Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 440

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

60440.Cố Thiên Kỳ bị Cố Thiên Tuấn ngó lơ nhưng vẫn không nổi giận, chỉ nhún vai rồi cùng Cố Thiên Tuấn bước vào nhà.

Nhưng lúc này, các vệ sĩ trong biệt thự lập tức đứng chắn trước mặt Cố Thiên Kỳ, đội trưởng vệ sĩ nhìn anh rồi ngập ngừng nói: “Cậu Cố, Cố tổng dường như không cho cậu vào.”

“À, chuyện này có thể do anh tôi chỉ lo chăm sóc cho Nhiên Nhiên mà quên bảo với anh phải cho tôi vào đấy.” Cố Thiên Kỳ mỉm cười với đội trưởng, dáng vẻ lịch sự khiêm tốn ấy khiến đội trưởng vệ sĩ cảm thấy có hơi ngại.

“Nhưng mà…” Đội trưởng nhìn gương mặt sáng sủa của Cố Thiên Kỳ, cảm thấy hơi do dự.

“Yên tâm đi, tôi là Cố Thiên Kỳ, là em trai của Cố tổng các anh đấy, sẽ không làm chuyện xấu gì đâu, có gì mà không cho tôi vào được chứ?” Cố Thiên Kỳ vỗ vai đội trưởng, sau đó thản nhiên bước vào trong.

Đám vệ sĩ nhìn theo bóng Cố Thiên Kỳ rồi lại nhìn nhau, cuối cùng không nói gì cả.

Cố Thiên Tuấn vừa vào phòng khách đặt An Điềm xuống ghế sofa thì Cố Thiên Kỳ cũng bước vào.

Do bên ngoài trời đã tối, đèn phòng khách lại rất sáng, thế nên Cố Thiên Kỳ vừa vào phòng khách phải lấy tay che mắt lại, khi mắt đã quen với ánh sáng rồi mới bỏ tay ra.

“Ơ, chú này là ai thế? Sao nhìn giống chú Cố thế này?” An An đang ngồi trong biệt thự vừa nhìn thấy mặt của Cố Thiên Kỳ thì lập tức kinh ngạc vô cùng.

Cố Thiên Kỳ thấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của An An cũng rất kinh ngạc, anh bước đến trước mặt An An ngồi xổm xuống hỏi: “Cục cưng, con là ai? Con tên gì?”

“Con tên An An ạ.” Vì Cố Thiên Kỳ trông rất giống Cố Thiên Tuấn nên An An ngay lập tức có thiện cảm với anh, “Con là con của mẹ!”

An An nói xong liền sà vào lòng An Điềm.

“An An ngoan.” An Điềm đang đi chân không đưa tay xoa đầu An An, quay sang nhìn sắc mặt sa sầm của Cố Thiên Tuấn và vẻ mặt rạng rỡ của Cố Thiên Kỳ rồi nói với An An, “An An à, mẹ và các chú có chuyện quan trọng cần nói, con về phòng đọc sách đi được không?”

“Đương nhiên là được ạ.” An An gật đầu rồi ngoan ngoãn đi về phòng.

Cố Thiên Tuấn thấy An An đi rồi mới quay sang nói với Cố Thiên Kỳ bằng giọng điệu vẫn rất khó chịu: “Sao cậu lại theo vào? Tôi cho cậu vào sao?”

“Em…” Cố Thiên Kỳ bị Cố Thiên Tuấn mắng thì liền quay sang cầu cứu An Điềm.

An Điềm thấy gương mặt đáng thương của Cố Thiên Kỳ liền trừng mắt với Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, anh làm sao thế? Nói chuyện tử tế đi!”

Cố Thiên Tuấn hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: “Được, anh sẽ nói chuyện tử tế!”

Cố Thiên Tuấn nói xong thì ngồi xuống bên cạnh An Điềm, đưa tay khoác lên vai cô rồi ngẩng đầu hỏi Cố Thiên Kỳ: “Sao em lại về thành phố H?”

An Điềm mím môi, có hơi ngượng, nhưng cũng không phản kháng.

Ánh mắt Cố Thiên Kỳ dừng lại ở cánh tay Cố Thiên Tuấn một lát, sau đó cười nói: “À, chuyện này nói ra dài lắm.”

Cố Thiên Kỳ bước đến bên bàn, rót cho mình một tách trà, uống một ngụm rồi mới nói tiếp: “Năm nay em vừa tốt nghiệp đại học, mẹ em muốn em vào làm ở công ty mà bố mẹ đã lập ở Mỹ, nhưng em chỉ vừa mới tốt nghiệp, sao có thể vào công ty làm sếp? Thế nên muốn về thành phố H này để trốn vào ngày.”

“Nhưng anh nghe nói từ lúc đại học năm nhất thì em đã vào công ty thực tập rồi, vậy tại sao tốt nghiệp xong lại không muốn vào làm nữa?” Cố Thiên Tuấn nhếch mép nở nụ cười bí hiểm, khiến người ta nhìn mà không hiểu.

“Chính vì từ năm nhất em đã vào đó thực tập rồi nên biết muốn dẫn dắt một công ty là rất vất vả, vậy nên sau khi tốt nghiệp xong, em không chịu nổi nữa mà quay về thành phố H!” Cố Thiên Kỳ đặt tách trà xuống, ngồi đối diện An Điềm và Cố Thiên Tuấn, giọng điệu nghe rất khổ sở.

“À.” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng gật đầu, “Vậy thì liên quan gì đến anh? Tại sao em lại đi theo anh?”

“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm ngồi bên cạnh, nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy thì liền khé huých vào vai anh nhắc nhở, “Làm gì có anh trai nào nói chuyện kiểu đó với em mình?”

“Cái gì? Em buồn ngủ, muốn đi ngủ rồi à?” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, cố tình nói to át đi câu nói của cô, sau đó quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ như muốn đuổi đi.

“Làm gì có!” An Điềm vừa nghe đã liền nổi giận, Cố Thiên Tuấn bị làm sao thế nhỉ?

Nhớ lại lúc đầu, khi cô vừa lấy Cố Thiên Tuấn, suốt ngày chỉ ở nhà có một mình, trong biệt thự hoàn toàn chẳng ai quan tâm đến cô cả, cũng không ai nhớ đến cô, ngay cả những người giúp việc cũng không nể nang gì cô.

Chỉ duy nhất có Cố Thiên Kỳ là chịu nói chuyện với cô, thế nên An Điềm đã luôn xem anh như em trai của mình, bây giờ Cố Thiên Tuấn là anh mà lại muốn tuyệt tình đuổi Cố Thiên Kỳ đi như vậy làm sao mà được?

Cố Thiên Tuấn mặc kệ sự khó chịu của An Điềm, chỉ nhìn Cố Thiên Kỳ lạnh lùng nói: “Em cũng nghe thấy rồi đấy, An Điềm buồn ngủ rồi, em về đi.”

“Nhưng em chẳng còn nơi nào để về cả!” Cố Thiên Kỳ buồn bã nhìn An Điềm, “Nhiên Nhiên, lần này em giấu mẹ mà quay về thành phố H, chẳng mang theo bao nhiêu tiền, toàn bộ số tiền mang theo em đều dùng để thuê hai tài xế vừa rồi và mua pháo hoa cả rồi!”

“Đúng rồi!” Cố Thiên Kỳ nói đến đây lại quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, “Anh à, hôm nay là sinh nhật của Nhiên Nhiên, sao anh lại để chị ấy đi với người đàn ông khác? Không phải hai người đã quay lại với nhau rồi sao?”

Cố Thiên Tuấn liền sa sầm nét mặt: Mình vì muốn tạo bất ngờ cho sinh nhật An Điềm mà đã chuẩn bị suốt một tuần, không ngờ lại bị Tô Thanh Dương, một kẻ mà mình luôn xem thường giở trò phá hoại, bây giờ lại còn thêm cái thằng nhóc Cố Thiên Kỳ này phá hoại nữa!

Mà quan trọng nhất là, bây giờ cục diện thành ra thế này, mình mà không kịp giải thích thì An Điềm liệu có khi nào sẽ giận mình không?

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn lập tức quay sang, quả nhiên trông thấy ánh mắt giận dỗi của An Điềm.

“An Điềm, thật ra anh…”

“Thôi được rồi, anh không cần phải giải thích!” An Điềm ngắt lời Cố Thiên Tuấn, dù sao sinh nhật của cô cũng sắp qua rồi, có truy vấn chuyện này cũng chẳng có ích gì, hơn nữa bây giờ vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cần làm, đó là giải quyết vấn đề của Cố Thiên Kỳ.

“Chuyện của hai chúng ta nói sau đi, bây giờ lo chuyện của Thiên Kỳ trước.” An Điềm lắc đầu với Cố Thiên Tuấn, dù sao đây chỉ là chuyện riêng giữa cô và Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Kỳ trong mắt cô vẫn là một cậu bé, thế nên cô không muốn nói mấy chuyện này trước mặt anh.

Cố Thiên Tuấn thấy thái độ kiên quyết của An Điềm thì đành phải tạm thời ngưng giải thích, đưa mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cố Thiên Kỳ, sau đó chợt bước lên phía trước hỏi: “Anh và An Điềm vừa mới quay lại với nhau thôi, sao em lại biết? Không lẽ em đã điều tra bọn anh?”

“Anh, anh đùa kiểu gì vậy? Em làm gì có năng lực điều tra anh và Nhiên Nhiên? Em học ở đại học đã bận rộn lắm rồi!” Vẻ mặt Cố Thiên Kỳ không có chút hoảng hốt nào, “Bốn năm trước em ở Mỹ đã nghe nói anh và Nhiên Nhiên li hôn, rồi mấy ngày trước Nhiên Nhiên bị mất tích, anh đã rất lo lắng, anh vì muốn tìm chị ấy mà đã từng gọi điện cho bố không phải sao? Nhờ vậy mà em mới biết đấy!”

Cố Thiên Kỳ giải thích rất có đầu có đuôi: “Vả lại, nhìn dáng vẻ Nhiên Nhiên ở bên cạnh anh thế này là em biết hai người quay lại với nhau rồi.”

Chọn tập
Bình luận