Thật lạ lùng! Christina tin rằng cô quá đỗi yêu mến Ernest, và rõ ràng là cô yêu nó nhiều hơn bất kỳ đứa con nào khác. Vấn đề của cô là cô cứ giữ ý tưởng rằng chưa có bậc cha mẹ nào biết bỏ mình và tận tâm đối với hạnh phúc của con cái cho bằng cô và Theobald. Cô chắc rằng tương lai của Ernest sẽ rất đỗi xán lạn. Và như thế càng cần phải nghiêm khắc hơn nữa, để ngay từ đầu giữ được sao cho không vết nhơ tội lỗi nào vấy bẩn tâm hồn trong sạch của nó. Cô không thể để mình mơ tưởng viển vông theo kiểu các bà mẹ Do Thái thời trước khi Đấng Messia đến, bởi Ngài đã đến rồi, nhưng đã hơn ngàn năm trôi qua, và, cô nghĩ, chắc chắn không lâu sau năm 1866, lúc Ernest vừa đến tuổi trưởng thành, thì sẽ cần xuất hiện một Elijah mới để báo trước cho Đấng sắp đến. Chúa làm chứng cho cô rằng chưa bao giờ cô nguôi đi ý nghĩ được tử đạo cùng Theobald, và cô còn mong muốn điều này cho con trai mình nữa, nếu như điều đó cần thiết để phụng sự Đấng Cứu Thế. Ôi thôi, không! Nếu Chúa bảo cô hãy hiến tế đứa con trai đầu lòng của mình, như Ngài đã nói với Abraham, thì cô sẽ đưa nó lên đồi Pigbury và hạ ngọn…, không, cô không thể làm vậy, cô sẽ không làm nếu không nhất thiết phải là chính tay cô, có lẽ sẽ có một ai khác làm việc đó.
Không phải ngẫu nhiên mà Ernest được rửa tội bằng nước sông Jordan. Cô không chủ tâm việc đó, Theobald cũng vậy. Cả hai đã không cố tạo ra việc này. Khi nước từ dòng sông thiêng muốn đến với đứa trẻ được hiến thánh, thì nó sẽ tìm đường từ Palestine xa xôi băng qua bao vùng đất và vùng biển để đến được cửa nhà đứa trẻ đó. Sao nào, đó là một phép lạ! Đúng vậy! Đúng như vậy! Giờ đây cô đã thấy được toàn bộ chuyện này. Dòng sông Jordan đã cất công đến tận nhà cô. Thật phi lý khi nói đó không phải là một phép lạ. Không phép lạ nào xảy đến mà không nhờ vào phương tiện nào đó; tín hữu và kẻ ngoại đạo chỉ khác nhau ở chỗ nhìn ra phép lạ hay không. Người Do Thái đã không nhìn ra phép lạ, ngay cả trong biến cố phục sinh cho Lazaro và trong việc hóa bánh cho năm ngàn người ăn. Gia đình anh John có thể không nhìn ra phép lạ trong dòng nước Jordan này. Bản chất của phép lạ không phải nơi việc bỏ qua những phương tiện đó, mà cốt ở chỗ hướng những phương tiện đó đến kết cục cao đẹp và cùng lúc đó phải chấp nhận nhiều trở ngại xảy đến; và chẳng ai nhận ra được rằng ngài Jones hẳn đã không đem dòng nước đó về nếu như không được Chúa linh hướng. Cô sẽ nói điều này với Theobald, và cho anh thấy được phép lạ này lúc… Nhưng có lẽ tốt hơn là không nên. Với những vấn đề như thế này, phụ nữ nhìn thấu hơn và chính xác hơn đàn ông. Chẳng phải người duy nhất được đón nhận hầu như hoàn toàn sự viên mãn của Thiên Chúa chính là Đức mẹ, một người phụ nữ, hay sao? Nhưng tại sao cô lại không cất giữ dòng nước đã dùng để rửa tội cho Ernest? Không nên, không bao giờ nên đổ nó đi, nhưng mà chuyện đã như vậy rồi. Tuy nhiên, có thể điều này cũng là để hướng đến điều tốt đẹp nhất mà thôi; có thể vợ chồng cô sẽ bị cám dỗ nhiều để giữ nước đó lại, và có thể nó sẽ trở thành mối nguy hại cho linh hồn họ, thậm chí họ sẽ trở nên kiêu ngạo, một tội mà cô ghê tởm nhất trên đời.
Còn về con đường mà dòng nước này đến được Battersby, đó chẳng phải là qua địa cầu này, nơi dòng sông Jordan đang chảy đó sao. Ngài Jones rõ ràng là một con người thuộc về thế gian, quá trần tục; và cô đau lòng khi nghĩ rằng cha chồng của cô cũng như vậy, cho dù có đỡ hơn phần nào, trong tim ông rõ ràng là có tính hướng thượng, và tuổi càng cao, ông ngày càng hướng thượng hơn, dù vẫn còn vương vấn thế gian này có lẽ là cho đến tận những giờ cận kề cái chết. Trong khi đó, cô và Theobald đã bỏ lại sau lưng tất cả vì Chúa. Họ không thuộc về thế gian này. Ít nhất thì chỉ một mình Theobald không được như vậy mà thôi. Còn cô thì có, và cô chắc rằng cô đã lớn lên thêm trong ân sủng từ lúc cô bỏ ăn những thứ chưa cắt tiết, và việc này cũng hệt như dòng nước sông Jordan rửa sạch những vết nhơ mà người ta đã vướng phải trên hai dòng sông nhơ uế abana và Pharpar ở Damacus vậy. Con trai của cô sẽ không bao giờ được ăn những thứ chưa được cắt tiết và cả dồi lợn nữa, mà dù sao thì cô cũng có thể canh chừng chặt chẽ chuyện này. Cô nên cho Ernest một mảnh san hô đỏ lấy từ vùng phụ cận Joppa, nơi có nhiều vụn san hô dọc bãi biển, nhờ đó sẽ có thêm chút tác động nhỏ cho mọi chuyện được dễ dàng hơn; cô sẽ viết thư nhờ ngài Jones về việc này,…v.v. Và cô cứ theo đuổi những suy nghĩ như thế, từng giờ từng ngày, từng năm ròng. Thật sự thì Christina yêu quý đứa con này với một lòng mến yêu cao cả tột bậc, nhưng những mộng mơ ban ngày của cô lại quá cao, còn cao hơn cả những gì cô mơ thấy trong giấc ngủ nữa.
Như tôi đã nói, khi Ernest mới được hai tuổi, Theobald đã bắt đầu dạy nó tập đọc. Và chỉ hai ngày sau đó, anh đã dùng đến roi vọt.
‘Tôi đau lòng’ Theobald nói với vợ như vậy, nhưng đó là cách duy nhất phải làm và anh đã làm như vậy. Ernest nhỏ con, nhợt nhạt và đau yếu luôn, nên hai vợ chồng phải đưa nó đến bác sỹ suốt để ông cho nó uống calomel và thuốc bột James. Cả hai đều làm tất cả mọi chuyện với tình thương, lo lắng, sợ sệt, và cả với sự dại dột cũng như thiếu kiên nhẫn. Họ ngớ ngẩn trong những việc nhỏ nhặt, và đứa trẻ vốn đã đôi chút ngớ ngẩn cũng do đó mà trở nên ngu dại hơn nhiều.
Lúc này ông Pontifex đã mất, và Theobald cũng khám phá ra sự thay đổi nho nhỏ trong di chúc lúc ông để lại một khoản cho Ernest. Đó thật là một điều khó chấp nhận, nhất là bây giờ hai vợ chồng anh đã không thể nói với ông dù chỉ một lời rằng ông không còn có thể đe dọa được họ nữa. Còn về phần đứa trẻ, ai ai cũng thấy được là khoản di chúc đó hẳn phải là một vận rủi giáng xuống đầu nó. Cho một đứa trẻ chút ít độc lập về tiền bạc, cũng có thể là việc gây tai hại nhất cho nó. Số tiền đó có thể phá hỏng nghị lực, và xóa mờ khát vọng lao động của nó. Nhiều người trẻ đã sa vào con đường lầm lạc chỉ bởi nó biết được rằng khi đến tuổi trưởng thành, nó sẽ được nhận đến vài ngàn bảng.
Theobald và vợ anh chắc chắn phải hiểu những ý thích của con mình, và hẳn phải phán đoán về những ý thích đó tốt hơn nó, cho dù lúc đó nó đã được hai mươi mốt tuổi đi chăng nữa. Hơn nữa, nếu Jonadab, dòng dõi Rechad, đã để lại cho con cháu một gia sản đáng kể, thì tại sao ông lại không muốn chúng sống một cách dễ dãi hơn, v.v…[15] Sau khi bàn về vấn đề này vài chục lần, Theobald nói với vợ, ‘Em à, việc duy nhất có thể chỉ cho chúng ta một lối thoát và khuây khỏa phần nào, là hãy thoát khỏi những chuyện thực tế trước mắt này đi đã. Tôi sẽ đi thăm bà Thompson một chuyến.’
Vào giai đoạn đó, người ta kháo nhau rằng bà là người đã được gột rửa sạch hết mọi tội lỗi,…v.v, sớm hơn và dứt khoát hơn những người khác một chút.