì Cố tổng sau khi biết chuyện liệu có bẻ tay mình không?

Trong lúc nguy cấp, vệ sĩ nọ đành phải quay sang gào lên với đồng nghiệp của mình: “Mau! Mau đến đây! Đúng… đúng là cô An Điềm rồi!”

Chọn tập
Bình luận