Thang Miêu Miêu giằng lấy gói snack trong tay Tiểu Tịnh Trần, bốc một nắm snack khoai tây nhét vào trong miệng mình, nhai một cách tàn bạo. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, rất biết lắng nghe mà thuận theo ý của cô bé, lại tiếp tục cúi đầu xuống lôi từ trong cặp ra một gói khoai tây Lonely God, mở ra, bốc một nắm nhét vào trong miệng, quai hàm phồng lên nhai ngấu nghiến, “rắc rắc” tiếp tục ăn rất vui vẻ.
Cả người Tống Siêu đều xụi lơ ở trên bàn. Cậu bé lười biếng liếc nhìn hai bé gái dễ thương mắt to trừng mắt nhỏ ở hàng ghế phía trước, vươn cánh tay lên, ngón tay móc lấy gói snack trong tay Tiểu Tịnh Trần, rồi nhón một miếng khoai tây Lonely God, ngửa đầu ném vào trong miệng mình, ăn đến độ toàn thân đều rạo rực bong bóng màu phấn hồng.
Tiểu Tịnh Trần ngây người nhìn ngón tay mình lần nữa trống không, vô cùng bình tĩnh thong dong. Bé không nói tiếng nào lại lôi một gói snack bắp ngô từ trong cặp sách ra, xé vỏ rồi tiếp tục bốc một nắm nhét vào trong miệng, sau đó còn rất yêu thương bạn bè mà đưa gói snack đưa cho Vệ Thủ đang ngồi bên cạnh: “Ăn không?”
Vệ Thủ: “…” Chàng tráng sĩ nhỏ kiên định trước giờ chưa từng ăn quà vặt đã không thắng được đôi mắt to trong suốt của bé gái dễ thương trắng mịn kia. Cậu lặng lẽ nhận lấy túi snack, nghiến răng kiên cường bất khuất nhét thứ thực phẩm rác rưởi đầu độc gây hại kia vào dạ dày của mình.
Đồ ăn vặt trong cặp sách rất nhanh liền bị các bé gái và bé trai dễ thương ở xung quanh phân chia sạch sẽ. Tiểu Tịnh Trần nhìn chiếc cặp trống rỗng, trầm mặc hai giây, bàn tay nhỏ chùi lên ống quần, cũng không nhìn thấy bé làm động tác gì nữa, bàn tay vừa lần mò, lòng bàn tay liền xuất hiện một trái cam to tươi ngon mọng nước. Bé nhếch miệng cười làm lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngay trước mặt Thang Miêu Miêu đem trái cam bỏ vào trong cặp sách của mình.
Thang Miêu Miêu chớp chớp mắt, động tác gặm khoai tây chiên ngừng lại, tại sao lại có cảm giác trái cam này hơi quen quen…
“Á…” Thang Miêu Miêu đột nhiên kêu lớn một tiếng, cô bé ném gói snack khoai tây ra, điên cuồng lục lọi cặp sách của mình, vừa lục vừa lảm nhảm: “Không có, không có, không có, tự nhiên không có nữa rồi!”
Rút đầu ra khỏi cặp sách, Thang Miêu Miêu dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Tiểu Tịnh Trần. Khóe miệng Tiểu Tịnh Trần nhếch lên, lộ ra một cười xinh đẹp vừa chân thành vừa thuần khiết. Thang Miêu Miêu đau xót kêu lên một tiếng rồi nhào lên mặt bàn lăn lộn: “Á a a a a. Cam của mình, trái cam thân yêu của mình cứ như vậy mà một đi không trở lại rồi. Hu hu hu, sao lại có thể như thế được!!!
Tống Siêu ném từng miếng snack Lonely God vào trong miệng, bộ dạng hả hê nhìn Thang Miêu Miêu gặp họa, khóe mắt quét một lượt, toàn thân cậu cứng đờ, kinh ngạc chớp mắt. Tại sao cậu lại cảm thấy trái táo lớn màu đỏ thẫm trên tay em gái Tịnh Trần quen mắt thế nhỉ…??
Tống Siêu “phốc” một cái, cúi đầu rút cặp sách của mình ra, cả đầu đều chui vào trong, điên cuồng tìm kiếm, kết quả…
“Chết tiệt, rốt cuộc cậu ra tay lúc nào vậy hả?!” Rõ ràng vừa nãy khi nhìn thấy Thang Miêu Miêu bị tổn thất nặng nề, cậu còn đặc biệt kiểm tra lại cặp sách của mình, tại sao mới ăn được có vài miếng Lonely God, em gái táo đã phản bội rồi, đừng có ức hiếp người ta như vậy mà!
Ngải Mỹ vỗ cái đầu đang hồn bay phách lạc của Tống Siêu: “Nếu để bị cậu phát hiện thì còn là Bạch Tịnh Trần sao!”
La Giai Ni liếc cô bé một cái, cười: “Ngải Mỹ, có phải hôm nay cậu đem theo một túi dâu tây không?”
Ngải Mỹ cứng đờ, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Sao cậu biết?”… Tại sao cô bé lại có dự cảm hết sức không êm ái, không tốt đẹp thế này nhỉ?
Quả nhiên La Giai Ni lập tức chỉ lên hàng phía trên, Ngải Mỹ quay đầu “ken két” liền trông thấy một túi vải trông rất quen thuộc ở trên tay Tiểu Tịnh Trần, cái đó dường như là… số lượng lớn mà mẹ đặc biệt mua cho cô bé. “Không…” Ngải Mỹ thét lên một tiếng chói tai, rồi từ trên ghế nhảy lên, lao về phía Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nhanh tay nhanh mắt nhét chiếc túi vải vào trong cặp sách của mình, rồi ngoảnh đầu lại, đối mặt với Ngải Mỹ đang vô cùng đau lòng nở một nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Ngải Mỹ gần như nước mắt ròng ròng, dâu tây của cô bé, dâu tây của cô bé, dâu tây của cô bé… á a a!
La Giai Ni lắc đầu giống như người lớn, thật sự quá ngốc nghếch. Mấy cậu ngày nào cũng cướp đồ ăn vặt của Tịnh Trần người ta, lẽ nào còn không cho phép bé “trộm” một ít trái cây của mấy cậu hay sao, hơn nữa bé làm vậy cũng không tính là “trộm” được. Ai bảo mấy cậu lần đầu tiên cướp đồ ăn vặt của người ta còn nói: “Của cậu cũng là của mình, của mình cũng chính là của cậu. Cứ lấy được là có thể ăn thoải mái.”
Mắt thấy Tiểu Tịnh Trần đưa ánh mắt dời sang phía mình, La Giai Ni dứt khoát lôi một trái lê tuyết từ trong cặp sách ra, chủ động dâng hiến cho Tiểu Tịnh Trần, đổi lấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Tiểu Tịnh Trần. La Giai Ni ngẩng đầu đắc ý trong ánh mắt u oán của Ngải Mỹ, còn đặc biệt kèm theo hai tiếng ha ha…!
Sau khi gây tổn thất cho mấy đứa bạn thân, Tiểu Tịnh Trần liền kết thúc công việc. Trong cặp sách của Vệ Thủ trước giờ chưa từng cầm theo đồ ăn, Thượng Quan Triết và Tiền Đa Đa thì ngồi hơi xa, muốn lấy đồ ở trong cặp sách của hai người này, bé còn phải vượt qua Thang Miêu Miêu hoặc Vệ Thủ, quá là phiền phức!
Tuy nhiên khi nhìn thấy bản thân không nhận được sự chăm sóc đặc biệt, trong lòng Thượng Quan Triết và Tiền Đa Đa tương đối không thoải mái. Hai đứa bọn chúng tự giác lấy trái cây ngon ngọt ở trong cặp sách của mình dâng lên cho Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần hiển nhiên không từ chối đồ ăn được đưa đến, cầm trái cây nhét vào trong cặp sách, hết giờ sẽ từ từ ăn.
Tiểu Tịnh Trần kéo xong khóa cặp, bàn tay nhỏ khéo léo đặt lên trên đầu gối, khóe miệng nhếch lên, nụ cười chân thành và xinh đẹp: “Ba tớ nói đồ ăn vặt có túi bọc không được ăn nhiều quá, nhưng trái cây thì có thể ăn nhiều một chút, cảm ơn các cậu nha!”
Nha em gái cậu ấy! Thang Miêu Miêu tức muốn hộc máu, tự vả mạnh vào miệng mình, cho mày tham ăn nè, cho mày tham ăn!
Khóe miệng Tống Siêu giật giật, lại có thể trong tình huống cậu không hề biết gì mà lấy đồ từ trong cặp sách của cậu, không thể không nói, em gái Tịnh Trần, cậu lại tiến hóa nữa rồi!
Các bé gái và bé trai xung quanh Tiểu Tịnh Trần, có bé nào nghèo đến mức không mua nổi đồ ăn vặt chứ? Chỉ có duy nhất Vệ Thủ không có tiền tiêu vặt cũng là người trước giờ chưa từng ăn đồ ăn vặt. Thế nhưng mọi người lại thích cái trò “Mình cướp của cậu, cậu trộm của mình” để phát triển tình cảm với nhau. Hơn nữa các cô bé, cậu bé đều khá hiểu bản tính háu ăn của Tiểu Tịnh Trần, nếu như không cướp mấy món ăn vặt này của cô bé, bé nhất định sẽ ăn hết sạch. Thứ thực phẩm bẩn này ăn một hai ngày thì không vấn đề gì, nhưng nếu như quanh năm suốt tháng ăn như vậy thì đến thần tiên cũng biến thành bộ dạng như quỷ mất.
Nhưng những lý lẽ này không thể giảng giải cho Tiểu Tịnh Trần hiểu được. Trong đầu bé, tất cả đồ ăn đều tốt đẹp và không thể lãng phí, bé căn bản không phân biệt được sự khác nhau giữa thực phẩm bẩn và thực phẩm sạch. Vậy nên mấy bạn nhỏ liền tự động mang theo trái cây đến trường, một mặt tận hưởng niềm vui chơi trò “đấu mưu đấu dũng, cướp đồ ăn vặt, bảo vệ hoa quả” cùng Tiểu Tịnh Trần, mặt khác cũng có thể khiến em gái ngốc nghếch này ăn ít thực phẩm bẩn đi, mỗi ngày làm tiêu tốn mất hai, ba quả trái cây tươi, nhà các bé vẫn gồng gánh được.
Mặc dù phụ huynh đám nhỏ biết số trái cây đó đều chui vào bụng của Tiểu Tịnh Trần, nhưng họ cũng không hề nói gì nhiều, bởi vì Bạch Hi Cảnh đối với người nhà của những người bạn chơi với con gái mình tương đối rộng rãi. Có thể được anh ngầm thừa nhận mấy đứa nhỏ là bạn bè thân thiết của Tiểu Tịnh Trần, thì nhân phẩm của những người thân trong gia đình họ đều sẽ không quá kém, đến cả người cha phách lối trong mắt chỉ có tiền của Tiền Đa Đa cũng là một gian thương có nguyên tắc. Cho nên kể từ sau khi con trai, con gái nhà mình trở thành bạn tốt của Tiểu Tịnh Trần, sự nghiệp của các bậc phụ huynh về cơ bản đều thuận buồm xuôi gió. Chẳng ai là kẻ ngốc cả, đương nhiên sẽ không để ý đến một, hai trái cây bị ai ăn mất. Chẳng lẽ Bạch Hi Cảnh lại không đủ tiền để mua trái cây sao, chẳng qua anh chỉ đang dùng cách của mình để giúp bảo vệ tình bạn trong sáng thời thơ ấu của con gái cưng mà thôi.
Những bạn nhỏ khác không hiểu mối quan hệ thiệt hơn trong đó, chỉ tự cho rằng mình bí mật dùng trái cây đấu trí so dũng khí với Tiểu Tịnh Trần để đổi lại niềm vui cho mỗi người. Tuy nhiên Tống Siêu lại nhìn ra rõ ràng, nhưng cậu cũng rất vui vẻ hưởng thụ cuộc sống học đường ngây thơ trong sáng hiếm có này, vậy nên cũng rất vui vẻ mà trêu đùa dụ dỗ em gái ngốc nghếch đáng yêu.
Cặp sách của Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa đầy ú ụ. Tiếng chuông vào học đã vang lên, giáo viên cầm vở bài tập bước vào lớp học.
Trải qua hai năm cố gắng, Tiểu Tịnh Trần cơ bản đã quen thuộc với chữ số Ả Rập cùng bảng chữ cái phiên âm vặn vẹo rồi. Sau khi đã thành thục, sự tiến bộ của bé đã khiến cho mọi người rớt cả quai hàm và tròng mắt, phép cộng trừ nhân chia của môn Toán bậc tiểu học căn bản không thể làm khó cao thủ tính nhẩm này, chỉ là…
Cô Nguyễn sau khi phát xong vở bài tập liền nói với Tiểu Tịnh Trần: “Bạch Tịnh Trần, sao em lại không viết quá trình giải Toán?”
Tiểu Tịnh Trần: “…” Hoang mang~
Em gái tính nhẩm chỉ tính ra được kết quả, còn quá trình gì đó đều ở trong đầu, muốn bé viết ra… Ôi, cô giáo à, nhân lúc còn sớm cô hãy tắm rửa rồi đi ngủ đi!
Vừa nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Tịnh Trần, cô Nguyễn liền biết mình hỏi vô ích rồi. Thật tình cô đối với bé gái dễ thương này vừa yêu vừa hận. Cô yêu sự thông minh của bé, quả nhiên giống lời Bạch Hi Cảnh nói, chỉ cần có thể nhìn hiểu chữ số Ả Rập thì môn Toán học của bé mỗi lần kiểm tra đều đạt được điểm tối đa, bài tập cũng toàn là dấu √ chỉnh tề. Nhưng cô lại hận cái sự không giống ai của bé, môn Toán học lớp ba đã vận dụng tính toán kết hợp cộng trừ nhân chia rồi, mỗi học sinh khi làm bài tập đều phải viết ra một đoạn quá trình giải toán dài dằng dặc, còn bé thì ngược lại, chỉ ghi mỗi kết quả một cách sạch sẽ, tuyệt đối không dây dưa.
Cô Nguyễn vô cùng đau đầu. Cô nhóc này chỉ ghi mỗi kết quả, ai mà biết được là kết quả bé tính ra hay là đi coi cóp!
Vốn dĩ nhìn thấy điểm số môn Toán của Tiểu Tịnh Trần tăng cao, cô Nguyễn thật sự rất vui. Kết quả vừa lên lớp ba, cô liền nhận được những lời khóc lóc nghẹn ngào của giáo viên dạy Ngữ văn. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu, là giáo, viên, môn, Ngữ, văn.
Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới làm quen được với bảng chữ cái phiên âm, lại vấp phải việc môn tiếng Anh lớp ba bắt đầu phổ cập kiến thức, vậy nên bảng chữ cái phiên âm tiếng Trung và bảng chữ cái tiếng Anh trông tương tự nhau liền bị xáo trộn, các phụ âm, nguyên âm và từ đơn loạn thành một nồi cháo. Giáo viên Ngữ văn vừa nhìn thấy chút hy vọng lại trực tiếp rơi xuống vực sâu, tức đến mức bệnh tim của cô suýt chút nữa thì phát tác!
Tục ngữ nói có so sánh mới có chênh lệch, trước đây tất cả giáo viên đều bị em gái này hố, giáo viên Ngữ văn còn không cảm thấy làm sao. Thế nhưng giờ đây khi thành tích Toán học của Tiểu Tịnh Trần đã trở thành nhân tài kiệt xuất của khối, còn môn Ngữ văn mới vừa có chút khởi sắc thì lại bị giáo viên tiếng Anh đạp đổ. Giáo viên Ngữ văn vô cùng đau lòng nhức óc…
Nhưng lại không có cách nào, em gái thật tình không hiểu, lại không phải cố ý đối đầu với cô!
Do đó khi so sánh với giáo viên dạy Văn, cô Nguyễn cảm thấy bản thân tương đối viên mãn, không phải chỉ là không viết quá trình giải Toán thôi sao, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi!
Sau khi tan học, Thang Miêu Miêu mới nhớ tới sự việc cần buôn với Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần, cậu có biết chị gái lực sĩ kim cang hôm qua đã đuổi theo anh cậu là ai không?”
Tiểu Tịnh Trần cắn trái dâu tây tươi ngon mọng nước, mù tịt lắc đầu, hoàn toàn không thấy Ngải Mỹ ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào trái dâu tây mà nước mắt giàn giụa.