Tiết trời tháng mười hai đã rất lạnh rồi, nhưng thời tiết ở thành phố S vẫn rất đẹp. Tuyết vẫn chưa rơi sớm như vậy, ánh mặt trời chiều mang theo sự ấm áp chiếu lên người khiến người ta cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ. Trong hoa viên phía trước khoa Nội trú của bệnh viện Số Một thành phố có không ít bệnh nhân dưới sự giúp đỡ của người nhà ra ngoài hít thở không khí, thư giãn.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một tấm chăn lông, trên người mặc áo bông dày, cổ áo lông làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn yếu đuối giống như búp bê thủy tinh đẹp đẽ mà dễ vỡ. Bạch Hi Cảnh ngồi trên chiếc ghế dài đối diện cô bé, trong tay đang cầm một quyển truyện nhỏ giọng đọc. Giọng kể trầm thấp dịu dàng ôn hòa mang theo chút khàn khàn cuốn hút, quả thực là một loại hưởng thụ của thính giác.
Cha thì đẹp trai, con gái đáng yêu, dưới ánh mặt trời ấm áp tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Những người qua đường đều không nhịn được mà ngắm nhìn, lại không có ai dám quấy rầy một khung cảnh yên tĩnh hòa hợp như thế.
Tòa nhà khám bệnh bên kia đột nhiên mơ hồ vang lên tiếng ồn ào. Âm thanh ồn ào vẫn chưa hoàn toàn lan ra liền chìm xuống, xa xa truyền đến một tiếng thú rống kìm nén. Những người nghỉ ngơi trong hoa viên đều đứng lên, nghển cổ nhìn về phía xa liền thấy một con hổ lớn màu trắng đẹp đẽ đang chậm rãi đi về phía bên này.
Mãnh hổ đột ngột xuất hiện đương nhiên sẽ gây ra sự hoảng loạn. Những đứa trẻ được cha mẹ ôm chặt trong lòng. Những người bệnh được các nhân viên chăm sóc vội vàng đưa về tòa nhà nội trú. Có người muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị nhân viên bệnh viện lễ phép ngăn lại. Hoa viên rất nhanh liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai cha con khiến người khác chú ý kia. Trên cửa sổ các phòng bệnh của tòa nhà nội trú đứng đầy người. Bọn họ một mặt rất sợ hãi mãnh hổ, mặt khác lại không kìm nén nổi những ý nghĩ tò mò nhiều chuyện bẩm sinh của mình, thậm chí còn cầm di động chụp ảnh ghi hình chuẩn bị đăng tải lên mạng. Chỉ là chức năng ghi hình của bọn họ vừa mới mở ra liền bị các bảo vệ ẩn ở chỗ bí mật nào đó lễ phép mời đi uống trà, không đến nỗi phải chịu hình phạt bị ăn đánh, nhưng thẻ nhớ thì đừng nghĩ có thể giữ lại được.
Các người thích xem náo nhiệt, thích hóng hớt, không thành vấn đề, nhưng tất cả những việc xảy ra trong bệnh viện chỉ có thể dừng lại trong bệnh viện, tuyệt đối không thể để bất cứ người nào bên ngoài bệnh viện biết được. Đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của Bạch Hi Cảnh. Không được nói anh bá đạo, ngang ngược, độc tài không nói lý lẽ. Ở thành phố S này, anh chính là lý lẽ.
Quan chức đảm nhiệm chức vụ ở thành phố S không phải chịu sự kiểm soát gây khó dễ của chính phủ cấp trên. Thương nhân làm ăn ở thành phố S không phải nộp những loại thuế thu nhập linh tinh không hợp lý. Cư dân sống trong thành phố S không cần phải lo lắng bị bóc lột, bị áp bức, bị các loại “tăng giá” làm cho hao mòn là vì sao?
Bởi vì tất cả mọi thứ ở đây đều do Bạch Hi Cảnh quyết định, cho dù là chính sách nhà nước được ban bố đến đây cũng còn phải qua Bạch Hi Cảnh cho phép mới có thể thực thi.
May mắn là, Bạch Hi Cảnh là một người khoan dung!!!
Mặc dù anh có thể vì sở thích của mình mà ném những người dám chọc tới anh xuống biển cho cá mập ăn, nhưng hầu hết thời gian anh đều rất yên tĩnh. Từ trước đến nay anh không hề ỷ vào quyền thế của mình mà làm mưa làm gió, cũng chưa bao giờ keo kiệt với phúc lợi của thuộc hạ. Cho dù bạn là phú thương, quan lớn hay là bách tính bình thường, thứ mà bạn đáng được nhận đều sẽ không ít, những thứ bạn không được nhận thì đừng có tùy tiện thò tay vào.
Cho nên bách tính sống trong thành phố S là những người may mắn, bởi vì đây là quê hương mà họ có thể an cư lạc nghiệp. Những quan chức đảm nhiệm chức vụ ở thành phố S cũng là những người may mắn, bởi vì chỉ cần họ không làm việc xấu trái với lương tâm, đợi tới khi hết nhiệm kỳ, một bức thư đánh giá của Bạch Hi Cảnh cũng đủ giúp họ lên chức cao. Thương nhân làm ăn trong thành phố S cũng là những người may mắn, bởi vì có đại thần “trấn trạch” Bạch Hi Cảnh ở đây nên sẽ không thể nào làm ăn thua lỗ được.
Đương nhiên, khi nhận được những đãi ngộ mà các tỉnh khác không có thì sẽ phải gánh vác nghĩa vụ nhiều hơn, ví dụ như thỉnh thoảng chiều theo tâm tình của Boss Bạch Hi Cảnh, ví dụ như thích ứng với tác phong “khiêm tốn” của Boss, hay ví dụ như khi xem náo nhiệt hóng hớt đừng truyền những náo nhiệt này ra ngoài, ví dụ như… hãy bình tĩnh tiếp nhận sở thích kỳ lạ nuôi thú dữ của đại tiểu thư nhà Boss.
Con hổ trắng đẹp đẽ giống như biết đường. Nó đứng trước cổng hoa viên đi lại hai vòng rồi liền đi thẳng về phía hai cha con.
Những người nhiều chuyện đứng trên cửa sổ xem náo nhiệt kia đều khẽ thở nhẹ ra tiếng. Từng tốp tụm năm tụm ba cho dù quen biết hay không quen biết đều thấp giọng thảo luận cái gì đó. Cả khu phòng bệnh đều bị bao quanh bởi những tin tức hot hừng hực, đến ngay cả những bệnh nhân bị gãy xương phải bó bột đeo nẹp cũng không chống đỡ nổi sự lôi cuốn mà nhào về phía cửa, chen vào đám người rồi nghển cổ lên nhìn.
Tiểu Tịnh Trần không hiểu bản tính nhiều chuyện của những người đứng xem. Cô bé đắm chìm vào trong giọng kể của cha, mãi đến khi phía sau truyền tới tiếng bước chân vừa khẽ vừa quen thuộc, cô bé run rẩy lỗ tai khó có thể tin được, vừa quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng to lớn đang bước chậm rãi trên con đường nhỏ rải đầy đá cuội. Ánh mắt cô bé đột nhiên sáng lên, yếu ớt reo: “Thái Bao~!”
Giọng nói rất khẽ, nhưng Thái Bao đã nghe thấy. Nó động đậy cái tai mèo tròn lớn, mở miệng rống lên một tiếng trầm thấp, âm thanh kiềm chế dường như lộ ra vẻ hờn tủi và oán giận ghê gớm. Tiểu Tịnh Trần ghé vào tay vịn, giang hai cánh tay ra, “Thái Bao~~!”
Đồng chí Thái Bao kiêu ngạo, quay đầu sang một bên, lười nhác chớp mắt, nhưng bước chân lại không dừng lại chút nào mà đi tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ôm cái đầu lông mềm mượt của nó, hạnh phúc nhắm mắt lại cọ tới cọ lui “Thái Bao, chị nhớ em quá~~~!”
“Gào…” Nhớ cái con khỉ, nhớ tôi mà cũng không thấy cô đến thăm tôi, rõ ràng là nói dối, xì~!
Tiểu Tịnh Trần có lẽ không nghe thấy tiếng lòng trong nội tâm giống như oán phụ của Thái Bao. Cô bé chỉ ôm chặt lấy Thái Bao không nỡ buông tay, nhưng mà thời gian lâu lại có chút khó chịu, cô bé không thoải mái chau mày. Bạch Hi Cảnh gấp quyển sách lại, nói: “Nếu như nó đã đến rồi thì không đi đâu, sau này con sẽ có nhiều thời gian ôm nó.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần lưu luyến buông Thái Bao ra, hơi thở dốc một lát, mới dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve bộ lông sạch sẽ bóng loáng của Thái Bao, nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ… Cô bé gầy đi rất nhiều, đến cả lúm đồng tiền cũng không sâu rõ như trước nữa.
Có lẽ là Tiểu Tịnh Trần cười quá hồn nhiên quá ngây thơ, đến nỗi con hổ trắng dường như cũng không còn đáng sợ như thế nữa. Khi những người xem đang cảm động vì bức tranh hòa hợp đẹp đẽ giữa người và thiên nhiên, những người nhà bệnh nhân trên cửa sổ cao nhất đột nhiên cảm thấy có giọt nước rơi trên đầu mình, tí tách như mưa vậy. Bọn họ nghi hoặc ngẩng đầu, lại phát hiện trên ống nước bên sườn ngoài tòa nhà dần dần trượt xuống một bóng đen. Khi tập trung nhìn kỹ, mấy người nhà là phụ nữ sợ tới mức thét chói tai, “ÁAAA… có rắn~~~!!”
Tiếng thét hỗn loạn đến mức long trời lở đất dọa những người ở cửa sổ khác nhảy dựng lên, nhìn theo hướng ngón tay run lẩy bẩy của những người kia, quả nhiên nhìn thấy một con mãng xà to khỏe đang quấn lấy ống nước di chuyển xuống. Ống nước bị nó xoắn hoàn toàn bị biến dạng, rỉ nước ra bên ngoài.
Nghe thấy tiếng thét chói tai, mãng xà không hiểu sao dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía đó, cái lưỡi rắn thè ra có quy luật nhìn giống như đang chào hỏi. Cửa sổ cách đó gần nhất có người bị dọa ngất ngay tại chỗ.
Quả Cà chớp chớp mắt, khinh bỉ nhìn kẻ nhát gan đã ngất đi một cái, rồi lại tiếp tục chậm rãi quấn lấy ống nước trườn xuống. Sau khi tiếp đất an toàn, tốc độ của nó đột nhiên gia tăng, “Vèo~ Vèo” hai cái đã băng qua bãi cỏ nhào về phía bồn hoa. Cái đuôi dùng lực quật một cái xuống đất, mãng xà giống như lò xo nhảy lên trực tiếp đánh về phía con hổ trắng đẹp đẽ kia.
Con hổ trắng tránh không kịp liền bị đụng một cái ngã lăn lộn xuống đất, bốn chân giẫm xuống vẫn chưa đứng lên được, cả người đã bị mãng xà quấn lấy. Khoa Nội trú truyền đến một tràng tiếng thét kinh sợ. Xem ra mặc dù có kẻ xui xẻo bị dọa cho ngất đi, nhưng hầu hết người xem vẫn rất hưởng thụ loại trải nghiệm thị giác vừa kích thích vừa sợ hãi này.
“Grào…” Con hổ trắng ngửa đầu rống một tiếng lớn, cúi đầu cắn vào thân rắn dưới cổ mình, gắng sức kéo nó ra ngoài.
Quả Cà không dùng lực thắt cổ Thái Bao. Thái Bao đương nhiên cũng không thể cắn chết Quả Cà… mặc dù nó thật sự rất muốn làm thế. Cả hai nửa thật nửa giả vật lộn, đánh tới mức trời đất quay cuồng, gió mây biến sắc, đất đá bay mù trời. Những người xem đứng cách rất xa, chỉ nghĩ là mãnh hổ đấu với mãng xà hung ác, kích động đến mức mắt xanh lên.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên xe lăn khanh khách cười vui vẻ. Cô bé túm lấy tay áo của Bạch Hi Cảnh nói: “Ba ơi, sức lực của Thái Bao lại mạnh lên rồi, trước kia nó không giãy giụa ra khỏi Quả Cà được. Da của Quả Cà cũng dày lên rồi, trước kia nó thường bị Thái Bao cắn cho bị thương!”
Bạch Hi Cảnh: “…” Đúng vậy, da không dày có thể ngăn được ám khí của Đường Ân sao?
Trận đại chiến hổ – xà này, đến cuối cùng bị Bạch Hi Cảnh ép bắt tay… bắt chân… bắt đuôi giảng hòa mà chấm dứt!
Cuộc đấu sức giữa hai con vật quá khốc liệt, khiến cho bụi đất bay lên ảnh hưởng đến sức khỏe của em gái. Thế là Thái Bao, Quả Cà đã nhớ kỹ bài học máu thịt này: hóa ra trừ Tiểu Tịnh Trần ra vẫn còn có người có thể tay không bắt hai bọn chúng không thể động đậy dưới đất.
Trong cảm nhận của hai đứa ngốc Thái Bao và Quả Cà, mức độ nguy hiểm của Bạch Hi Cảnh đột nhiên tăng lên tương đương với mức độ của Tiểu Tịnh Trần, thậm chí mơ hồ có xu thế vượt qua – cái cổ bị Cha Ngốc giữ còn đau hơn bị em gái tóm rất nhiều, rất nhiều~!
Mãi cho đến lúc này, người đưa Thái Bao đến bệnh viện mới chậm rãi bước đến. Tiểu Tịnh Trần nheo mắt lại đón ánh nắng mặt trời: “Chú Thiết Quân~!”
Thiết Quân khẽ gật đầu chào hỏi với Bạch Hi Cảnh, sau đó mới cười nói: “Mấy ngày nay cháu không tới, Thái Bao mắc bệnh tương tư rồi, ăn cũng không ngon, không còn cách nào khác, lão gia đành phải bảo chú đưa nó tới chơi với cháu. Ha ha, nhìn thấy cháu, tinh thần của nó tốt lên rất nhiều rồi.”
“Gào…” Anh mới mắc bệnh tương tư, cả nhà anh đều mắc bệnh tương tư, cả hộ khẩu nhà anh mắc bệnh tương tư, cả chủng tộc nhà anh mới mắc bệnh tương tư~!
Tiểu Tịnh Trần vuốt ve đầu của Thái Bao, nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Cảm ơn chú~!”
“Không cần cảm ơn, chú còn có việc phải đi trước đây. Hai ngày nữa chú lại tới thăm cháu.”
“Vâng, tạm biệt chú.”
“Tạm biệt.” Sau khi tạm biệt Tiểu Tịnh Trần, Thiết Quân hạ mắt nhìn chằm chằm Thái Bao: “Tao đi đây, mày không tiễn à?”
“Gào…” Thái Bao chậm rãi quay người, nằm xuống, chổng cái mông béo ú về phía Thiết Quân, cái đuôi lông tơ dài mịn lúc la lúc lắc~
Thiết Quân: “…”