“Xí~” Cậu bé kia ra vẻ không thèm so đo, đôi mắt sáng ngời xoay chuyển: “Này, cậu tên là gì?”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bĩu môi nói, “Ba đã nói khi hỏi tên người khác thì trước tiên phải nói tên mình đã, đây là phép lịch sự.”
Vẻ mặt của cậu bé kia ngay lập tức trở nên kỳ quái: “Cậu không nhận ra mình?”
Tiểu Tịnh Trần nháy mắt xem sự tức giận như mây bay, quay đầu lại tò mò nhìn cậu bé kia, “Tại sao mình lại phải nhận ra cậu?”
Vẻ mặt của cậu bé kia càng kỳ lạ hơn, thậm chí còn có chút vặn vẹo giống như đang nhìn thấy quỷ giáng lâm vậy, “Cậu không xem ti vi sao? ‘Công viên Hoa Hồng’? ‘Bài hát của Thiên sứ’? Đây đều là những bộ phim thần tượng nổi tiếng của Hoa Hạ đấy, cậu không xem sao?”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lắc đầu, rất thẳng thắn nói, “Xem không hiểu.”
Cậu bé: “… Đồ nhà quê.”
Lỗ tai của Tiểu Tịnh Trần run lên, lời nói lầu bầu của cậu bé kia thấp đến mức chỉ như tiếng ống phun khói đã bị nghe được. Tiểu Tịnh Trần phồng má: “Cậu mới là đồ nhà quê, cả nhà cậu đều là đồ nhà quê, cả hộ khẩu nhà cậu đều là đồ nhà quê… Ba ơi, đồ nhà quê là cái gì?”
Bạch Hi Cảnh xoa đầu con gái bảo bối, nói: “Chính là bánh bao được làm từ đất đó.”*
*Đồ nhà quê: thổ bao tử.
Cậu bé dứt khoát thổ huyết. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, đồng tình nhìn cậu: “Cậu chỉ có thể ăn bánh bao làm bằng đất, thật đáng thương!”
Cậu bé trực tiếp trợn trắng mắt, lui về chỗ ngồi của mình điên cuồng đập bàn. Bạch Hi Cảnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, không chịu thêm được nữa ôm con gái tới hung hăng yêu thương một phen. Khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần bị xoa nắn đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh nước, trong nháy mắt tan chảy trái tim bé nhỏ của cha ngốc.
Những khách quý ngồi trong khoang hạng nhất này đều là những người có chút thân phận hay của cải, rất khó để nói xem trong này có một đại Boss nào đó ẩn núp hay không, cho dù có là ngôi sao lớn hơn nữa, đứng trước mặt nhà sản xuất cũng chỉ là khay thức ăn. Người bỏ tiền ra chính là đại gia, cho nên dù tính cách cậu bé kia có thẳng thắn nghĩ gì nói nấy như thế nào thì người đại diện cũng phải chịu trách nhiệm với cuộc đời diễn viên của cậu ta. Mà người đại diện chân chính thì luôn có năng lực quan sát kinh người. Bạch Hi Cảnh vừa nhìn bộ dạng đã biết không phải là một người đơn giản, chọc tới khối sắt cứng này rất có thể sẽ đá gãy xương của mình mất.
Vậy nên người đại diện đành phải nở nụ cười xin lỗi nói, “Thật ngại quá, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài chớ để ý.”
Bạch Hi Cảnh luôn mong có thêm nhiều đứa trẻ khác chơi cùng với Tiểu Tịnh Trần. Bên cạnh Tiểu Tịnh Trần đã có đám thiếu niên Kim Đỉnh lớn tuổi hơn, đám bạn cùng lớp bằng tuổi và đám anh em họ nhà họ Bạch đang ở độ tuổi hố người, chỉ thiếu duy nhất một đứa trẻ “hiểu chuyện” từ nhỏ đã tiếp xúc với tất cả các tầng lớp của xã hội mà thôi. Cậu bé này dường như là một ngôi sao nhí nhỏ tuổi, đúng lúc bù vào chỗ trống kia. Vậy nên Bạch Hi Cảnh nhân hậu mỉm cười, “Không sao, tôi không để ý đâu.”
Thấy Bạch Hi Cảnh là một người cha ôn hòa, dễ nói chuyện, người đại diện lập tức thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không chú ý tới trên trán cha ngốc đã xuất hiện hai cái sừng của ác ma, cùng với cái đuôi dài mảnh màu đen hình tam giác đang không ngừng ngoe nguẩy sau mông.
Điều này cũng gián tiếp tạo cho An Kỳ một cuộc đời bi thảm bị Tiểu Tịnh Trần ức hiếp không có lấy một lần phản công thành công.
Một lần sẩy chân để hận nghìn đời biết hay không!
Trong khoang khách VIP này chỉ có hai người đứa trẻ. Cậu bé kia yên tĩnh một lát, sau đó lại không chịu nổi mà bò lên nằm sấp trên lưng ghế, nói với Tiểu Tịnh Trần, “Mình tên là An Kỳ, cậu có thể gọi mình là Tiểu Soái, bởi vì sau này khi lớn lên mình sẽ trở thành người đàn ông đẹp trai nhất làng giải trí này.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu: “Tiểu Suy?”
“Là Tiểu Soái, không phải Tiểu Suy.” Bạn nhỏ An Kỳ phát điên.
“Tiểu Suy?”
“Là Tiểu Soái, không phải Tiểu Suy!” Thấy Tiểu Tịnh Trần còn muốn mở miệng lặp lại, An Kỳ thật sự không muốn nghe thấy từ ngữ tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến mức độ đẹp trai của bản thân kia nữa, dứt khoát nói sang chuyện khác, “Nhìn bộ dạng của cậu thật ra rất đáng yêu, có muốn làm một ngôi sao nhí không?”
Tiểu Tịnh Trần quả nhiên đã rời sự chú ý đi, quên luôn việc tiếp tục rối rắm về sự khác nhau giữa “Soái” và “Suy“. Bé kéo khóa ba lô nhỏ ra, cả đầu đều chúi vào bên trong, đôi tay nhỏ lục lọi, thờ ơ trả lời lại một câu: “Ngôi sao nhí là gì?“… Sau khi đã tìm được, Tiểu Tịnh Trần mở gói giấy ra, nhét vào trong miệng mình một viên kẹo, quai hàm căng phồng giống như con sóc.
Sau ót cậu bé hiện lên vài đường hắc tuyến. Trẻ con dù sao cũng thích tỏ vẻ trưởng thành, nhất là những ngôi sao nhí như cậu. Thế nên cậu luôn cảm thấy hành động ăn kẹo của Tiểu Tịnh Trần thật sự quá ấu trĩ, quá ngu ngốc, quá độc hại ánh mắt người nhìn. Nhưng cậu lại không nỡ từ bỏ người bạn không dễ gì mới quen biết này (?!), chính vì vậy mà cậu chỉ có thể trợn trắng mắt xem như không thấy: “Ngôi sao nhí chính là ngôi sao nhí, ra ngoài luôn có người tiền hô hậu ủng (ủng hộ rầm rộ), còn có rất nhiều fan hâm mộ tới tìm xin chữ ký, ăn cơm uống nước đều có người đưa đến tận miệng, còn có giáo viên chuyên môn dạy học riêng, hoàn toàn không cần phải chạy tới trường ngồi học chung với những đứa trẻ khác, như thế nào, đã thấy hâm mộ chưa?”
Tiểu Tịnh Trần mút vị ngọt của viên kẹo, nghiêng đầu nghi ngờ nói, “Ăn cơm uống nước đều có người đưa đến tận miệng ư? Vậy tay và chân của cậu dùng để làm gì? Tiền hô hậu ủng… Ba ơi, tiền hô hậu ủng là cái gì?”
“Chính là có người dẫn đường đằng trước, còn có người đi theo đằng sau, có rất nhiều người.”
“Ồ.” đáy mắt của Tiểu Tịnh Trần sáng lên, “Nhiều người như vậy còn cần bản thân mình phải đi đường nữa sao?”
Bạch Hi Cảnh dứt khoát gật đầu, “Cần chứ.”
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần buồn bã, ghét bỏ nhìn cậu bé kia nói, “Nhiều người đi theo như vậy mà cậu vẫn phải tự đi đường đấy thôi. Không cần đi học thì đến cả một người bạn cũng không có, như vậy cô đơn biết bao, còn lâu mình mới hâm mộ cậu.”
Cậu bé: “…” Vì sao cậu lại cảm thấy lời nói của đứa trẻ trông như tên ngốc này lại có đạo lý như vậy nhỉ. Cậu thật sự không có người bạn nào, vì những đứa trẻ cùng tuổi vừa gặp mặt đã sùng bái cậu như thần tượng rồi. Không biết ai đã từng nói rằng sùng bái là khoảng cách cách lý tưởng xa nhất. Cậu đã từng không biết bao nhiêu lần hâm mộ những đứa trẻ có thể tự do chơi đùa chạy loạn khắp nơi kia… Không đúng, cậu rõ ràng tới để thuyết phục đứa nhóc trước mặt này gia nhập với mình, sao bản thân mình ngược lại thiếu chút nữa bị nhóc con này tẩy não thành công vậy. Mẹ kiếp, tên ngốc này hoàn toàn không trong sáng vô hại giống như vẻ bề ngoài của nó~!
Các ngón tay của Bạch Hi Cảnh bám lên tay vịn ghế, cánh tay chống đỡ gò má, buồn cười nhìn hai đứa con nít tiếp xúc với nhau. Suy nghĩ của anh quả nhiên là đúng, để Tiểu Tịnh Trần tiếp xúc với nhiều người hơn, chơi đùa với nhiều người bạn cùng lứa tuổi hơn, sự hiểu biết của con bé sẽ dần mở ra. Nhìn bộ dạng hiện tại của bé mà xem, tốc độ phản ứng của đầu óc rõ ràng đã nhạy bén hơn so với trước kia rất nhiều, mới nói mấy câu thôi đã khiến đối phương phải á khẩu không trả lời được nữa.
An Kỳ gắng hết sức nói ra chỗ tốt của việc làm một ngôi sao nhí, kết quả bị Tiểu Tịnh Trần nói bâng quơ vài câu phản bác đến mức thương tích đầy mình. Nếu như đổi lại là người trưởng thành, có lẽ họ có thể đảo lộn lại lời nói của Tiểu Tịnh Trần. Nhưng An Kỳ… chỉ là một đứa trẻ, còn chưa đủ khả năng lật được Tiểu Tịnh Trần, bất luận là bằng ngôn ngữ hay tay chân.
Kỹ năng mạnh mẽ nhất của Tiểu Tịnh Trần chính là bé có thể nghe hiểu được thì nghe, nghe không hiểu thì coi như không nghe thấy. Về sau khi nghe hiểu bé sẽ lý giải kiểu gì thì không phải chuyện mà bé có thể tự khống chế được.
Đến khi máy bay đáp xuống mặt đất, cậu bé An Kỳ cũng không thể lôi kéo được Tiểu Tịnh Trần gia nhập thế giới showbiz với mình. Đương nhiên việc “để Tiểu Tịnh Trần làm ngôi sao nhí” gì đó cũng chỉ là suy nghĩ viển vông của chính bản thân cậu mà thôi. Chưa nói đến Bạch Hi Cảnh có thể đồng ý cho con gái bảo bối nhà mình trở thành nhân vật công chúng hay không, chỉ riêng việc tìm một công ty giải trí ký hợp đồng với Tiểu Tịnh Trần thôi cũng đã không phải là điều mà một đứa nhóc có thể khống chế được. Cho nên… sự thật tất cả những chuyện này chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi.
Lúc xuống máy bay, bên trong chiếc ba lô nhỏ của Tiểu Tịnh Trần đã trống rỗng, trên chỗ ngồi chất một đống lớn vỏ giấy gói đồ ăn vặt cùng với vỏ trái cây. Vẻ mặt An Kỳ đen sì, bĩu môi bước từng bước nặng nề xuống cầu thang. Nhóc ngốc tham ăn đần độn kia, cậu vừa nói nhóc đó lại vừa ăn, hoàn toàn không có chút tôn trọng một ngôi sao lớn như cậu tí nào. Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận bởi vì bản thân bị quản chế nghiêm khắc chuyện ăn uống các kiểu nên mới hâm mộ và ghen ghét đối phương đâu. Quả thật không thể dây vào ngôi sao nhí được mà, có biết hay không!
Trước khi ra khỏi sân bay, An Kỳ cảm thấy bản thân đặc biệt có phong độ của một quý ông, tạm thời buông “ân oán cá nhân” xuống, chặn trước mặt Tiểu Tịnh Trần, trừng mắt nói, “Cậu vẫn chưa nói cho mình biết tên của cậu đấy?”
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt nói, “Mình tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.” Sau khi nói xong, bé liền xoay người đi về phía Bạch Hi Cảnh đang giang rộng hai tay ra. Cha ngốc dứt khoát ôm lấy con gái, thản nhiên bước đi trước bao ánh mắt hâm mộ ghen ghét đủ kiểu.
Mười hai giờ đêm, bên ngoài một mảnh tối đen như mực, Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần tới khách sạn đã được đặt sẵn trước đó. Sáng hôm sau khi rời giường, hai cha con đã sắp xếp xong đồ đạc, chen lên con tàu du lịch đầy ắp người bắt đầu hành trình “hoàn mỹ” của kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn.
Dãy núi Đế Ngôi là dãy núi lớn nhất Hoa Hạ, được mệnh danh là khu rừng rậm nguyên sinh của “mười vạn ngọn núi lớn“. Nghe nói sâu bên trong dãy núi này là nơi ở của thần tiên. Dưới núi cũng có không ít truyền thuyết lưu truyền rằng người dân miền núi tiến sâu vào trong núi liền hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm ở dưới chân núi.
Trong núi này rốt cuộc có thần tiên hay không, ngoại trừ thần tiên ra thì cũng không còn ai biết cả. Hiện giờ khu vực bên ngoài rừng rậm đã được khai phá thay đổi hoàn toàn. Dựa vào khu vực phong cảnh nguyên sinh tự nhiên này, thôn làng dưới núi đã phát triển thành điểm du lịch ngắm cảnh nổi tiếng nhất Hoa Hạ.
Có không ít thôn xóm nhỏ vẫn còn lưu giữ lại những kiến trúc cổ xưa. Sau khi trải qua tân trang, nơi đây đã được xây dựng thành một quần thể kiến trúc dân dụng khổng lồ, trở thành một trong bốn căn cứ quay phim nổi tiếng của Hoa Hạ. Khu vực quay phim núi Đế Ngôi này không phải lớn nhất cũng không phải đẹp nhất, càng không phải tinh xảo nhất, nhưng lại là khu vực gần gũi với thiên nhiên nhất~!
Những bộ phim võ hiệp cổ trang, những cảnh thám hiểm tìm châu báu, những khung cảnh tiên hiệp tu chân… chỉ cần có liên quan đến rừng rậm hay núi lớn thì đoàn làm phim đều thích tới đây quay phim.
Tiểu Tịnh Trần xuống núi đến giờ đã được gần một năm. Bạch Hi Cảnh cảm thấy nhân sinh nên co giãn vừa phải, Tiểu Tịnh Trần đang cố gắng thích nghi với cuộc sống thành phố, nhưng từ tận trong xương tủy của bé vẫn thân thiết, quen thuộc với rừng rậm núi lớn hơn. Quả nhiên ngồi trên xe du lịch, nhìn rừng rậm bạt ngàn xanh tươi dần xuất hiện ở phía xa, Tiểu Tịnh Trần vui sướng đến mức khuôn mặt tròn như quả trứng cũng đỏ ửng lên. Cả người bé hầu như đều nằm sấp lên cửa sổ, mắt ngắm nhìn nơi phương xa không hề chớp, giống như khách tha phương rời xa nhà đã lâu rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy nóc nhà thân thương quen thuộc vậy.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của bé con, Bạch Hi Cảnh vừa hài lòng với quyết định sáng suốt của mình lại vừa cảm thấy có chút chua xót. Anh đã từng không biết bao nhiêu lần cảm thấy Tiểu Tịnh Trần không thích hợp với cuộc sống ở thành phố lớn. Nhưng trong tâm khảm của mình, anh lại không muốn đưa Tiểu Tịnh Trần về lại cái nơi núi sâu ngăn cách với thế giới bên ngoài kia. Anh nghĩ một đứa trẻ như Tiểu Tịnh Trần càng nên có được nhiều hơn những đặc sắc trong cuộc đời con người mới đúng.
Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ không thừa nhận lý do vì bản thân không nỡ để con gái bảo bối đi đâu!