Do cái tội ở trên mà Ernest bị ruồng rẫy từ những ngày đầu của kỳ nghỉ, nhưng sớm xảy đến một sự cố nữa đẩy nó mắc thêm những lỗi mà so với lỗi này thì tất cả những lỗi phạm trước đây của nó chẳng là gì cả.
Trong số những người hầu ở nhà Theobald có một cô gái đặc biệt xinh xắn tên là Ellen. Cô đến từ Devonshire, cha cô vốn là một ngư dân bị chết đuối từ lúc cô còn nhỏ. Mẹ cô mở một cửa hàng nhỏ trong cùng làng đó, và chỉ đủ sống qua ngày mà thôi. Đến năm mười bốn tuổi, cô bắt đầu xa nhà để làm người giúp việc. Bốn năm sau, khi được mười tám tuổi, nhưng phổng phao như con gái hai mươi tuổi, cô được người ta giới thiệu với Christina vốn đang thiếu người giúp việc, và cho lúc này, cô đã ở Battersby được một năm rồi.
Như tôi đã nói, cô gái này đặc biệt xinh xắn, trông cô thật hoàn hảo về thể chất lẫn tính tình, thật vậy, khuôn mặt cô luôn toát lên vẻ trong sáng làm xiêu lòng bất cứ ai từng trông thấy cô, nhìn cô như thể mọi vấn đề cuộc sống đều đã thuận lợi cho cô và sẽ luôn là như vậy, hơn nữa, chẳng thể nghĩ ra tình huống nào khiến cô nổi giận dù là với người khác hay với chính mình. Vẻ ngoài của cô thật trong trẻo nhưng lại rất cao sang; cô có đôi mắt đẹp màu xám, cùng đôi môi tròn đầy và ngay ngắn, có vẻ gì đó giống với đôi môi của Nhân Sư Ai Cập vậy. Khi biết là cô đến từ Devonshire, tôi đã tưởng tượng rằng cô có mang trong mình dòng máu Ai Cập, bởi dù không chắc về xuất xứ, nhưng tôi từng nghe kể là người Ai Cập đã đến cư ngụ nơi bờ biển Devonshire và Cornwall rất lâu trước khi người La Mã chinh phục đảo quốc anh này. Cô có mái tóc dày màu đà, và dáng người hoàn hảo, nhưng hơi thô một chút. Tóm lại cô là một cô gái khiến người ta phải tự nhủ rằng một thiếu nữ như thế hẳn chẳng mấy chốc, thậm chí mấy ngày sau, sẽ có người dạm hỏi mà thôi.
Khuôn mặt thể hiện khá đúng tính tình của cô (như thường nó vẫn vậy, dù tôi cho là đôi lúc nó lại lừa người ta). Tự bản chất cô rất tốt và tất cả mọi người trong nhà, kể cả Theobald, tôi tin như thế, đều yêu mến cô. Còn Christina thì quan tâm đến cô thật nồng hậu, và thường cho cô vào ăn cùng bàn hai lần mỗi tuần, cũng như chuẩn bị cho lễ Thêm sức của cô (vì vài lý do nào đó mà cô chưa được thêm sức) bằng cách giảng giải cho cô địa lý của Palestine và những tuyến đường mà thánh Phaolo đã đi qua vùng Tiểu á.
Khi Giám mục Treadwell đến Battersby để cử hành lễ thêm sức (vậy là thỏa ước nguyện của Christina là ông sẽ ngụ lại Battersby, và cô dọn cho ông một bữa tiệc tối thật hoàng tráng, cũng như được vài lần trò chuyện với ông), và đặt tay làm phép cho Ellen, ông rất ấn tượng với khuôn mặt xinh xắn và cử chỉ nhã nhặn của cô, rồi hỏi chuyện Christina về cô. Khi cô cho ông biết Ellen là một người hầu trong nhà mình, dường như, cô nghĩ là hoặc cô muốn nghĩ là, giám mục khá hài lòng khi biết một cô gái quá dễ thương thế này được làm việc ở một chỗ quá tốt như thế.
Trong kỳ nghỉ ở nhà, Ernest có thói quen dậy sớm, chơi đàn trước giờ ăn sáng, để không làm phiền cha mẹ nó, hay có lẽ để họ đừng làm phiền nó thì đúng hơn. Trong thời gian nó chơi đàn, Ellen thường cũng ở đó để chùi nền phòng khách, và quét bụi, và Ernest, một đứa sẵn sàng kết bạn với hầu hết mọi người, sớm thấy quý mến cô. Ernest không phải là kiểu người nhạy cảm với vẻ đẹp của phái nữ, thật sự thì từ trước đến giờ nó chỉ biết đến các bà dì Allaby, cô Alethea, mẹ, em gái Charlotte, và bà Jay; có đôi lần nó phải ngả mũ đề chào các cô nhà Skinner, và mỗi lần như thế nó lại muốn chui xuống đất cho rồi, nhưng với Ellen, nó lại không thấy ngượng ngùng gì, và chẳng bao lâu, hai người đã thành đôi bạn thân.
Ernest đã xa nhà được một thời gian dài, như thế tốt cho nó nhiều, nhưng cho đến nay tình cảm của nó dù thật tâm vẫn còn khá trừu tượng và lý thuyết. Nó không chỉ ngây thơ, mà còn ngây thơ quá đáng, thậm chí tôi có thể nói rằng nó ngây thơ vô số tội. Nó thích Ellen là do cô không bao giờ gắt gỏng với nó, nhưng luôn mỉm cười và tốt tính, hơn nữa, cô thường thích nghe nó chơi đàn, và như thế khiến nó thêm hứng thú chơi nhạc. Đối với Ernest, những ngày nghỉ có một lợi điểm rõ ràng là nó được chơi đàn vào buổi sáng, bởi ở trường nó không được chạm đến cây đàn và chỉ có cách lén lút chơi ở cửa hàng bán nhạc cụ của ông Pearsall.
Đợt nghỉ hè lần này, nó trở về và bất ngờ khi thấy Ellen yêu quý của nó trông thật xanh xao và ốm yếu. Khí lực của cô đã không còn, đôi má nhạt màu, và trông cô quá suy sụp. Cô bảo rằng cô buồn vì sức khỏe của mẹ cô, và lo bà sẽ sớm rời bỏ thế gian này. Tất nhiên, Christina thấy được sự thay đổi này. ‘Em đã thường lưu ý,’ cô nói, ‘rằng những cô gái trông rất khỏe mạnh và tươi tắn là những người dễ tàn tạ nhất. Em đã cho cô ấy uống Calomen và bột James nhiều lần, và dù cô ấy không thích, em nghĩ là lần tới nếu bác sỹ Martin đến, em phải nhờ ông ấy khám cho cô mà thôi.’
‘Tốt lắm, em ạ’ Theobald đồng ý. Và khi bác sỹ Martin đến khám, ông khám phá ra một điều mà Christina đáng ra phải tự nhận thấy rõ ràng nếu cô có thể nghĩ đến một nỗi phiền não nghiêm trọng mà cô chưa từng nghĩ là một người hầu trong nhà của cô và Theobald, những người có một đời sống hôn nhân trong sạch và đã cố giữ cho tất cả những người chưa lập gia đình sống gần mình được tránh xa mọi vết nhơ tội lỗi, có thể gây ra cho cô.
Khi khám phá ra Ellen đã có thai được hơn năm tháng, nếu Christina không hoang mang e sợ rằng sự nhân từ của cô và Theobald sẽ bị người ta cho là hành động dung dưỡng tội lỗi, thì bản chất tốt bụng của cô hẳn xui khiến cô xử lý thật nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng đây lại là một tội quá lớn, do đó cô nhanh chóng quyết định rằng việc duy nhất cô phải làm là trả lương cho Ellen rồi cho cô đi càng nhanh càng tốt ra khỏi ngôi nhà vốn được chọn thánh hiến đặc biệt cho sự trong sạch này. Khi nghĩ rằng nếu Ellen ở đây thêm dù chỉ một tuần nữa, thì sẽ ngôi nhà này sẽ ô uế đáng sợ biết chừng nào, Christina quyết định không chần chừ nữa.
Rồi trong cô bỗng xuất hiện một câu hỏi, một ý tưởng khủng khiếp, ai là cha đứa bé của Ellen? Liệu có thể là con trai cô, Ernest yêu quý của cô, hay không? Bây giờ nó đã lớn rồi. Cô có thể cho rằng không một cô gái nào thích nó, nhưng còn về phần nó thì sao, làm sao cô dám chắc là nó không thua gì những đứa bằng tuổi trong việc thưởng thức vẻ quyến rũ của một cô gái trẻ xinh đẹp. Bao lâu nó còn vô tội thì cô sẽ chẳng bận tâm, nhưng, ôi thôi, nếu nó có tội thì sao?
Christina không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc này, và đơn giản cô hèn nhát không muốn nhìn thẳng vấn đề, nhưng cô đặt hy vọng nơi Chúa và sẵn sàng vui vẻ chấp nhận bất kỳ đau khổ nào mà Chúa thấy hợp lý khi ban cho cô. Đứa trẻ này có thể là con trai hay con gái, rõ ràng là vậy rồi. Cũng rõ ràng không kém, là nếu đứa trẻ là con trai thì sẽ giống Theobald và nếu là con gái thì sẽ giống cô. Hai thế hệ cách nhau thường giống nhau về thân thể hay tâm hồn. Tội của cha mẹ không thể bắt đứa con vô tội gánh được, ôi không, và một đứa trẻ như thế hẳn sẽ…. Nhưng cô thôi ngay những tưởng tượng của mình.
Theobald vừa trở về sau chuyến thăm viếng quanh giáo xứ, và được cho hay chuyện động trời này.
Christina chẳng nói chút gì về Ernest, và tôi tin rằng nếu tội này đổ lên đầu một ai đó khác, thì hẳn cô đã giận dữ gần như gấp đôi rồi. Tuy nhiên cô dễ dàng dịu lại, và nghĩ kiểu nước đôi, thứ nhất là Ernest của cô rất trong sáng, và thứ hai, cô chắc chắn rằng Ernest sẽ không làm như thế bởi những nhận thức tôn giáo của nó sẽ giữ không cho nó làm vậy, và tất nhiên chỉ có thể là như thế mà thôi.
Theobald đồng ý rằng phải trả lương và đưa Ellen đi xa ngay lập tức, không thể chần chừ việc này thêm chút nào nữa. Rồi chỉ hai tiếng sau khi bác sỹ Martin ghé nhà, Ellen, với chiếc khăn che mặt để không ai nhận ra cô và cứ khóc lóc thảm thiết, đã bị đặt trên xe ngựa, bên cạnh xà ích John để lên đường ra nhà ga rồi.