Việc Vệ Thủ rời đi làm bầu không khí của cả trại huấn luyện thấp đến mức cực hạn. Vệ Thủ chắc chắn là một trong những chiến sĩ xuất sắc nhất của trại tập huấn, huấn luyện cường độ cao hơn người khác cậu ta cũng vượt qua, kết quả lại trực tiếp vào bệnh viện, trở thành người bị đào thải đầu tiên. Những người nỗ lực phấn đấu như cậu ta lại bị đào thải, những người tham gia tuyển chọn lần đầu tiên nảy sinh dao động, kiểu dao động này ảnh hưởng sâu sắc đến hiệu quả của huấn luyện.
Nhìn báo cáo đánh giá tuyển chọn, ánh mắt Tiết Quang Hàn u ám, ngẩng đầu nhìn Triển Đế đứng nghiêm túc trước bàn làm việc. Triển Đế đón nhận ánh mắt của anh ta, nghiêm túc nói: “Bọn họ đều rất ưu tú, rất có tiềm lực.”
“… Nhưng không phù hợp với Kỳ Lân, đúng không?”
Triển Đế im lặng nhìn Tiết Quang Hàn, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Tiết Quang Hàn đau đầu xoa thái dương, ném báo cáo lên trên bàn: “Cậu cứ xem rồi làm, nếu như đúng là không phù hợp, thì… bỏ đi vậy.”
Triển Đế hai chân đứng thẳng: “Rõ“.
“… Sau khi kết thúc huấn luyện tuyển chọn, nhớ đi nhận phạt, đừng tưởng rằng bây giờ không phạt các cậu là sẽ không có chuyện gì, Vệ Thủ còn nằm trong bệnh viện đấy.”
“Rõ” Triển Đế một chút cũng không bất ngờ, khi huấn luyện tuyển chọn, để duy trì hình tượng “hung ác” của các sĩ quan huấn luyện, cho dù xảy ra chuyện gì bọn họ đều không nhận được bất cứ truy xét trừng phạt nào, nhưng vừa kết thúc huấn luyện tuyển chọn, thì liền đợi tính sổ.
“Bạch Tịnh Trần… cô bé thế nào rồi?” Vừa ra đến cửa, Triển Đế nhịn không được hỏi một câu.
Tiết Quang Hàn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, im lặng một lúc, mới lắc đầu: “Không biết, cô bé không yêu cầu gặp tôi, có lẽ là vẫn chưa nghĩ thông.”
Do dự một lúc, Triển Đế xoay người bước đi, chậm rãi trở về bên bàn làm việc, ngẩng mặt nói: “… Đại đội trưởng, thực ra chuyện này không thể hoàn toàn trách cô bé được. Lúc trước khi diễn tập tôi đã tiêu diệt Đoàn trưởng của cô bé trước mặt cô bé, sau đó ở trong rừng lại chạy lòng vòng đùa giỡn cô bé. Vào doanh trại huấn luyện tuyển chọn, cô bé lại bị tôi dùng các kiểu huấn luyện giày vò, hơn nữa Vệ Thủ vào bệnh viện… Thực ra tôi với cô bé oán hận chồng chất đã lâu, cô bé chỉ duy nhất một lần bạo phát mà thôi, nếu đã nhốt vào trong phòng tối nhỏ coi như được rồi. Cô bé quả thực rất lợi hại, nếu loại đi thì vô cùng đáng tiếc.”
“Cậu nghĩ rằng tôi không biết sao?” Tiết Quang Hàn trợn trừng mắt lên, cầm báo cáo trên bàn đập lên người anh ta, lại bị Triển Đế giống như con khỉ tránh khỏi: “… Cậu không hiểu, quyền thế của cha cô bé quá lớn, anh ta cũng là người tùy hứng, thích gì làm nấy. Nhưng anh ta ít nhất còn có cha mẹ anh em ràng buộc. Một khi tất cả mọi thứ của anh ta được cô bé thừa hưởng, thế thì tính tùy hứng của cô bé rất có thể khiến hơn một nửa Hoa Hạ đều không chống đỡ nổi.”
Triển Đế kinh ngạc há hốc mồm: “Không… không phải chứ, nhìn cô bé không giống người hung ác như thế.”
Tiết Quang Hàn lắc đầu không nói, vẻ mặt rất nghiêm trọng, e rằng… sự việc sẽ thật sự phát triển theo hướng mà anh ta lo lắng nhất!
Tiểu Tịnh Trần trong phòng tối nhỏ tĩnh tọa ba ngày. Trong ba ngày này cô bé không làm gì, ngoài việc ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh ra, thời gian còn lại đều chỉ là ngồi khoanh chân trên đất, giống như tăng nhân ngồi thiền vậy, im lặng suy nghĩ cảm ngộ.
Sau ba ngày, cô bé mở cửa phòng tối nhỏ, nói với lính canh phòng: “Tôi muốn gặp chú.”
Tiết Quang Hàn nhận được thông tin lập tức lao tới. Từ rất xa anh ta đã nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đứng ở cửa phòng tối nhỏ, mặt cô bé hướng về phía mặt trời. Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người, phủ lên một lớp màu vàng mịn, nhưng mà, phía sau cô bé lại là phòng tối nhỏ tựa như một cái động tối om, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cô bé đứng ở chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, một bên thiên đường một bên địa ngục.
Tiểu Tịnh Trần hơi ngửa đầu, bàn tay nhỏ đặt lên trên trán, ngăn cản ánh mặt trời làm tổn thương tới mắt, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.
Tiết Quang Hàn bước nhanh tới: “Tịnh Trần.”
Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng người, im lặng nhìn anh ta, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, long lanh trong suốt. Cô bé hé miệng cười lộ ra lúm đống tiền nhỏ, tâm trạng nhẹ nhàng vui vẻ, bộc lộ trong lời nói. Tiết Quang Hàn không hiểu sao trong lòng chợt lạnh, viền mắt nóng lên, anh ta nghe thấy giọng nói đặc biệt mềm mại ngọt ngào như kẹo đường của Tiểu Tịnh Trần: “Cháu muốn về nhà tìm ba!”
Rõ ràng là giọng nói vui vẻ, truyền vào tai Tiết Quang Hàn lại tràn ngập cay đắng, đắng chát tới tận sâu nơi đáy lòng.
Quả nhiên, anh ta vẫn không so được với Bạch Hi Cảnh. Rất hiển nhiên, công ơn dưỡng dục mười ba năm, còn có ai có thể vượt qua vị trí của Bạch Hi Cảnh trong lòng cô bé chứ.
“Chú ơi, cảm ơn chú luôn đối tốt với cháu như vậy, những lời chú nói cháu đã nghiêm túc suy nghĩ, cháu cảm thấy những lời chú nói rất có lý…”
“Thế vì sao cháu còn muốn đi?” Giọng nói của Tiết Quang Hàn có sự run rẩy khó nhận ra, lại bị anh ta mạnh mẽ đè nén xuống.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, mỉm cười: “Bởi vì những lời ba và chú nói không giống nhau. Những lời ba nói luôn luôn đúng, cho nên cháu nghe lời ba. Cháu đã nghĩ rất lâu, vẫn không cảm thấy mình đánh sĩ quan huấn luyện có gì sai. Vệ Thủ đã vào bệnh viện rồi, nếu như Tống Siêu cũng vào bệnh viện, thì cháu sẽ vẫn đánh bọn họ. Cháu đánh bọn họ là vì báo thù cho bạn cháu, cho nên cháu phải đích thân ra tay. Quân hàm này không liên quan đến thân phận. Nếu như là một quân nhân tốt, là phải trơ mắt nhìn bạn mình bị ức hiếp mà không thể báo thù, thế thì làm quân nhân có ý nghĩa gì?”
“Không phải không cho cháu báo thù, nhưng cháu phải chú trọng phương pháp…” Tiết Quang Hàn cảm thấy trái tim của chính mình đắng như túi mật rồi.
“Chú ơi, chú làm quân nhân là vì cái gì?” Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng ngắt lời của anh ta, hỏi.
Tiết Quang Hàn hơi sửng sốt, không đợi anh ta phản ứng, Tiểu Tịnh Trần tiếp tục hỏi, “Cho dù là vì cái gì, chú có vui vẻ không?”
Tiết Quang Hàn hơi gật đầu, ánh mắt anh ta thâm trầm nhìn Tiểu Tịnh Trần, biết rằng mình nói gì cũng vô dụng, bởi vì, Tiểu Tịnh Trần cười nói: “Nhưng cháu không vui, kể từ ngày đầu tiên làm quân nhân cháu đã không vui. Quy tắc ở đây nhiều hơn ở trường học, mọi người ở đây khó hiểu hơn các bạn học cùng. Cuộc sống ở đây còn khổ cực hơn cả trên núi. Cháu không thích nơi này, cháu chỉ muốn về nhà thôi.”
Tiết Quang Hàn chậm rãi giơ tay, khi sắp chạm vào má cô bé liền dừng lại, chuyển thành rơi trên vai cô bé dùng sức vỗ, bất đắc dĩ thở dài nói: “Được rồi, chú tôn trọng quyết định của cháu, nhưng… nếu có thời gian, thì có thể đến thăm chú… mọi người không?”
Tiểu Tịnh Trần lập tức hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, ra sức gật đầu: “Vâng, cháu sẽ tới thăm chú, cùng với ba!”
Nghe thấy câu trả lời của cô bé, tâm tình của Tiết Quang Hàn hơi tốt lên một chút, nhưng nghe thấy câu cuối cùng kia, liền lập tức mây đen dày đặc sấm sét vang dội. Người mà cả đời này anh ta không muốn gặp nhất chính là Bạch Hi Cảnh. Bởi vì sự tồn tại của Bạch Hi Cảnh lúc nào cũng nhắc nhở anh ta rằng người làm cha như anh ta thất bại lớn như thế nào!
Dưới sự giúp đỡ của Tiết Quang Hàn, Tiểu Tịnh Trần nộp đơn xin xuất ngũ. Thủ tục xuất ngũ là trực tiếp làm ở Kỳ Lân, không cần qua xét duyệt của quân đội, cũng không cần ý kiến của Đoàn trưởng đoàn 814. Cô bé rất dễ dàng liền lấy được chứng nhận xuất ngũ, nhưng bởi vì cô bé chưa hết hai năm nghĩa vụ quân sự, cho nên không có bất cứ trợ cấp nào. Nhưng mà cô bé hoàn toàn không để ý, đối với cô bé mà nói, trên thế giới này, không có gì là không đáng giá hơn tiền.
Ngày Tiểu Tịnh Trần rời khỏi quân đội, thời tiết rất đẹp, ánh nắng đẹp đẽ, bầu trời không có mây, trên sân huấn luyện truyền tới tiếng rèn luyện tràn đầy tinh lực của các chiến sĩ. Các chiến sĩ được tuyển chọn vẫn đang nỗ lực phấn đấu. Tống Siêu đã được quay lại kế hoạch huấn luyện bình thường, nhưng không có Vệ Thủ, không có Tiểu Tịnh Trần, cậu ta cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
Ngoại trừ Tiết Quang Hàn và Triển Đế ra, không ai biết Tiểu Tịnh Trần muốn rời đi, bao gồm cả Tống Siêu và Vệ Thủ. Tiết Quang Hàn và Triển Đế cho rằng Tiểu Tịnh Trần sẽ nói với mọi người, Tiểu Tịnh Trần lại nghĩ rằng việc mình rời đi không phải là việc gì bí mật, bọn họ chắc chắn sẽ nhận được thông tin. Kết quả là, ai cũng không nói, mãi đến khi Tiểu Tịnh Trần ngồi trên máy bay trực thăng, đồng chí Tống Siêu vẫn còn đang vô cùng buồn chán cùng các chiến sĩ tuyển chọn đổ máu, mồ hôi và nước mắt, mà Vệ Thủ thì trên giường bệnh ở bệnh viện buồn chán đếm em gái khoác da cừu.
Sân bay chỉ có tiếng máy bay trực thăng lẻ loi, Tiểu Tịnh Trần cầm hành lý ít ỏi của mình. Đứng bên máy bay trực thăng, chỉ có hai người đến tiễn. Tiết Quang Hàn tặng cô bé một món quà, dùng hộp nhỏ gói lại: “Tặng cho cháu, hy vọng cháu sẽ thích.”
“Cảm ơn chú.” Nhận lấy món quà, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp cất vào túi. Triển Đế đi tới trước mặt cô bé. Nụ cười trên mặt Tiểu Tịnh Trần lập tức thu lại, cô bé ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt to đen trắng rõ ràng chợt xuất hiện ngọn lửa của ánh mặt trời ngưng tụ lại, nói: “Sớm biết anh xấu xa như vậy, năm đó tôi đã không cứu anh, để anh trực tiếp bị cá sấu ăn thịt, đồ xấu xa!”
Triển Đế: “…” Lời giải thích cứ như vậy kẹt lại trong cuống họng một từ cũng không nói ra được!
Mặc dù biết không nên, nhưng thời khắc nên tràn ngập nỗi buồn ly biệt như thế này, Tiết Quang Hàn rất không bình tĩnh phì cười. Anh ta che miệng cười đến mức bả vai run rẩy kích động. Triển Đế liếc mắt nhìn anh ta hai giây, khóe miệng mới giật giật nhìn Tiểu Tịnh Trần nói: “Phiền em đích thân cứu tôi, thật xin lỗi!!”
Tiểu Tịnh Trần không chút do dự tiếp nhận lời xin lỗi của anh ta, nghiêm túc sửa chữa: “Cứu anh không phải là tôi mà là Quả Cà, có điều là tôi bảo Quả Cà cứu anh, cho nên, anh phải xin lỗi và cảm ơn tôi.”
Triển Đế: “…” Cô gái à, em có thể khiêm tốn một chút được không? Cào tường!
“Hú…” Màn thầu nằm bò trên máy bay trực thăng thò cả cái đầu ra, bực dọc gầm nhẹ một tiếng. Tiểu Tịnh Trần lập tức xách hành lý vào, sau đó vẫy tay với Tiết Quang Hàn: “Được rồi, cháu phải về rồi, tạm biệt chú.” lại quay đầu nhìn Triển Đế, mặt không biểu cảm, nghiêm túc: “Hy vọng chúng ta mãi mãi không gặp lại nhau.”
Tiết Quang Hàn cười híp mắt vẫy tay. Triển Đế âm thầm nghiến răng.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trong máy bay trực thăng, vẫy tay với chú, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn về phía Triển Đế. Triển Đế cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, vẫy tay nhìn Màn Thầu đang dán mũi vào cửa sổ kính, kết quả đổi lại thành Màn Thầu khoe một hàm răng nanh.
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, gió lớn thổi rối loạn góc áo của hai người đàn ông. Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng máy bay đâu nữa, Tiết Quang Hàn mới hung hăng lau mặt, cười nói: “Đi thôi, trở về, rồi tiếp tục giày vò các chiến sĩ, kết quả đánh giá mới sắp có rồi!”
Triển Đế lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, hai tay bắt chéo sau đầu, chậm rãi quay về: “Hừ, vốn tưởng rằng bọn họ không làm trò nữa, không ngờ cường độ huấn luyện của Tống Siêu hạ thấp ngược lại kích thích bọn họ, có mấy hạt giống không tồi.”
“Không tồi thì luyện tập cho tốt, nhưng có một điều, nhất định phải nắm bắt đúng mực, việc Vệ Thủ kia không được phép tái xuất hiện nữa.”
“Rõ… vì sao anh dễ dàng đồng ý như vậy, tôi cho rằng anh sẽ không để cô bé đi.” Đề tài câu chuyện xoay chuyển có chút đột ngột.
Tiết Quang Hàn nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, cười: “Vì sao lại không để cô bé đi, có lẽ phương pháp không giống nhau, nhưng tâm tình của tôi và ba cô bé là giống nhau, chỉ hy vọng cô bé có thể vui vẻ, có ở quân đội hay không không quan trọng.”
Triển Đế tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Đúng, chúng ta dốc sức ra như vậy là vì cái gì, còn không phải là vì người mình quan tâm có thể sống vui vẻ sao. Anh cũng vậy tôi cũng thế, mỗi một chiến hữu của chúng ta đều là… Đúng rồi, món quà anh tặng cô bé là gì vậy?”
Tiết Quang Hàn cười thần bí: “Là bảo bối đã từng cách trái tim tôi gần nhất.”
“Tim?” Triển Đế hơi sửng sốt, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt: “Anh tặng viên đạn đó cho cô bé rồi ư?”
“Ừ.”
Tiết Quang Hàn gật đầu, tươi cười dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười trở nên có chút không chân thực: “Viên đạn đó gần như bắn thủng tim tôi, tôi lại không chết. Tôi hy vọng may mắn này có thể đi theo cô bé…” cả một đời.
Máy bay trực thăng đưa Tiểu Tịnh Trần tới sân bay thủ đô, từ đó cô bé có thể ngồi máy bay về thành phố S. Từ sân bay quân dụng tới đại sảnh sân bay cần phải đi qua con đường đặc biệt. Màn Thầu tiếp tục giả mạo Husky chậm chạp đi bên cạnh cô bé.
Đi qua lối đi chuyên dụng, Tiểu Tịnh Trần mờ mịt nhìn chung quanh, ngây người gần mười giây đồng hồ, mới đi thẳng tới chỗ nhân viên sân bay mặc đồng phục. Nhưng khi cô bé sắp đi tới trước mặt nhân viên, liền đột nhiên dừng bước, khó có thể tin được xoay đầu, nhìn về hướng chín giờ bên tay trái. Ở đó, nơi đại sảnh người đến người đi có một người đang đứng…
Đôi mắt sâu xa đen nhánh, kính mắt sáng ngời, cánh môi mỏng, mặc âu phục trắng cười ấm áp, còn có… cánh tay chậm rãi mở ra.
Tiểu Tịnh Trần chỉ cảm thấy trong ngực mình nóng lên, viền mắt lập tức đỏ lên. Cô bé bỏ lại hành lý của mình, chạy về phía người kia, kích động đột nhiên nhảy lên, giống như con gấu không đuôi quàng lên trên cổ anh, ôm chặt anh, ra sức cọ lấy cọ để. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, cô bé “Oa…” một tiếng liền khóc, khóc lớn, nước mắt giàn giụa: “Cha ơi, con nhớ cha quá… oa aa… hu hu hu”
Bạch Hi Cảnh gắt gao ôm lấy cô bé, đầu chôn vào cổ cô bé, tham lam hít lấy bầu không khí lẫn nhiệt độ cơ thể, xa cách mười tháng lại giống như mười năm, anh cũng sớm quên mùi vị của sự an tâm là gì rồi.
Từ khi vòng trọng lực của Tiểu Tịnh Trần bị rơi mất, tín hiệu GPS bên trong liền không di chuyển nữa, anh lo lắng như cháy gan cháy phổi. Ngay khi anh liều lĩnh muốn lao tới khu quân đội của thủ đô thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tiết Quang Hàn. Anh hốt hoảng giống như cho rằng mình nằm mơ, xuất hiện ảo giác.
Sau đó, mãi đến giờ phút này, cho tới bây giờ, khi gắt gao ôm lấy con gái, cuối cùng anh cũng cảm giác được rõ ràng, trái tim mình đang bình ổn có lực đập, một cái, một cái lại một cái, thì ra… mình vẫn còn sống!
Bạch Hi Cảnh cảm thấy trong cổ họng nghẹn ngào luống cuống, ánh mắt nóng lên có chút đau đớn, nhưng anh cười rất vui, vô cùng vô cùng vui vẻ.
Bạch Hi Cảnh dù sao cũng là người đàn ông trưởng thành, sẽ có khả năng tự kiềm chế. Ôm một lúc, thấy mình dần dần bình tĩnh trở lại, anh liền chậm rãi thả Tiểu Tịnh Trần xuống. Tiểu Tịnh Trần lại gắt gao ôm cha nhất định không buông, Bạch Hi Cảnh muốn để cô bé đứng thẳng, cô bé lại “Ứ ừ” làm nũng.
Bạch Hi Cảnh trợn tròn mắt. Mẹ kiếp, con gái yêu quý biến thành cô gái bình thường rồi sao? Cảm thấy không quen!
Cảm thấy có thứ gì đó nhô lên ở đùi mình, Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, liền nhìn thấy ánh mắt sói(?!) thâm thúy của Màn Thầu. Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, lập tức phấn khởi kéo Bạch Hi Cảnh nói: “Ba, ba ơi, đây là Màn Thầu, Màn Thầu thật sự!”
Bạch Hi Cảnh: “…” Không nói gì nhìn Màn Thầu, xác định giống loài của Màn Thầu thật xong, mặt anh liền tái đi. Quả nhiên, con gái vẫn là một đóa hoa khác người!
Ai mẹ nó lại dám dẫn theo một con sói xám lớn đến sân bay công cộng như thế này, mà còn không dùng dây xích dắt hả, lật bàn!
Trai xinh gái đẹp cộng thêm một con chó lớn trung thành sớm đã thu hút sự chú ý của người qua lại. Không bao lâu sau, một khi phát hiện ra giống loài thật của Màn Thầu, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người khủng hoảng. Bạch Hi Cảnh vô lực sờ trán, con gái trở về còn chưa tới hai phút, anh đã bắt đầu đau đầu nên giúp cô bé giải quyết tốt hậu quả như thế nào. Tuy rằng phiền toái, tuy rằng đau đầu, nhưng trên mặt anh lại không tự chủ được treo lên nụ cười, trái tim được lấp đầy, có phiền phức hơn nữa cũng vẫn hạnh phúc.
Bạch Hi Cảnh xách hành lý được Màn Thầu cắn lôi tới, tay kia dắt Tiểu Tịnh Trần: “Đi thôi, theo ba về nhà.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần theo thói quen ôm cánh tay của Bạch Hi Cảnh, cười hớn hở: “Ba à, ba có nhớ con không? Con rất nhớ, rất nhớ ba. Màn Thầu là con tìm được ở chỗ chú, nó rất lợi hại, ra ngoài đều mang theo cả một bầy đàn em. Còn có Vệ Thủ, bị sĩ quan huấn luyện xấu hại phải vào viện. Con về cậu ấy cũng không tới tiễn, thật uổng công con ngày ngày tới thăm cậu ta. Còn có Tống Siêu, cậu ta cũng không tới tiễn con… balabalabala…”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại ríu rít giống như một chú chim sẻ nhỏ. Chú chim sẻ nhỏ thích hơi thở của rừng lớn, cũng hướng về thủ đô náo nhiệt, nhưng, cho dù là rừng rậm hay là thủ đô, điều không thể thiếu nhất, chính là… Tự do!!
Chim sẻ hoang dã bị nhốt ở trong lồng không cần tới hai tiếng, sẽ chết!
Tiểu Tịnh Trần cuối cùng trốn ra khỏi “lồng giam” trở lại bên cạnh cha, cuộc sống quân đội chỉ mười tháng. Trong mười tháng đó, ngoài việc rời xa cha ra, dường như cũng không lưu lại bất cứ vết tích nào trong cuộc đời của cô bé.
Tiểu Tịnh Trần rời khỏi quân đội, trở thành cô gái mười chín tuổi tự do tự tại. Cha Ngốc bên cạnh con gái vô cùng hạnh phúc, lại bắt đầu những kế hoạch đau đầu mà ngọt ngào của cuộc sống.