Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 372: Sau khi chị thất chết.. (ngộ nhận)

Tác giả: Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
Chọn tập

Hàng loạt những chiếc xe quân dụng từng chiếc, từng chiếc bao vây lấy ngân hàng Kim Ngạch ba lớp bên trong, ba lớp bên ngoài. Nếu ngân hàng bị tiếp quản bởi quân đội, vậy thì chả còn việc quái gì cho chú cảnh sát nữa. Chưa đầy năm phút đồng hồ, các chú cảnh sát vốn đang kiểm soát và phòng bị khu vực xung quanh ngân hàng đều bị đổi thành những anh lính gác tư thế thẳng tắp với súng ống đầy đủ.

Vài chiếc xe Land Rover lấy tư thế nhanh nhẹn của loài sói mà lao thẳng đến trước cửa ngân hàng mới dừng lại. Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi bước xuống từ một chiếc xe dẫn đầu, trên bộ trang phục quân đội thẳng thớm được nạm một ngôi sao sáng lấp lánh đại biểu cho cấp tướng. Ồ, hóa ra là một vị tướng trong quân đội!

Lên cấp tướng mà mới hơn bốn mươi tuổi, thật trẻ!

Đồng chí cấp tướng có vai hùm lưng gấu, khí thế mạnh mẽ, nghiêm túc, thận trọng, nhưng lại có vẻ vô lại khó hiểu.

Bước xuống từ những chiếc xe Land Rover xếp phía sau, tất cả đều là các sĩ quan cấp tá, mà lại đều là cấp tá có quân hàm cao như là Thượng tá hoặc Đại tá, trong đó còn có sự xuất hiện của một hai người rất quen thuộc.

Tiết Quang Hàn một tay chống lưng, một tay còn lại đặt lên trên cửa xe, cười giống như con hồ ly vừa mới trộm được gà, cả người đều tỏa ra một loại cảm giác thích chí nào đó. Ngay cả những lời anh ta nói ra cũng mang theo mấy phần vui vẻ như cười trên sự đau khổ của người khác: “Này, cậu nói xem khả năng thành công của anh ta khoảng bao nhiêu??”

Triển Đế nghiêng người dựa vào bên cửa xe, mí mắt lười nhác nhấc lên một chút, khóe miệng khẽ cong, để lộ ra hàm răng trắng bóc, nói: “Tất cả mọi người trên khắp đất nước Hoa Hạ đều biết, trong ngân hàng Kim Ngạch ở Thượng Kinh có cất giấu tất cả vốn liếng của Hoa Thất Đồng. Ngân hàng bị cướp, Hoa Thất Đồng tuyệt đối sẽ đến nơi này vào thời điểm sớm nhất, có cô ta ở đây, anh cảm thấy hắn ta…” Nói rồi, cằm anh ta hất nhẹ hướng đồng chí Thiếu tướng gần nhất ở trước mặt nói: “Hắn ta có thể chiếm được thứ béo bở gì?”

Tiết Quang Hàn như là lo lắng ưu phiền gì đó mà vuốt lấy cằm dưới, nói: “Cậu nói những người đó nghĩ thế nào nhỉ, nhọc nhằn khổ sở trèo lên cái vị trí đó lại cứ muốn đi cướp lấy thứ đồ không thuộc về mình cho bằng được, chậc!” Anh ta lắc đầu nói tiếp: “Đúng là lợi bất cập hại, lợi bất cập hại mà.”

“Bọn họ lại không cảm thấy đó là món đồ không thuộc về bản thân, nếu như hai người dân bình thường như Hoa Thất Đồng và Bạch Hi Cảnh đã có thể tự chiếm lĩnh hai vùng Hoa Bắc và Hoa Đông, đường đường là thủ trưởng một cấp đầu não của bộ chỉ huy quân đội muốn trở thành người nắm quyền của cả Hoa Hạ, đó thì có gì là không đúng?” Mặc dù nói thì nói thế, nhưng giọng của Triển Đế lại nồng nặc ngữ điệu trào phúng.

Hoa Thất Đồng và Bạch Hi Cảnh nắm cả quyền thế và tiền tài của Hoa Hạ. Hoa Hạ sở dĩ vẫn chưa bị chia năm xẻ bảy chính là vì đội quân mạnh mẽ nhất vẫn đang nằm trong tay đất nước. Vì vậy, bất kể Hoa Thất Đồng hay là Bạch Hi Cảnh đều không có khả năng biến quân đội thành sở hữu cá nhân, nhưng họ cũng càng không thể ngồi xem một vai hề nhảy nhót trèo lên địa vị ngang hàng với bản thân được. Trước mắt, tình thế vốn trông có vẻ dường như đều là cục diện tốt, nhưng Triển Đế có thể dùng trinh tiết của anh ta đem ra cược, đây chắc chắn chính là một âm mưu đen tối!

Muốn giành lấy quyền kiểm soát ngân hàng Kim Ngạch từ trong tay của Hoa Thất Đồng, chỉ mỗi văn bản tiếp quản của quân đội là không đủ. Các binh sĩ tham gia lần này đều là những người lính xung kích thật sự. Đương nhiên, lẽ ra sự việc thế này không cần phải huy động đến chiến sĩ ở căn cứ Kỳ Lân. Tiết Quang Hàn và Triển Đế hoàn toàn chỉ đến để xem náo nhiệt, thuận tiện lấy một cái cớ quang minh chính đại để đến nhận lấy những ám hiệu mà Vệ Thủ và Tống Siêu đã để lại thôi. Vì vậy, hai người bày tỏ không chút gánh nặng nào.

Thế nhưng, đồng chí Thiếu tướng lại thấy áp lực đè nặng trên vai như núi.

Là người thì đều biết được kho bảo hiểm của ngân hàng nằm ở dưới mặt đất, mà phương thức phổ biến và nhanh nhất để đi xuống dưới căn phòng ngầm đó là sử dụng thang máy. Đặc biệt là khi gặp phải sự việc âm mưu cướp bóc gây tổn hại nặng nề thế này, khi mà hệ thống báo động của thang máy đã format đưa về trạng thái cài đặt ban đầu, bất cứ ai cũng có thể đi thẳng xuống kho bảo hiểm phía dưới. Đây vốn nên là một thời cơ tuyệt diệu mà ông trời đã giúp họ. Thế mà, thế nhưng, con mẹ nó ai đến cho ông ta biết cái vật chình ình cuộn thành một đống to đùng trước cửa thang máy là thứ đồ chơi gì không?

“Mẹ kiếp, ai để thùng xăng dầu ở ngay cửa thang máy thế này hả?”

Một tiểu đội tiên phong gồm hơn mười mấy người cầm súng trường thận trọng tiến đến gần thang máy. Họ vốn có ý muốn phòng bị đối với bất cứ nguy cơ nào có thể từ trong thanh máy xông ra uy hiếp cả đội. Đáng tiếc, con đường của họ đều bị cái thùng xăng dầu to tướng chặn không còn khe hở nào, mà trên cái thùng xăng đó còn được in chìm cả hoa văn hình da rắn lên trên. Cả tiểu đội thầm phỉ nhổ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì, nói: “Con mẹ nó, quả thực là sở thích ác độc!”

Vác lại súng trên vai, Tiểu đội trường ra hiệu cho các thành viên đội mình: “Mấy người các cậu đến đây giúp tôi cùng đẩy cái thùng xăng này, những người khác chú ý phòng thủ.”

“Rõ!” Nhóm những anh lính bị gọi đến tên lập tức đi lên phía trước giúp đỡ. Tay của Tiểu đội trưởng đã ấn lên trên thùng xăng, anh ta đột nhiên sững người ra, bàn ta vô thức dùng sức ấn rồi lại ấn, sau đó trố mắt ngoác mồm. Không đợi anh ta mở miệng, những đội viên đến góp sức cũng kinh ngạc thốt lên: “Mẹ nó, sao cái thùng xăng lại mềm thế này hả?”

“Khè… khè… khè…” Trả lời bọn họ chỉ là một vài tiếng ma sát của luồng không khí nhỏ và ngắt quãng. Những con gió lạnh loáng thoáng mang theo vị máu tanh hôi phả xuống từ phía trên đầu, hun đến mức có vài người dường như ngất đi. Mấy người nâng thùng xăng cùng đồng thời ngẩng đầu lên, nhưng đối mặt với họ là một cái mặt rắn đang gần trong gang tấc.

Những chiếc vảy rắn đen xì chia thành từng mảnh nhỏ, đôi mắt dựng đứng hung tàn lạnh lẽo, thêm cả một cái miệng rộng với chiếc lưỡi chẻ đôi sâu đến đáy, chiếc lưỡi dài đỏ thẫm, và cả răng nanh nhọn còn dài hơn cả ngón tay,, mỗi một thứ đều như thách thức giới hạn chịu đựng cả tinh thần con người.

Những binh lính có đủ năng lực để được điều động tham gia nhiệm vụ lần này đã trải qua muôn vàn thử thách, điều này là không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, ngoài nhóm quân Kỳ Lân đem thả lũ thú dữ đầy rừng nhiệt đới nguyên thủy để biến nơi đó thành nơi huấn luyện một cách biến thái ra, tin rằng không có ai có đủ khả năng để mặt không biến sắc khi đối diện với một con trăn khổng lồ. Hơn nữa còn là một con trăn xanh Nam Mỹ phiên bản đột biến.

Tiểu đội trưởng cùng với vài thành viên trong đội đều lui về phía sau. Lúc này họ mới nhận ra, cái đầu rắn to đùng ấy vậy mà lại thò ra từ trong “cái thùng xăng” kia.

Thùng xăng cái con em mấy người ấy! Có từng thấy thùng xăng nào mà tự nó có thể trượt thành từng vòng co thân lại chưa? Mẹ nó!

Tiểu đội trưởng và nhóm binh lính trong đội theo bản năng vác súng, “Cạch, cạch, cạch” tiếng đạn lên nòng vang lên liên tiếp. Nòng súng sâu hoắm, đen ngòm đối diện ngay trước mặt con trăn khổng lồ, những ánh mắt sau đầu ngắm ngay cả chớp cũng không dám chớp lấy một cái, nhưng lại không có ai thật sự nổ súng.

Lưỡi của trăn khổng lồ thò ra rồi thụt vào, dường như có chút mất hứng, nó hé cái miệng rộng của mình ra ngáp một cái thật to. Sau đó, cái đầu của nó từ từ rụt về với cái thùng xăng lúc trước, thân thùng chuyển động khiến cho cửa thang máy càng bị chặn kín hơn.

Các đội viên của tiểu đội tiên phong có chút bất đắc dĩ. Cái đầu của con trăn khổng lồ này quá lớn, có thể chạm đến trình độ như trong phim ‘Tai họa Mãng xà’ rồi. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể bắn chết nó, thế nhưng bất kỳ ai cũng không có đủ tự tin khẳng định cần bao nhiêu đạn mới có thể khiến loài vật khổng lồ này mất đi khả năng di chuyển. Hơn nữa, đối phương rõ ràng không có ý muốn chiến đấu. Nếu như khiến cho nó giận dữ, có nghĩa là sẽ đặt những người khác ở trong đại sảnh vào vùng nguy hiểm. Ở đây vẫn còn bốn mươi nhân viên ngân hàng bị tạm giữ đó.

Đội trưởng ra hiệu bằng tay một cái, mọi người đều thận trọng lùi về phía sau, rút lui khỏi khu đại sảnh, sau đó anh ta ngay lập tức báo cáo tình hình bên trong cho viên chỉ huy cấp Thiếu tướng.

Xem ra trước đó Hoa Thất Đồng đã chuẩn bị tốt mọi thứ! Đồng chí Thiếu tướng trầm ngâm, nói: “Bao vây con trăn khổng lồ kia lại, chú ý khoản cách an toàn, không được kích động nó, cũng không được để nó chạy đi, chú ý chặt chẽ mọi động tĩnh ở khu vực thang máy cho tôi.”

“Rõ!”

Người ở phía bên ngoài hoàn toàn không biết chút nào về tình hình bên trong đại sảnh. Triển Để thậm chí còn buồn chán đến mức bắt đầu hồn lìa khỏi xác mà ngẫm nghĩ, phân tích các loại phương pháp trả thù mà Hoa Thất Đồng có thể triển khai. Nghĩ đến Hoa Thất Đồng thì khó mà không nghĩ đến người cùng nổi danh giống cô ta – Bạch Hi Cảnh. Mà nghĩ đến Bạch Hi Cảnh thì tất nhiên sẽ chuyển tầm suy xét lên cô con gái yêu quý của anh ta. Một khi đã nhớ đến cô con gái cưng của anh ta, tư duy của đồng chí Triển Đế liền như đang chìm vào trong đầm lầy, liều mạng vùng vẫy thế nào cũng không thể rút chân ra được.

Buồn khổ ngẩng đầu lên, anh ta dường như đã nhìn thấy cô em gái thiên sứ đang vẫy tay với mình, híp mắt cười nhìn anh ta bị vũng lầy nuốt chửng…

Ừm????

Mẹ nó hình như đây không phải ảo tưởng á á á a. Em gái thật sự đang vẫy tay với anh mà mà mà!

Mấy người nhóm Tiểu Tịnh Trần quang minh chính đại đi thang máy trở về trên mặt đất. Cửa thang máy vừa mở ra, một cái thùng xăng đã bịt kín lấy cửa, Tiểu Tịnh Trần vươn tay ra chọc chọc, nói: “Quả Cà, tránh đường!”

“Khè, khè, khè…” Đang trong giấc mộng đẹp mà lại lần nữa bị chọc cho tỉnh giấc, Quả Cà tỏ ra không rất thoải mái, dường như kháng nghị điều gì mà phát ra vài tiếng khè khè rồi chậm chạp di chuyển thân mình, khiến cho nhóm cả người lẫn thú trong thang máy có thể đi ra ngoài. Thùng xăng vừa chuyển động, các binh lính được lệnh dùng toàn sức lực để giám sát nó sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức chuẩn bị tinh thần, mở to hai mắt, cầm thật chặt súng trường trong tay, đạn cũng lên nòng. Sau đó, bị loài người lộ diện sau thân thùng xăng đang chuyển động làm cho bình tĩnh trở lại.

Chỉ cần là người thì không đáng sợ, đáng sợ là nhóm thú cùng đồng hành với mấy người đó, gồm: hổ, báo, sói, và… chó? Lại thêm một con trăn như thùng xăng, mẹ nó, ngân hàng Kim Ngạch lẽ nào đã chuyển thành vườn thú rồi sao?

Dưới ánh nhìn chòng chọc của quần chúng, bọn họ bĩnh tĩnh thong dong bước ra khỏi đại sảnh của ngân hàng, sau đó càng được đắm chìm trong ánh mắt nồng nhiệt như lửa của đám binh lính bên ngoài.

Thị giác của Tiểu Tịnh Trần rất rốt, chỉ lướt qua một cái, cô bé đã chú ý đến hình bóng quen thuộc đang ẩn mình tán gẫu ở phía xa xa. Cô bé dứt khoát giơ tay lên cao, cười híp mắt vung tay chào đón. Tất nhiên, đối tượng là ông chú đối xử với cô bé rất tốt ở đằng kia. Tiết Quang Hàn dĩ nhiên cũng rất tinh mắt, anh ta tự nhiên cũng nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần. Sau đó, anh ta liền vui tươi hớn hở, giơ tay lên vẫy vẫy, chào lại. Triển Đế ngây ngốc vẫy tay lên xuống như con mèo chiêu tài, đáng tiếc, cô gái nhỏ vẫn kiên quyết nhớ mối thù khi Vệ Thủ bị anh ta huấn luyện cho nhập viện. Vì vậy, mũi nhỏ của em gái khẽ nhăn một cái, nghiêng đầu về một bên, hừ nhẹ một tiếng, chỉ lưu lại cái gáy bóng loáng nhẵn nhụi, quay lưng lại với con mèo chiêu tài.

Khóe miệng Triển Đế khẽ co rút vài lần, ngượng ngùng vuốt lấy sống mũi, cả khuôn mặt đều buồn rười rượi. Nhưng Tiết Quang Hàn lại vui như hoa nở.

Cái đầu trọc bóng loáng có tỷ lệ phản chiếu cực lớn như vậy dĩ nhiên là hấp dẫn ánh mắt của quần chúng. Nhưng giờ khắc này, những người xung quanh dù sao cũng là những chiến sĩ đã trải qua huấn luyện khắt khe. Sự chú ý của bọn họ càng đặt nhiều vào nhóm ba người và năm thú hơn. Nhóm thú thì tất nhiên khỏi phải nói, hổ báo sói trăn, tùy chọn một con đi lên cũng đủ khiến bọn họ ăn đủ rồi.

Cái gì? Anh nói vẫn còn có một mặt hàng đang tỏ vẻ đáng yêu, ngoáy đuôi liên tục đằng kia? Đó chỉ là ảo giác mà thôi!

Bạch Hi Cảnh mang một loại hào quang bẩm sinh, bất kể đi đến nơi nào chăng nữa thì cái khí chất đế vương lạnh lùng và uy nghiêm đó cũng đủ để làm đông lạnh người ta, khiến họ phải quỳ xuống mà cúng bái. Hoa Thất Đồng dù là phái nữ, nhưng chị ta có khí chất cực ngầu khiến người ta bỏ qua ranh giới về giới tính, từng động tác từng hành động của chị ta đều mang theo một loại mê hoặc khó mà gọi tên. So sánh với hai người, cái ưu điểm của đại sư đầu trọc đáng yêu có chiếc đầu phản chiếu này tự nhiên sẽ bị bỏ qua một cách hoa lệ.

Nơi đây là sân nhà của Hoa Thất Đồng, Bạch Hi Cảnh rất có phong độ mà nắm lấy bàn tay của Tiểu Tịnh Trần đi cuối cùng của hàng. Hoa Thất Đồng sải những bước dài đi xuyên qua nhóm các binh sĩ đang canh giữ trước cửa của ngân hàng, đi đến trước mặt vị Thiếu tướng, dừng lại đứng ổn định, nói: “Ngân hàng Kim Ngạch bị cướp vẫn chưa được bốn giờ đã bị quân đội tiếp quản rồi. Mạng lưới tin tức của La Thiếu tướng nhanh nhạy thật đó.”

“Với chức trách là binh sĩ phục vụ cho nhân dân, tất nhiên phải góp sức để phân ưu giải nạn cho nhân dân chứ.” La Thiếu tướng nghiêm túc thận trọng nói. Anh ta giơ tay lên làm động tác mời, mặt không biểu cảm nhìn về phía Hoa Thất Đồng, nói: “Xin mời những người không liên quan rời đi, nếu không, tôi sẽ coi đó là nhân vật tình nghi mà giam lại.”

“Anh…” Hoa Thất Đồng nguy hiểm híp hai mắt lại, ẩn nhẫn mà nghiến lợi thật chặt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi vung tay bước nhanh rời đi. Theo sau cô ta là Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần và Minh Quang, cộng thêm cả nhóm năm con thú. Ngược lại với tình cảnh, lúc này chị Thất cũng không có chút chật vật nào.

La Thiếu tướng quay đầu nhìn bóng dáng thẳng tắp kiêu ngạo của Hoa Thất Đồng, cười lạnh một tiếng. Chị ta cho rằng anh ta chưa phát hiện vẻ mặt đỏ bất bình thường và cả khóe miệng rỉ những tơ máu của chị ta sao? Nhìn triệu chứng thì cô gái này có lẽ đã bị thương nặng hoặc là trúng một loại độc nào đó. Không nhân lúc còn sớm mà nhanh chóng đi bệnh viện tìm cách cứu chữa, còn giả vờ sĩ diện như không có chuyện gì xảy ra, thật đúng là tự rước họa vào người.

Hoa Thất Đồng tiến vào trong đội ngũ của mình, khuôn mặt khó nhìn lập tực biến thành vẻ mặt nước mắt ầng ậng. Chị ta liều mình hít vào, không ngừng lấy tay quạt quạt gió vào trong miệng, ngay cả nói cũng bị ảnh hưởng vì lưỡi quá lớn: “Mẹ nó, trong túi quần áo vậy mà nhét cái loại ớt cay, cay kinh khủng thế này. Bạch Tịnh Trần, em rốt cuộc muốn quậy thành cái dạng gì hả? Xùy, xùy, xùy.”

“Khè, khè, khè…”

Những tiếng hít không khí xì xoạt của Hoa Thất Đồng bị hiểu nhầm thành tiếng bắt chuyện, cái đầu của Quả Cà liền từ ngoài chui vào cửa sổ xe, cái lưỡi không ngừng thò ra thụt vào, ánh mắt thô bỉ cuốn lên trên người Hoa Thất Đồng. Khuôn mặt Hoa Thất Đồng liền xanh lè ngay tại chỗ, không hề khách khí mà đập một quyền qua, nói: “Cách xa tao một chút, đồ biến thái. Bà đây không thích giống đực. Fuck!”

Quả Cà: “…” Nó kỳ thực không ngại biến thành giống cái đâu!

Minh Quang nhịn cười, nhịn đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên, nói: “Từ khi còn nhỏ tiểu sư thúc đã thích nhét đồ vật vào trong túi quần áo. Bất kể là nhìn thấy cái gì, chỉ cần sư thúc cảm thấy vừa ý và túi quần áo có thể chứa được thì người đều sẽ giấu hết vào trong đó. Hơn nữa, người chỉ giấu những đồ vật ‘vô chủ’. Trước đây mỗi lần sư huynh, sư đệ hay là các sư phụ, sư thúc không tìm thấy đồ vật gì; chỉ cần nhỏ, có cỡ để vừa túi quần, túi áo, cứ tìm sư thúc để lấy lại là được. Người đến cả hàm răng giả của Phương trượng sư tổ cũng đã từng giấu đi mà.”

Hoa Thất Đồng: “…” Chị ta có nên cảm thấy may mắn vì em gái này không đưa một hàm răng giả để chị ta giả làm mặt lợn không?

Chị Thất gặp chuyện không may rồi! Chuyện này chính là đề tài nóng bỏng trong giới quý tộc ở Thượng Kinh trong thời gian gần đây.

“Này, nghe nói gì chưa? Chị Thất hình như bị thương, mà vết thương còn không nhẹ đâu đấy!”

“Biết gì chưa, chị Thất bị thương nặng, đang ở trong bệnh viện điều trị đây này!”

“Chị Thất bị xe tông, đã trở thành người thực vật rồi!”

“Ôi, xem kìa, tin tức của mọi người đều lạc hậu rồi. Tôi nghe nói chị Thất đã quy thiên, thi thể đều nhập liệm rồi cơ.”

“Ngày thứ sáu tuần sau là buổi lễ truy điệu của chị Thất, anh có đi không?”

… Ba la, bô lô đủ loại tin vỉa hè…

Sức mạnh của lời đồn rất to lớn, các tin đồn nhảm đều vô cùng kỳ lạ. Vốn chỉ là bị ớt cay làm cho miệng sưng phồng trong vòng một tuần, không có mặt mũi gặp người khác, mà chị Thất liền dứt khoát bị đồn thành mất mạng. Ngay cả linh đường cũng có người chuẩn bị đầy đủ giúp chị ta, nghe báo cáo của các cấp dưới, cả gương mặt chị Thất co quắp thành quả mướp đắng.

“Tịnh Trần à, cầu vuốt ve, cầu an ủi, cầu bao dưỡng, cầu ấm giường!” Hoa Thất Đồng vứt trinh tiết nát bét đầy mặt đất. Kết quả chị ta vẫn chưa đến gần người Tiểu Tịnh Trần thì đã bị Bạch Hi Cảnh lấy tay kéo ra ngoài rồi. Hoa Thất Đồng muốn tiếp tục nỗ lực thêm lần nữa, nhưng đón lấy chị ta là ánh mắt nhìn trừng trừng như mắt hổ của năm con quái thú.

Hoa Thất Đồng: “…”

“Bị” mất mạng, Hoa Thất Đồng tạm thời không thể ra khỏi nhà, chỉ có thể dựa vào việc đùa giỡn em gái để giết thời gian. Nào ngờ nhóm hộ hoa sứ giả của em gái quá đông, đùa giỡn liền thất bại!

Chị Thất “tử vong”, có nghĩa là cái vị trí trên đỉnh cao nhất của tòa kim tự tháp trước mắt đang ở vào trạng thái vô chủ. Bao nhiêu người rục rịch muốn tiến hành ra tay, bao nhiêu gia tộc muốn dùng tất cả mọi thứ để tranh thủ kiếm lợi ích. Khắp Thượng Kinh là cục diện gió tanh mưa máu. Nhưng mà những người thật sự sáng suốt, nhìn xa trông rộng đều rõ ràng, Thượng Kinh mặc dù nhìn như đã loạn thành một nồi cháo loãng; nhưng những tưởng gia tộc bị ảnh hưởng lớn nhất trước sự ra đi của chị Thất – gia tộc họ Hoa lại không hề có một phát ngôn chính thức nào. Dường như họ đã chìm dưới đáy biển, mai danh ẩn tích rồi.

Vì vậy, những người thông minh đều hiểu được để giữ mình không bị cuốn mình vào vòng thanh tẩy lớn này.

Rất lâu trước đó, sau khi Bạch Hi Cảnh tiến hành rửa sạch thành phố S thì Hoa Thất Đồng cũng đã có ý muốn làm sạch Hoa Bắc một chút rồi. Đáng tiếc, Hoa Bắc bao gồm cả Thượng Kinh trong đó. Nơi đây dù sao cũng là trung tâm chính trị của cả quốc gia, không như thành phố S, núi cao hoàng đế ở xa, tất cả mọi thứ đều được quyết định bởi một câu nói của Bạch Hi Cảnh. Muốn động đến tầng lớp quý tộc ở Thượng Kinh, vậy thì tất nhiên sẽ rút dây động rừng. Không có sự chuẩn bị toàn diện, Hoa Thất Đồng sẽ không làm những việc tự chặt đứt đường rút lui của mình như thế.

Chị ta nhẫn nhịn một hồi mà đã bảy năm trôi đi. Cuối cùng, mượn thời cơ khi Sở Nhâm Địch lấy trộm báu vật gia truyền của nhà họ Hoa, chị ta đã tiến hành lên kế hoạch thay máu mà mình mong chờ từ lâu. Có Bạch Hi Cảnh – thần thú trấn trạch ở đây, Hoa Thất Đồng không sợ việc Thượng Kinh loạn đến mức không thể thu dọn được. Dù sao thì chị Thất đã “chết” rồi, mà Bạch Hi Cảnh thì đang ở Thượng Kinh, chỉ cần không chú ý một chút, thì người này rất có thể sẽ biến Thượng Kinh thành một thành phố S thứ hai. Đến lúc đó cả Hoa Hạ liền có thể thật sự biến mất khỏi bản đồ thế giới rồi.

Kể ra thì Hoa Thất Đồng thật sự vẫn nên cảm ơn Bạch Hi Cảnh!

Đương nhiên, cục diện hỗn loạn này không có một chút quan hệ nào với Tiểu Tịnh Trần. Cô bé, nên ăn thì ăn, nên nghỉ thì nghỉ. Thời gian rảnh rỗi, thì lôi ngón tay của cha ra nghịch chơi, bày vẻ đáng yêu trêu chọc trái tim thủy tinh dễ vỡ của chị Thất, dạy dỗ vị sư điệt đang ngứa da của mình, trêu đùa cha ruột, dằn vặt Triển Đế, nhắc đến hai vị trúc mã một chút. Cô bé cũng tiện tay tiến hành một lần vận động tắm rửa ác liệt, tàn bạo hơn cả cực hình dành cho đám thú cưng của mình.

Cuộc sống cứ tốt đẹp như vậy, em gái vẫn cứ tiêu dao như vậy.

Hai tháng sau, khi bụi bặm cũng đã lắng xuống, kẻ trộm bảo vật gia truyền từ tay chị Thất đã bị “chư hầu” các phương truy sát ba nghìn dặm.

Tay chân thân cận của hắn ta, người bị chết, người bị thương, người thì bị bắt, giờ chỉ còn lại một binh một tốt cuối bảo vệ hắn ta xông qua đường biên giới của Hoa Hạ, cuối cùng biệt tăm biệt tích.

Đáng mừng là, một binh một tốt cuối cùng bên cạnh Sở Nhâm Địch một người là Tống Siêu, một người là Vệ Thủ. Nghe nói hai người bọn họ đều là những người đẹp hiếm có!

Đối lập với sự tổn thất nặng nề và thảm thiết của Sở Nhâm Địch thì phía quân đội có thể nói là đánh đâu thắng đó. Chỉ có một sự hy sinh, đó chính là vị Chủ tịch quân ủy đã bỏ mình khi bị ám sát trong trận hỗn loạn vừa qua.

Trong suốt hai tháng, điều khó hiểu là chương trình bản tin thời sự lại không hề phát sóng một chút gì về mấy tin tức chính trị không chút dinh dưỡng như trước. Đợi đến lúc quần chúng nhân dân nhớ đến và muốn xem lại thì mới sững sờ phát hiện một điều. Con mẹ nó những khuôn mặt quen thuộc đã bị đổi hơn phân nửa rồi. Tiền tố về danh hiệu thì không thay đổi, nhưng mà cái tên phía sau thì lạ lẫm làm sao.

Cái tình huống quái quỷ gì đây hả?

Dù cho có kinh ngạc hơn nữa, nhưng khi so sánh với đại sự của quốc gia thì quần chúng nhân dân vẫn quan tâm đến những chuyện vụn vặt hằng ngày như củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, chè… hơn. Đối với chuyện hệ trọng của quốc giả ở trên, họ chỉ ngạc nhiên mà thảo luận mấy ngày rồi thôi. Sự ảnh hưởng của lần thay máu quy mô lớn này lại càng bị vùi lấp đến không còn chút bóng dáng nào.

Bởi vì giúp Hoa Thất Đồng trấn trạch, Bạch Hi Cảnh đã lưu lại Thượng Kinh hai tháng. Đợi đến lúc không còn chuyện gì liên quan đến mình nữa, Cha Ngốc dứt khoát mang con gái rượu về nhà. Nhóm năm con thú cưng cũng trực tiếp bị đóng gói, ngoài ra còn có một tệp đính kèm mặt dày mày dạn mang tên tiểu sư điệt.

Kế hoạch thanh tẩy đã thành công tốt đẹp, quyền hành khống chế của Hoa Thất Đồng ở Thượng Kinh âm thầm có thể sánh ngang với quyền hành kiểm soát của Bạch Hi Cảnh ở khu Hoa Đông. Cũng có nghĩa là, chị ta có thể yên lòng mát ruột mà chạy tung tăng khắp thế giới, sau này cũng sẽ không cần lo lắng hậu viện nhà mình bốc hỏa nữa. Oh yeah!

Cho nên dù là trong giờ phút chia tay, nhưng Hoa Thất Đồng cũng không buồn bã chút nào. Ngược lại, chị ta còn vui vẻ mà vung vẩy chiếc khăn tay nhỏ bé nói với Tiểu Tịnh Trần: “Có thời gian chị tìm em chơi nhé!”

Bạch Hi Cảnh đen mặt ầm một cái đóng cửa máy bay lại, suýt chút nữa thì kẹp đứt cái khăn trong tay Hoa Thất Đồng.

Máy bay cất cánh, Bạch Hi Cảnh gọi điện thoại, nói: “Tiểu Sơn, giúp tôi tra một chút. Đồ cổ gia truyền của Hoa Thất Đồng bị Sở Nhâm Địch lấy trộm là cái gì.”

“Vâng.” Cách nói chuyện của Tiểu Sơn trước nay vẫn luôn ngắn gọn súc tích như vậy.

“Còn nữa, làm rõ xem giữa Hoa Thất Đồng và Tiết Quang Hàn có quan hệ gì.” Nhớ lại một màn khi vừa mới bước ra khỏi ngân hàng, mặc dù Hoa Thất Đồng và Tiết Quang Hàn không hề có sự trao đổi nào trước tầm mắt của mọi người. Nhưng anh sẽ không nhìn sai. Cái cách mà ánh mắt bọn họ một trước một sau đặt lên người đối phương rồi ngay lập tức di chuyển tầm nhìn chắc chắc có vấn đề. Hơn nữa trong kế hoạch của Hoa Thất Đồng, ngay từ đầu đã tính cả phía quân đội trong đó, thế nhưng vì sao đến cuối cùng phía quân đội lại chỉ tổn thất có một vị Chủ tịch quân ủy mà thôi?

Hoa Thất Đồng lúc thu lại bẫy cũng tha cho những chiến sĩ vô tội đó. Nếu nói trong này không có sự tác động của Tiết Quang Hàn, đánh chết anh cũng không tin.

Mặc dù không cảm thấy ác ý nguy hiểm trên người hai người đó, nhưng cẩn thận một chút không bao giờ là thừa.

“Vâng.” Tiểu Sơn trả lời. Một lúc sau, thấy Bạch Hi Cảnh không còn căn dặn khác nữa, anh ta dứt khoát ngắt điện thoại. Đáng tin hơn so với Đại Sơn lắm lời rất nhiều.

Chọn tập
Bình luận
× sticky