Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xác Thịt Về Đâu

Chương 51

Tác giả: Samuel Butler

Ernest được nhận chức phụ tá ở một nhà thờ trung tâm London. Nó gần như chẳng biết gì về London, nhưng chính bản năng đã kéo nó đến đó. Một ngày sau khi nhận lệnh bài, nó liền bắt tay ngay vào việc, rồi xảy đến trong nó một cảm nhận giống hệt như cảm giác của Theobald lúc ngồi riêng trong xe ngựa với Christina lần đầu tiên sau khi cưới. Chưa hết ngày thứ ba, Ernest đã nhận thấy ánh nắng hạnh phúc của những ngày tháng tại Cambridge biến đâu mất, nhường chỗ cho nỗi kinh hoảng khi phải đối mặt với bản chất bất di bất dịch của một bước đi trong đời mà đến nay nó mới nhận ra rằng mình đã thực hiện quá vội vã.

Lời biện minh nhẹ nhàng nhất tôi có thể dành cho sự thay đổi bốc đồng này của nó đó là, việc nó bất ngờ sùng đạo, được phong chức rồi phải rời Cambridge, tất cả đã gây nên một thay đổi chấn động quá mức chịu đựng của nó, và đẩy nó vào sự mất cân bằng mà kinh nghiệm non nớt của nó không thể ngờ tới, rồi như một tất yếu, nó phải thấy nản lòng chùn bước là đúng thôi.

Tất cả mọi người đều đặt lên vai nó quá nhiều việc khiến nó kiệt sức và phải cố thoát ra trước khi cải thiện được năng lực của mình, và thực sự nếu khoảng thời gian người ta làm tốt hoàn hảo mọi việc càng kéo dài, thì càng chắc chắn rằng sau đó, anh ta sẽ phải trải qua một thời kỳ, có thể là rất lâu, gần như chìm sâu trong vô vọng. Tất cả chúng ta đều phải từng trác táng, vung vãi những hạt giống tinh thần của mình. Nhưng theo cảm nhận của riêng tôi, vấn đề của Ernest không phải là những thói trác táng ẩn trong nó, mà là mảnh đất của nó đã quá thuần và chẳng có gì thú vị đáng để được chú ý. Óc hài hước và xu hướng biết nghĩ cho mình của nó, vốn được thể hiện khá hứa hẹn cách đây vài tháng, đã tàn lụi như thể cây sậy trong mùa sương giá, còn thói quen tin tưởng tất cả những gì bậc thẩm quyền dạy bảo, và tuân theo cho dù kết cục có cay đắng và phi lý đến đâu, bây giờ lại trở lại trong nó và còn mạnh hơn gấp bội. Tôi cho rằng với vị thế hiện tại của Ernest thì ai ai cũng sẽ phải ra như vậy, và khi nhìn lại tiền sử của nó thì tôi thấy tình trạng nó đang vướng phải càng hợp lý hơn nữa, nhưng vài người bạn vốn điềm tĩnh hơn nó ở Cambridge, những người đã bắt đầu nghĩ tốt về năng lực của nó lại thấy thật ngạc nhiên và thất vọng về nó biết bao. Đối với Ernest, tôn giáo không thể chấp nhận nửa vời hay thỏa hiệp. Hoàn cảnh đã dẫn nó đến bàn thánh, và có lúc nó hối hận vì việc đó, nhưng nó phải hành động và sống cho trọn vị thế hiện tại của mình. Bởi vậy, nó tự ép mình tìm cho ra những gì người ta đang mong đợi ở nó, và cứ theo đó mà hành động.

Mục sư quản nhiệm của nó là người theo Thượng phái một cách ôn hòa và quan điểm không quá rõ ràng, một người cao niên đã từng thay quá nhiều phụ tá từ lúc ông nhận ra được rằng mối quan hệ giữa mục sư và phụ tá cũng như mọi mối quan hệ giữa người chủ và nhân viên trong mọi khía cạnh đời sống khác, đơn thuần chỉ là chuyện làm ăn mà thôi. Hiện giờ, ông có hai phụ tá, Ernest là người mới, người thâm niên hơn tên là Pryer, và khi anh ta thăng tiến cũng như sớm nhận nhiệm sở mới, thì chỉ còn lại Ernest cô độc bị bỏ rơi nơi đây, nhưng nó vẫn rất sẵn lòng chịu như vậy.

Pryer trạc hai mươi tám tuổi, đã từng học tại Eton và Oxford. Anh ta là người cao lớn, và được phần đông cho là dễ nhìn, còn tôi từng gặp anh ta trong vòng năm phút, và nghĩ rằng cả điệu bộ lẫn hình dong của anh ta đều thật gớm ghiếc. Có lẽ ác cảm của tôi là bởi hoàn cảnh tôi gặp anh ta không được dễ chịu với tôi cho lắm. Tôi đã trích dẫn một câu của Shakespeare hơi thiêu thiếu chút gì đó để thể hiện cho trọn ý, cụ thể là tôi đã nói rằng một sự tiếp xúc tự nhiên khiến cho toàn thế giới nên thân thiết. ‘À,’ cậu ta nói với giọng xấc xược lơ láo khiến tôi khó chịu, ‘nhưng một tiếp xúc giả tạo còn khiến cho mọi người thân thiết hơn,’ rồi ném cho tôi một cái nhìn như thể tôi là một ông già lắm chuyện, và chẳng thèm bận tâm xem liệu tôi có thấy sốc hay không. Sau vụ đó, tôi thấy khó ưa cậu ta cũng đúng thôi.

Tuy nhiên, tôi đã lường trước cái cảm giác khó ưa sẽ dành cho cậu ta, bởi không phải chờ đến lúc Ernest ở London được ba hay bốn tháng tôi mới biết đến gã phụ tá này, và tôi càng thấy khó ưa hơn khi biết anh ta đã gây những tác động xấu đến thế nào đối với con đỡ đầu của tôi. Ngoài ngoại hình được người ta cho là dễ nhìn, anh ta còn rất chỉnh chu trong ăn mặc, và tóm lại đó là loại người mà chắc chắn Ernest nên e dè lo ngại, nhưng lại sẽ lừa phỉnh được nó. Phong cách ăn mặc của Pryer cực kỳ chuẩn theo kiểu của Thượng phái, và kiến thức cũng hoàn hoàn theo hướng đó, nhưng khi có ông mục sư, thì anh ta thể hiện mình rất bình thường, và ông già đó dù thường dành cho đồng bạn của Pryer cái nhìn ngờ vực, lại chẳng phàn nàn chút gì về anh. Pryer cũng có tiếng về tài giảng dạy, mà xét cho cùng có thể là kiểu vua chột giữa xứ mù. Trong lần đầu anh ta đến thăm Ernest, ngay khi chỉ còn hai người với nhau, anh ta liền nhìn nó với cái liếc mắt nhanh sắc lạnh và dường như cũng khá hài lòng về nó, bởi tôi phải nói thêm ở đây là ngoại hình của Ernest đã cải thiện nhiều dưới môi trường êm ả của Cambridge. Thật sự thì Pryer thấy Ernest vừa đủ xứng đáng để anh ta đối xử một cách lịch sự, và các bạn biết đó, Ernest luôn là đứa dễ cảm tình với bất kỳ ai cư xử với nó như vậy. Đi cùng với anh ta, chẳng bao lâu sau, Ernest khám phá rằng Thượng giáo và thậm chí là Roma có quá nhiều điều mới lạ mà nó chưa từng nghĩ đến. Và đó chính là đường bay chấp chới đầu tiên của nó.

Pryer giới thiệu nó với một vài người bạn của anh ta. Tất cả họ đều là những giáo sỹ trẻ tuổi và như tôi đã nói đều là những người Thượng phái cực đoan nhất, nhưng khi gia nhập với họ, Ernest rất ngạc nhiên khi thấy rằng họ cũng hệt như những người khác mà thôi. Điều này chấn động tinh thần nó, chẳng bao lâu sau nó càng kinh ngạc hơn khi thấy những ý nghĩ mà nó đã đấu tranh chống lại xem như là thứ tuyệt mạng đối với nó, và những thứ mà nó từng nghĩ là sẽ gạt được hết sang một bên một khi đã nhận chức thánh, tất cả đến tận bây giờ vẫn cứ mãi quấy rối nó như xưa. Nó cũng thấy rõ rằng Pryer, người quy tụ được cả một loạt bạn bè vây quanh cũng đang trong tình cảnh khốn khổ hệt như nó vậy.

Thật là tồi tệ. Cách duy nhất để thoát khỏi tình cảnh này mà Ernest nghĩ ra được chính là phải kết hôn. Nhưng rồi nó nhận ra rằng nó chẳng biết cô nào để cưới. Nó chẳng biết bất kỳ phụ nữ nào, và thực sự là nó thà chết còn hơn phải lấy vợ. Một trong những mục tiêu hàng đầu của Theobald và Christina là cách ly nó khỏi phụ nữ, và họ đã thành công ngoài mong đợi, Ernest chẳng bao giờ tìm kiếm hay theo đuổi phụ nữ, và nếu không tránh được họ, thì nó cũng chỉ xem họ là những đối tượng bí ẩn và cực kỳ khó hiểu. Nó cũng thấy được nhiều người đàn ông yêu say đắm, nếu không thì cũng là yêu mến phụ nữ, nhưng nó lại tin là phần đông trong số đó chỉ là những kẻ dối trá mà thôi. Tuy vậy, giờ đây, rõ ràng là nó khắc khoải điều này quá lâu rồi, và việc duy nhất nó nên làm bây giờ là đi gặp và cầu hôn người phụ nữ đầu tiên chịu lắng nghe nó, càng sớm càng tốt.

Nó đề cập việc này với Pryer, và vô cùng ngạc nhiên khi khám phá ra rằng, anh chàng này dù ân cần với từng thành viên trong đoàn chiên của mình, và cũng là một người trẻ đẹp trai, lại quyết tâm mạnh mẽ sống đời giáo sỹ độc thân, và thực sự là những đồng bạn khác mà anh đã từng giới thiệu với Ernest cũng cùng một quyết tâm như vậy.

Bình luận