Hôm sau, Alethea lên đường về lại nhà, trong lòng cứ nghĩ mãi về đứa cháu trai và về cách nào để giúp đỡ nó tốt nhất có thể.
Cô thấy rằng để có thể thực sự chăm lo cho Ernest, cô phải dành trọn bản thân mình cho nó; có nghĩa là cô phải rời London trong một thời gian, để sống tại Roughborough, có như vậy cô mới theo sát được nó. Đây là một quyết định lớn bởi cô đã sống ở London suốt mười hai năm nay, và mặc nhiên, cô không thích viễn cảnh sống ở một thị trấn nhỏ miền quê như Roughborough. Nỗ lực quá nhiều như vậy có sáng suốt không? Không phải có nhiều người đã đánh liều với số phận mình hay sao? Liệu ai có thể làm được nhiều điều cho người khác, ngoại trừ việc để lại di chúc cho họ và rồi chết đi? Chẳng phải mỗi người chỉ nên quan tâm đến hạnh phúc của mình, và điều tốt nhất cho thế giới không phải là việc mỗi người biết bận tâm đến việc của mình và để cho người khác tự giải quyết việc của họ hay sao? Cuộc sống không giống như trò đua lừa, trong đó mỗi người cưỡi con lừa của người khác và cố gắng đi chậm hết mức có thể. Và người viết Thánh vịnh thời xưa đã từng xác nhận một kinh nghiệm chung, khi ông tuyên bố rằng chẳng một ai cứu được kẻ khác hay trả được giá chuộc của nó cho Đức Chúa, bởi linh hồn của cả hai đều quá cao giá, và như thế hắn nên để kẻ đó tự lo cho mình mãi mãi.
Cô có tất cả những lý do hoàn hảo này, và còn hơn thế nữa, để bỏ mặc đứa cháu Ernest, nhưng để phản kháng lại chúng, trong cô có một tình yêu của người phụ nữ dành cho con trẻ, và một ước muốn tìm cho ra trong dòng tộc một người trẻ có thể gắn bó với cô, và qua đó, cô có thể gắn bó với chính bản thân mình. Hơn tất cả, cô muốn có một ai đó để truyền lại tài sản của mình, cô sẽ không để chúng lại cho một người mà cô chỉ biết đôi chút, nhưng lại ngẫu nhiên là con cái của anh chị cô, những người mà cô vốn chưa bao giờ thích họ. Cô biết sức mạnh và giá trị của đồng tiền, và cô nhận thức được hằng năm có biết bao người tử tế phải chịu khổ cực và chết đi vì thiếu tiền, cô gần như không muốn để lại gia sản cho ai nếu không tin tưởng được rằng đó là một người ngay thẳng, tử tế, và phần nào túng thiếu. Cô muốn người đó phải dùng của thừa kế đó thật hợp tình hợp lý, và phải cực kỳ hạnh phúc khi nhận số tiền đó; nếu tìm được một ai như thế trong số những đứa cháu của mình thì thật tốt biết bao và thật đáng để cô lao tâm khổ tứ vì việc này, nhưng nếu chẳng có ai trong số đó xứng đáng, thì cô buộc lòng phải tìm một người ngoại tộc làm kẻ thừa kế của mình.
Nhiều lần, cô đã nói với tôi như thế này, ‘Tất nhiên, tôi có thể bị nhầm lẫn và làm bậy. Có thể tôi sẽ chọn một người dễ nhìn, một kẻ bủn xỉn ăn mặc đẹp, cư xử tao nhã khiến tôi bị lừa, và rồi, ngay khi tôi trút hơi thở cuối cùng, nó có thể bỏ đi vẽ những bức họa hàn lâm, hay viết bài cho báo Times, hoặc làm bất kỳ điều gì tệ hại vớ vẩn khác.’
Tuy nhiên, cô không nhất quyết việc này cho lắm, và đây là một trong những điều khiến cô bối rối. Tôi tin rằng nếu tôi không ngăn cản, thì hẳn cô đã di chúc tài sản của mình lại cho tôi. Tôi đã được thừa kế một tài sản dư dả từ cha mình, và bản thân lại là một người sống đơn giản, nên chưa bao giờ tôi thấy khó khăn về vấn đề tiền bạc, hơn nữa tôi thật sự lo ngại về những lời đàm tiếu dị nghị của thiên hạ. Bởi thế, Alethea biết rằng việc để lại tài sản cho tôi là điều gây hại nhất cho mối quan hệ giữa hai chúng tôi, bằng chứng là dù tôi biết cô có ý định như thế, nhưng chẳng bao giờ tôi hỏi về chuyện đó, cho đến khi cô tìm được cho mình một người thừa kế khác, không phải là tôi.
Ernest đã khiến cô hài lòng, và trong cô có một thôi thúc muốn nhận nó làm người thừa kế, nhưng quyết định chỉ được đưa ra sau vài ngày suy nghĩ. Và khi đã quyết tâm làm như thế, cũng có nghĩa là lối sống hằng ngày của cô lâu nay cũng sẽ phải bị thay đổi nhiều. Ít nhất, theo cô nói thì việc này khiến cô phải suy nghĩ trong nhiều ngày, nhưng tôi cho rằng ngay từ lúc ý tưởng đó đến trong cô, thì mọi chuyện vốn đã được quyết định rồi.
Bây giờ, việc cần làm là kiếm một căn nhà ở Roughborough, và đến đó sống trong vòng hai năm. Tuy nhiên, do chiều theo ý tôi, cô vẫn giữ căn phòng ở phố Gower để đến ở đó một tuần trong tháng, và tất nhiên cô cũng sẽ không ở lại Roughborough trong những kỳ nghỉ. Hai năm là thời hạn để cô quyết định xem có nên nhận Ernest làm người thừa kế hay không, và nếu không, thì cô phải trở về London ngay. Nên trong thời gian đó, cô phải xác định được những tố chất của nó, và ra quyết định cho phù hợp. Lý do để dọn đến Roughborough mà cô nghĩ ra là bởi bác sỹ bảo cô, sau quá nhiều năm sống ở London bụi bặm, nên dọn đến ở vùng quê trong vòng một hoặc hai năm, và ông đã khuyên cô nên chọn Roughborough bởi nó có không khí trong lành, và thuận tiện đi về London do đã có đường xe lửa nối liền hai nơi rồi. Cô lo lắng làm cách nào để các anh chị khác không phàn nàn về việc cô không chiếu cố đến con của họ, và cô cũng mong sao mình đừng gieo cho Ernest những hy vọng hão huyền nào.
Sau khi đã thu xếp xong mọi việc, cô viết thư cho Theobald và ngụ ý rằng từ hôm lễ Thánh Thiên thần, cô đã tậu một căn nhà ở Roughborough, và rồi cô dẫn dụ, như thể tình cờ, nói qua rằng một trong những điều hấp dẫn nhất của nơi ở mới này là có đứa cháu trai của cô đang học nơi đó, và cô hy vọng rằng từ bây giờ, sẽ được gặp nó nhiều hơn.
Theobald và Christina biết rất rõ Alethea yêu thích London đến mức nào, và dù họ có thấy thật là kì lạ khi cô muốn dọn đến sống ở Roughborough, nhưng vẫn không ngờ được rằng lý do duy nhất khiến cô đến đó là vì Ernest, và họ càng không nghĩ đến chuyện cô có ý tưởng chọn nó làm người thừa kế. Nếu các anh chị của cô đoán ra chuyện này, họ sẽ rất ghen tị, và tôi nửa tin nửa ngờ cho rằng thế nào họ cũng bảo cô dọn đi sống nơi khác. Tuy nhiên, Alethea trẻ hơn Theobald vài tuổi, khoảng độ năm mươi, và cô có thể sống đến tám mươi lăm hay chín mươi tuổi, bởi thế số tiền để lại của cô chẳng phải là vấn đề đáng để bận tâm nhiều, và Theobald cùng chị dâu của cô, có thể nói là đã nén lòng, để dẹp chuyện này sang một bên, tuy nhiên, họ cho rằng, nếu có chuyện gì xảy ra với cô lúc họ còn sống, thì số tiền đó, tất nhiên, sẽ là của họ.
Việc Alethea đánh giá cao Ernest là cả một vấn đề nghiêm trọng. Christina ngửi thấy ngay mùi lạ lùng trong chuyện này, như cô vốn thường vẫn thế. Alethea là một người phàm tục, có thể nói là quá phàm tục chẳng giống một người em gái của Theobald đáng trọng chút nào. Trong lá thư gởi Theobald, cô có nói là cô biết anh và Christina bận lòng nhiều biết bao về hạnh phúc của Ernest. Alethea nghĩ rằng viết như thế là đủ thể hiện sự rộng lòng rồi, nhưng Christina còn muốn hơn nữa. Khi nghe Theobald đọc lá thư của cô em, cô kêu lên ‘làm sao cô ấy biết chúng ta nghĩ về bọn trẻ nhiều đến mức nào? Anh ạ, Alethea sẽ hiểu hơn về chuyện này nếu như cô ấy cũng có con cái.’ Ít nhất, thì Christina cũng hài lòng khi được nghe là chẳng có bậc cha mẹ nào sánh được với cô và Theobald. Cô cảm thấy có thể hai cô cháu sẽ thân thiết với nhau, mà cả cô lẫn Theobald đều không muốn Ernest có thêm bất kỳ đồng minh nào, chỉ Joey và Charllote là quá đủ cho nó rồi. Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu Alethea đã quyết định đến sống ở Roughborough, thì cả hai chẳng có cách nào ngăn cản, vì thế họ buộc phải chiều theo việc đó sao cho tốt đẹp nhất là được.
Trong vòng vài tuần, Alethea đã dọn đến sống ở Roughborough rồi. Cô tìm được một ngôi nhà nằm giữa cánh đồng với mảnh vườn nhỏ xinh xinh khiến cô rất ưng ý. ‘Dù gì đi nữa,’ cô tự nhủ, ‘mình sẽ có được trứng và hoa tươi.’ Thậm chí cô còn nghĩ đến việc nuôi một con bò, nhưng cuối cùng lại từ bỏ ý định đó. Ngôi nhà hoàn toàn trống trơn, nên cô thay mới toàn bộ đồ đạc trong nhà, nhưng vẫn giữ nguyên mọi thứ trong căn hộ phố Gower của mình. Rồi đến ngày lễ Thánh Thiên thần, cô đã sắp xếp ổn thỏa nhà cửa, và bắt đầu cuộc sống nơi ngôi nhà mới. Một trong những bước đầu tiên của cô là mời hơn chục đứa trẻ thông minh nhất và lịch sự nhất đến dùng bữa sáng cùng cô. Từ chỗ ngồi đối diện với đám trẻ trong nhà thờ, cô có thể thấy được những khuôn mặt nổi bật, và xác định được những em nào xứng đáng nhất để cô bồi dưỡng. Alethea xem xét chúng với đôi mắt sắc sảo ẩn dưới lớp mạng và tất nhiên là theo tiêu chuẩn của một người phụ nữ. Tôi thấy cô còn có những kết luận đúng đắn hơn cả những gì mà tiến sỹ Skinner từng làm. Có một cậu bé thậm chí đã khiến cô mến ngay từ lúc mới nhìn thấy cách cậu đeo đôi găng tay của mình.
Như tôi đã nói, Alethea tiếp cận bọn trẻ là vì Ernest, và cô chăm lo cho chúng rất tốt. Chẳng một cậu bé nào lại không chịu để cho một người phụ nữ tốt tính và vẫn còn rất đẹp chăm lo cho chúng. Về phương diện này, thì những cậu bé cũng giống như cún cưng vậy, cho chúng một miếng xương và chúng sẽ mến bạn ngay thôi. Alethea dùng đến tất cả mọi mẹo vặt mà cô có thể nghĩ ra để khiến chúng không thể rời cô, và qua đó chúng cũng sẽ giúp đỡ cho Ernest. Khi biết câu lạc bộ bóng đá đang có chút vấn đề tiền bạc, cô đã tặng nửa đồng tiền vàng cho họ để nó khỏi bị giải thể. Các cậu bé không thể không cảm mến cô, cô thu phục từng người một cách dễ dàng như bắt gà đang ngủ vậy. Nhưng cô cũng không thể tránh khỏi những bối rối, bởi theo những gì đã viết cho tôi, cô gần như phải lòng hơn nửa số chúng rồi. ‘Chúng thật dễ thương,’ cô nói, ‘và còn biết nhiều hơn những người tự nhận là thầy của chúng nữa.’
Về sau, tôi tin chắc rằng, chỉ những người trẻ, và những người thật sự cao niên cùng thật sự từng trải, mới có được một ký ức sống động để hướng dẫn cuộc đời họ. Có người đã nói thế này: ‘Toàn bộ vẻ đẹp của tuổi trẻ nằm ở một lợi thế vượt ngoài tuổi tác là trải nghiệm, và nếu trải nghiệm này sụp đổ hoặc bị dùng sai, thì vẻ đẹp đó cũng biến mất. Khi chúng ta nói là chúng ta đang già đi, thì đúng hơn chúng ta phải nói rằng chúng ta đang mới đi hoặc trẻ đi, và như thế chúng ta rơi vào nỗi khổ không có trải nghiệm, chúng ta cố gắng để làm những điều mà trước đây chưa từng làm, và cứ lún sâu dần mãi, cho đến khi chạm đến sự bất lực tuyệt đối chính là cái chết.’ Alethea đã về trời vài năm trước khi tôi viết những dòng này, nhưng cô cũng đã tự mình rút ra được một kết luận tương tự như tôi vậy.
Bởi thế, cô chinh phục các cậu bé trước hết. Còn tiến sỹ Skinner thì dễ giải quyết hơn nhiều. Ngay khi cô vừa mới dọn đến, hai ông bà tiến sỹ đã ghé thăm nhà, tất nhiên là vậy rồi. Cô khiến ông khoái chí hết sức, và ngay từ buổi gặp đầu tiên, cô đã xin ông hứa là sẽ tặng cô một bản sao những bài thơ tự do của ông (bởi tiến sỹ Skinner nổi tiếng là một trong những nhà thơ tự do dào dạt và tao nhã nhất.) Cô cũng nhớ đến các giáo viên khác cùng với vợ của họ. Như lâu nay vẫn vậy, cô cố hết sức mình để làm hài lòng tất cả mọi người mà cô thấy cần, và nếu một phụ nữ cố hết sức để lấy lòng người ta, thì phần lớn đều thành công.